Trans: Cảnh Nhàn
Hoắc Ly không ngờ rằng tao hóa này lại còn có thể phun nước như vậy, nhiều nước như thế phun hết lên mặt của anh, cả mặt toàn là nước.
Đột nhiên cả hai người đều rất xấu hổ, nhìn nhau không biết phải làm cái gì.
Tô Lai xấu hổ đến mức toàn bộ khuôn mặt cũng đỏ như đít khỉ, điều này đặc biệt xấu hổ, bởi vì lần đầu tiên cô bị liếʍ chỗ này còn phun nước.
Hoắc Ly thấy hai người lúc này đang rất ngượng ngùng, sợ cô xấu hổ nên sau khi ho khan một tiếng, anh cầm khăn giấy trên bàn lên bình tĩnh lau mặt nói với cô: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cái này gọi là triều phun, phụ nữ bị tôi liếʍ cho triều phun cũng không nhiều, cậu có thể, đây là chuyện tốt."
Nhàn: Hoắc Ly sạch nha, ôi đúng là đàn ông, sĩ diện hảo mà.
Sau khi lau sạch nước trên mặt cầm khăn giấy qua cũng lau sạch dưới thân cho cô, khăn giấy lau cũng nhầy nhụa, ném vào trong thùng rác.
Trên mặt đất có dâʍ ŧᏂủy̠ của Tô Lai, không cách nào lau sạch, đành để mặc cho mùi tao của dâʍ ŧᏂủy̠ nằm trên mặt đất.
Tô Lai nhìn anh thu dọn phía dưới của mình, mặc lại qυầи ɭóŧ và váy lên.
Đúng lúc này, Hoắc Ly đưa túi sang cho cô, nói: "Cậu nhìn xem có thích hợp hay không?"
Tô Lai nhận lấy chiếc túi nhìn thử, trong này là quần áo còn có váy cho cô.
Có phải anh nghĩ ngày nào cô cũng mặc váy nên mua cho cô một chiếc váy còn có mấy chiếc quần short denim, váy này là một bộ, còn có thắt lưng của bộ đồ này, cô không biết là nhãn hiệu gì, chẳng qua là nhãn hiệu mà anh mua thì chắc hẳn cũng không rẻ, bởi vì trước đây cô cũng đã thấy anh mặc áo phông của nhãn hiệu này, cùng nhãn hiệu với anh.
Ngoài nhãn hiệu này ra còn có hai bộ đồ nhãn hiệu khác, chẳng qua đều là những nhãn hiệu mà anh đã từng mặc trước đó.
Đều là quần áo mới, tem nhãn còn chưa có tháo ra, sau khi Tô Lai nhìn thấy quần áo mới nhịp tim cô đập cực nhanh, liếc nhìn anh, ánh mắt có chút rụt rè nói một câu cảm ơn.
Lần đầu tiên Hoắc Ly yêu đương cũng không trò chuyện với con gái, càng không biết phải làm sao để theo đuổi con gái, cái này là tối hôm qua anh tra trên baidu nửa ngày mới nghĩ ra, nên tặng cái gì cho con gái, cho nên bây giờ sau khi nghe thấy cô cảm ơn mặt cũng đỏ lên, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Anh nói với cô: "Hay là để tôi đưa cậu về."
Tô Lai nghe vậy lập tức từ chối lời yêu cầu, hoảng sợ nói: "Không cần...không cần đâu, nhà tôi không xa, cậu không cần đưa tôi về đâu, tôi bắt xe buýt về là được rồi, tôi đi trước đây."
Sau khi cô nói xong xách cái túi lên mang cặp sách vào rồi vội vàng chạy đi.
Cực kỳ sợ hãi, sợ Hoắc Ly sẽ đi theo cô, biết được thân phận của cô, cô là một đứa trẻ được nhặt từ trong bãi phế phẩm, biết được thân thế của cô, biết cô sống trong một tòa nhà nguy hiểm ở một thôn Thành Trung, biết cô câu dẫn anh chẳng qua là bởi vì tiền mà thôi, cô rất tự ti cũng rất sợ hãi, sau khi bị anh biết được sẽ cách xa cô không muốn chạm vào một người có thân phận bẩn thỉu lại đê tiện như cô.
...
Hôm sau khi Tô Lai đến trường cô mặc bộ quần áo mới mà anh tặng, đây là lần đầu tiên cô thử cảm giác mặc quần áo mới, từ nhỏ đến lớn quần áo cô mặc đều là do bà nội nhặt đồ còn tốt từ trong đống rác ra, thường nhìn chằm chằm quần áo nhà người ta vứt đi cho cô mặc, cô chưa từng được mặc quần áo mới.
Cho nên cảm giác lần đầu mặc quần áo mới cực kỳ tốt đẹp, đi đường thấy gương còn soi thử một chút, dáng người cô rất gầy, cho nên áo mặc áo thun lên người thì càng lộ ra dáng người
Bởi vì không cần phải đi bộ đến trường nữa, cho nên hôm nay cô dậy hơi muộn khi cô đến lớp đã có người rồi.
Khi cô đi vào nhìn thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, cô hơi xấu hổ.
Cô bước đến chỗ ngồi của mình, nhìn thấy quần áo của cái người đang ngồi trước mặt cô, cuối cùng cũng biết tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào mình rồi, bởi vì hai người bọn họ mặc đồ y hệt nhau.
Hoắc Ly và cô đang mặc đồ đôi...
