Câu Dẫn Bị Thao

Chương 14

Trans: Cảnh Nhàn

Đây là lần đầu tiên Hoắc Ly cắm vào bức của phụ nữ, dù nói thế nào anh cũng phải cắm cho đã ghiền mới được, nhưng mà sau khi bắn hai lần lại không tiếp tục, chung quy phía quả thực là quá đau.

Cũng không biết tại sao lại đau đến như vậy, kẹp đến mức anh cảm thấy cây gậy thịt của mình cũng sắp gãy.

Anh suy nghĩ một lúc, hay là do bức của Tô Lai quá chặt, là bởi vì quá chặt cho nên kẹp anh phát đau.

Sau khi anh đã bắn hai lần, cho dù còn có du͙© vọиɠ cũng không tiếp tục nữa, dẫu sao phía dưới của Tô Lai nhìn cũng rất thê thảm, bị anh không có kinh nghiệm chơi đùa, cho nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên miệng huyệt bị căng ra, cô nằm trên giường đã mệt không chịu nổi, cứ nằm như thế nhìn anh.

Hoắc Ly lấy khăn giấy lau dâʍ ŧᏂủy̠ trên dươиɠ ѵậŧ của mình, sau đó cũng lau sạch cho Tô Lai, bên dưới của cô quả thực quá đau, bị Hoắc Ly chạm vào một tý thôi cũng đau.

Khi Hoắc Ly vừa chạm vào đã nghe thấy tiếng cô rêи ɾỉ, có lẽ là đã chạm vào chỗ đau của cô. Cho nên dịu dàng nói một câu xin lỗi, sau đó hết sức nhẹ nhàng lau phía dưới cho cô, đã lau sạch nhưng mà bên trong lại chảy ra quá nhiều nước, lau mãi không sạch.

Hoắc Ly đang lau cũng tức giận, nước chảy ra không ngừng, nói với cô: "Cứ để vậy đi, chờ dâʍ ŧᏂủy̠ khô lại. Dù sao tối hôm nay cũng không mặc qυầи ɭóŧ ngủ, cứ để vậy."

Tô Lai không biết anh đang vui hay là đang tức giận, ngồi dậy nhìn anh.

Hoắc Ly đã mặc áo choàng tắm lên, thấy dáng vẻ cô đỏ mặt, anh cầm điện thoại đặt đồ ăn của một khách sạn năm sao giao đến.

Tô Lai ở trên giường không biết bước tiếp theo của anh, cho nên cô khép áo choàng tắm lại ngồi ở bên giường ngoan ngoãn nhìn anh.

Đồ ăn của bên khách sạn giao tới cũng nhanh, không bao lâu đã đưa đến, Hoắc Ly cầm đồ ăn đóng cửa lại, gọi cô: "Ăn cơm thôi."

Khi bọn họ đến thuê phòng là buổi chiều, cho nên bây giờ đã tối rồi, bận rộn hết hai tiếng đồng hồ, chắc bây giờ cô cũng đói rồi, nên anh đã gọi một đống đồ ăn giao đến, cũng không biết cô thích ăn cái gì, cho nên một bàn đồ ăn đủ các món, anh gọi hết các món chiêu bài của phòng bếp khách sạn năm sao nhà người ta.

Tô Lai nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy thì sửng sốt, Hoắc Ly mở hộp cơm ra cho cô, đưa cho cô một hộp cơm trắng.

Sau đó đưa đũa cho cô, Tô Lai ngồi trên ghế nhìn anh, lặng lẽ cầm lấy hộp cơm cùng đôi đũa, ngay trước mặt anh, ăn thử một miếng.

Đây chính là mùi vị thức ăn của nhà hàng năm sao đây sao? Đây chính là mùi vị của đồ ăn ngon sao?

Cô cùng bà nội bình thường cũng chỉ có thể ăn được một chút xíu thịt, có tiền cũng để mua rau củ, hơn nữa còn là bà nội sáng sớm đến chợ bán thức ăn nhặt rau cải vụn nát người ta không cần về làm thức ăn, từ trước đến nay cô chưa bao giờ ăn đồ ăn ngon như vậy.

Cho nên cô ăn uống có chút không khống chế được, ăn như hổ đói.

Cô đã ăn rất nhiều thịt, cô muốn tiết chế, không muốn để anh nghi ngờ mình, nhưng mà quả thực là cô quá đói, hơn nữa lần đầu tiên ăn những thứ này có chút không khống chế được.

Lúc ăn cô nhìn giá trên hộp đựng thức ăn, không dọa cô sợ chết khϊếp, một bữa này mà tốn mấy ngàn.

Khi Hoắc Ly thấy cô ăn nhanh như vậy phản ứng theo bản năng đưa tay sờ tóc cô, nói: "Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn."

Tô Lai nhìn anh không nói chuyện, đỏ mặt tiếp tục ăn.

Hoắc Ly cũng mở hộp cơm ra ăn, sức ăn của anh lớn, Tô Lai ăn rất ngon miệng, nhưng dù sao dạ dày cô nhỏ, cho đến nay cơ thể đều không đủ dinh dưỡng, sao có thể ăn nhiều, dạ dày nhỏ như thế, chưa ăn được mấy miếng mà đã ăn không nổi rồi.

Cô không ăn nữa nhìn Hoắc Ly.

Hoắc Ly ăn nhanh nên cũng đã ăn xong, chuẩn bị thu dọn đồ rồi ném những thứ này đi.

Tô Lai thấy anh vẫn còn thừa lại nhiều vậy mà định vứt đi, cô bàng hoàng gọi anh lại: "Nhiều vậy, lãng phí quá, đừng vứt, để tôi mang về....tôi cho....tôi có thể cho mấy chú chó hoang ăn...."

Cả đời này của bà nội cô chưa từng được ăn một bữa cơm nào ngon như vậy, cho nên nhất định phải cho bà ăn.

Hoắc Ly nghe thấy lời này vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Tô Lai, Tô Lai thấy anh nhìn chằm chằm mình ánh mắt kia mang theo sự coi thường, nên không dám nhìn anh, đảo mắt nhìn đi chỗ khác đỏ mặt.

Nhưng Hoắc Ly lại gật đầu nói một câu: "Được."

...

Cô không thể ở cùng Hoắc Ly suốt được, dù sao buổi tối cũng phải về nhà, nếu không bà nội chắc chắn sẽ lo lắng, cho nên cô thu dọn đồ ăn, để bên túi, xách lên, cô mặc áo khoác vào chuẩn bị đi về.

Khi Hoắc Ly ra ngoài lại nói một câu: "Tôi đưa cậu về."

Tô Lai hoảng sợ lắc đầu nói, "Không cần đâu, nhà tôi nghiêm lắm lỡ bị người lớn nhìn thấy thì không hay, cậu để tôi tự về là được rồi."

Hoắc Ly nghe lời này nghĩ đến cái gì nên cũng không nói gì nữa, gọi cho cô một chiếc xe, đưa cho tài xế hơn 100 tệ, chắc là đủ để tài xế đưa cô về.

Sau khi Tô Lai lên xe taxi nhìn chằm chằm trức ăn trên tay.

Phía dưới của cô vẫn còn ướt nhẹp, hơn nữa còn rất đau.

Anh thật bạo lực.

Cũng không biết lần này sau khi Hoắc Ly lên giường cùng cô, anh có giống những bạn học kia hay nói, sau khi đàn ông có được đến tay thì sẽ không biết trân trọng, hoặc là sau này anh sẽ không ở bên cô nữa.

Cô muốn lấy được càng nhiều tiền hơn nữa từ trên người Hoắc Ly.

Bây giờ Hoắc Ly đã có được cô, không biết có phải sẽ không muốn ở bên cô nữa hay không.

Tô Lai cảm thấy mình vẫn phải tiếp tục quyến rũ anh mới được.

Cái loại mức độ càng lớn ấy.