Cô không biết đây là nhãn hiệu gì? Nhưng mà khi cô vừa ngồi xuống bạn học bên cạnh bi bô thảo luận.
"Hai người Tô Lai cùng Hoắc Ly vậy mà lại mặc đồ đôi, trời ạ, hai người bọn họ mặc đồ giống nhau như đúc, đều là áo phông của Gucci! Còn có quần jean Gucci! Thắt lưng cũng là của Gucci nốt! Một bộ cũng không hề rẻ đâu, cộng lại chắc phải hơn vạn, Tô Lai mặc đồ thật hay là giả đây? Sao giống với Hoắc Ly vậy ?? Hai người bọn họ rõ ràng không phải ở cùng nhau đấy chứ?"
"Không biết, nhưng trông Tô Lai không giống dáng vẻ của người có tiền như vậy, tiền cũng không có, nhìn đồ cậu ta mặc kìa, hôm nay đã mặc bộ đồ này, hơn nữa trước đây quần áo cậu ta cũng chỉ có hai bộ kia mặc lui mặc tới, tôi thấy cậu ta cũng đã mặc mấy rồi, chưa từng thay đổi, bây giờ đột nhiên đổi nhãn hiệu này, tôi thấy không giống như là hàng nhái, mọi người nhìn cái logo đó đi, hình như nó là hàng thật đấy, hơn nữa cũng giống đồ của Hoắc Ly."
Tô Lai không ngờ lại mặc đồ giống anh, cho nên bị nhiều người bàn tán thế này quả thật đã đỏ mặt, không biết phải làm sao mới tốt, các bạn học chắc hẳn đang nghi ngờ.
"Ầm..."
Đúng lúc này, chân dài của Hoắc Ly đã đạp vào bàn của người bên cạnh một cái, đá thẳng cái bàn đó lộn nhào, dù sao các bạn học nữ bên cạnh cũng đang năm mồm bảy miệng bàn tán xôn xao.
Anh làm ầm lên như vậy doạ mọi người chết khϊếp, cái bàn cứ như vậy mà đổ xuống, mấy đứa con gái đều bị dọa sợ, không dám nói nữa, sau đó cũng không có âm thanh bàn tán nào nữa.
...
Tô Lai không ngờ bộ quần áo trên người của mình lại đắt như vậy, bộ đồ này có giá mấy vạn, không biết phải cảm ơn anh như thế nào.
Quá đắt rồi.
Cô do dự một lúc, sau khi hết tiết gửi tin nhắn Wechat cho Hoắc Ly.
【Hôm nay cậu có muốn thao tôi không? Chúng ta có thể đi thuê phòng.】
Hoắc Ly vốn dĩ đang uống nước, có tin nhắn mới anh nhìn qua, kết quả bị dọa nhảy dựng, suýt chút nữa phun hết nước trong miệng ra, sặc sụa.
Hoắc Ly nghĩ đến cảnh tượng kia lỗ tai đỏ bừng, tay hơi run rẩy, không dám nhìn về phía sau.
Nhìn vào tin nhắn này. Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời một câu: 【Được, lát nữa tan học đi cùng tôi. 】
...
Tô Lai lại đợi đến muộn, sau khi mọi người đều đã đi hết rồi nhìn anh, sau khi thu dọn cặp sách, mang cặp nhìn anh.
Hoắc Ly cũng thu dọn xong rồi, xách cặp lên dẫn cô đi, hai người một trước một sau, Tô Lai đi rất chậm, dù sao mình chân dài, cho nên không có cách nào khi đi ra khỏi lớp anh đưa tay dắt tay cô.
Bàn tay con gái mềm mại, nhưng bàn tay của cô hơi thô ráp.
Tô Lai từ nhỏ đã làm việc nhà với lại còn cùng bà nội đi nhặt rác, nào có đôi bàn tay mềm mại trơn nhẵn, trên tay đều là vết chai, cho nên khi bị anh dắt tay có chút ngượng ngùng, muốn đẩy anh ra, kết quả ngược lại anh càng dùng sức lớn hơn nắm lấy tay cô, không cho phép cô rời khỏi, cứ như vậy dắt tay cô đi, nhưng mà đi ra khỏi cổng trường.
Anh đưa Tô Lai đến một khách sạn năm sao, thuê một căn phòng sang trọng dẫn cô vào.
Tô Lai nhìn thấy trang thiết sang trọng bên trong căn phòng này trợn mắt há mồn, nguy nga tráng lệ, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ khách sạn này lại xa hoa như vậy, hơn nữa chiếc giường này cũng quá lớn rồi đi, cô ngồi trên giường nhìn chiếc giường mềm mại, trước đây cô chưa từng ngủ trên chiếc giường nào êm ái như vậy, giường trong nhà đều là dùng mấy miếng ván cứng rắn mà làm thành.
Hoắc Ly đặt cặp sách sang một bên, hỏi cô: "Cậu đi tắm trước hay là tôi đi tắm trước? Hay là chúng ta cùng tắm?"
Tô Lai đỏ mặt nhìn anh nói: "Cậu tắm trước đi."
Cô chưa từng ở khách sạn, cũng chưa bao giờ sử dụng vòi hoa sen, cho nên cô định chờ khi anh tắm dùng điện thoại của mình để tra xem dùng những thứ này để tắm thì tắm thế nào.
...
Nhàn: Chuyện gì đến rồi cũng phải đến đúng không mọi người.