Câu Dẫn Bị Thao

Chương 8

Trans: Cảnh Nhàn

Cô bán phế phẩm được hai tệ rồi trở về nhà, nấu cho bà nội một bát mì sợi canh suông để ăn.

Tô Lai đã ăn mì sợi hai tuần liền rồi, dù sao nó cũng rẻ.

Sức khỏe của bà nội ngày một kém hơn, dù sao bà cũng đã già sức khỏe không thể lúc nào cũng tốt được, cho nên gần đây mắc rất nhiều bệnh của người già, bà nội không nỡ đi bệnh viện là bởi vì tiết kiệm tiền cho cô đi học.

Sau khi nấu mì xong cô đưa hai tệ tiền bán phế phẩm cho bà nội, bà thấy cô định đưa tiền cho mình thì nhét tiền vào quần áo của cô rồi nói với cô: “Lai Lai cầm lấy dùng đi, bà không tiêu tiền, bà không cần tiền. Hai tệ có thể mua bánh bao thịt đấy, ngày mai khi đi học mua bánh bao thịt mà ăn, cũng không thể ngày nào cũng ăn mì sợ không có dinh dưỡng với bà, cháu còn đang dậy thì."

Tô Lai nghe lời này của bà thì vành mắt không nhịn được đỏ hoe, cảm thấy là mình làm liên lụy bà nội, nếu như năm đó bà nội không nhận nuôi cô, thì bây giờ cũng không cần phải làm cái gì cũng đều nghĩ đến cô, cũng không cần phải cho tiền cô bản thân thì tiếc không nỡ dùng.

Cô cầm tiền, định ngày mai khi đi chợ bán thức ăn thì mua ít thịt lợn về nấu canh mì sợi cho bà ăn.

...

Tô Lai vào nhà vệ sinh công cộng lấy nước tắm rửa, tắm bằng nước lạnh, máy nước nóng ở đây đã hỏng từ lâu rồi, nhà của cô vốn đã là kiểu công trình nguy hiểm cho nên căn bản không có cách nào bắt nước nóng, tìm chủ nhà chủ nhà cũng mặc kệ. Suy cho cùng dù cho sửa xong cũng phải tốn tiền nước, nên mỗi ngày cô đều đến nhà vệ sinh công cộng bên này để lấy nước lạnh về tắm rửa.

May mà mùa hè ngày nào cũng nóng nực, tắm rửa bằng nước lạnh cũng không sao, vào mùa đông phải mấy ngày mới tắm một lần.

Sau khi tắm xong cô trở về phòng, nghĩ không biết điện thoại có thông báo gì mới không, vì vậy sau khi đóng cửa, cô lấy điện thoại ra, quả nhiên có một tin nhắn mới, là của Hoắc Ly gửi cho cô.

Gửi một gói biểu cảm, đoán chừng muốn tìm cô nói chuyện phiếm nhưng lại không biết nói cái gì.

Sau khi suy nghĩ một lúc cô cởϊ qυầи áo của mình ra, nhìn bộ ngực phẳng lì của mình, ngực của cô rất nhỏ, bởi vì quanh năm dinh dưỡng không đầy đủ khiến cho ngực kém phát triển.

Cô cởϊ qυầи áo ra, bóp ngực gửi cho anh xem ảnh đầṳ ѵú.

Ảnh tiểu bức của cô cũng đã cho anh xem rồi, cũng chỉ có phía trên chưa từng xem, cho nên gửi ảnh vυ' của cô cho anh xem.

Cô hơi tự ti, loại người có tiền phú nhị đại như anh có lẽ đã từng chơi qua rất nhiều phụ nữ, ngực của các bạn học trong lớp thôi cũng lớn hơn cô không ít, nên cô nhìn ngực của mình nhỏ như vậy cũng hơi sợ.

Bên kia sau khi Hoắc Ly gửi tin nhắn đi luôn sợ hãi, bởi vì đã nửa ngày rồi mà cô còn chưa trả lời tin nhắn của anh, anh cũng không biết nên nói cái gì, kết quả nhận được bức ảnh tao hóa này bóρ ѵú gửi cho anh.

Anh bị dọa cho nhảy dựng, suýt chút nữa thì ngã từ trên băng ghế xuống, không ngờ tao hóa này lại nhiệt tình đến vậy, anh ổn định nhìn vào tấm ảnh chụp ngực này.

Anh không biết diễn tả nó như thế nào.

Ngực cô rất nhỏ, nhìn thấy cả xương, nhìn ra chính là do thiếu dinh dưỡng.

Anh nhìn chằm chằm đầu ti của cô, con gái quả nhiên là con gái, cảm giác cả người đều hồng, không chỉ có tiểu bức hồng hào, mà ngay cả núʍ ѵú cũng hồng nốt, hạt đậu đỏ nho nhỏ, hồng hồng quyến rũ.

Tô Lai cho rằng Hoắc Ly gửi tin nhắn cho cô chẳng qua chỉ là muốn xem cảnh này, nếu không sao anh có thể tìm cô, cho nên mới gửi cái này cho anh, bỏ điện thoại xuống chuẩn bị đi làm bài tập, kết quả bên kia lại gửi tin nhắn chuyển tiền cho cô.

Anh đã chuyển cho cô 520 tệ.

Tô Lai nhìn thấy con số này tim đập nhanh thình thịch thình thịch.

Nhiều tiền như vậy.

Quả nhiên là phú nhị đại.

Cô lập tức nhận được một khoản tiền lớn như vậy, sợ rằng mình chậm một bước thôi thì số tiền này sẽ bay mất, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều tiền như vậy, thật nhiều tiền.

Nhàn: Thương quá, thấy chị đúng khổ luôn, bất chấp tất cả.

...

Sáng sớm hôm sau Tô Lai đã dậy rồi, bởi vì nghĩ nhân lúc còn sớm có thể đi ăn các loại phở nước, hiện nay vật giá leo thang giá một bát phở nước ít nhất cũng phải hơn tám tệ, cô không ăn nổi, cho nên bình thường chỉ có thể thèm mà nuốt nước bọt, bây giờ đã có tiền lập tức mua một bát phở nước để ăn.

Cô chưa ăn cái này bao giờ, nhưng ngửi thấy mùi thơm, cho nên vẫn luôn nhìn người khác ăn bây giờ đã ăn được rồi, cô ăn rất nhanh, xì xụp xì xụp, sau đó trả tiền cho ông chủ, gói mang về cho bà nội một phần.

Lần đầu tiên cô dùng WeChat chuyển 16 tệ cho ông chủ, cảm thấy thịt cũng đang đau, có lẽ nghèo quen rồi, cảm thấy tiêu nhiều tiền như vậy rất đau thịt, nhưng mà bây giờ cô vẫn còn dư hơn 500 tệ, cho nên cũng không sao.

Sau khi cô đưa đồ về cho bà nội rồi đi học.

Cô ngồi xe buýt, dùng hai tệ bán phế phẩm hôm qua ngồi xe buýt, cô chưa từng ngồi xe buýt, bởi vì hai tệ tiền đi xe còn có thể mua được chút thịt ăn, nên luôn tiết kiệm, bây giờ sau khi ngồi xe buýt đường đến trường giảm bớt một nửa thời gian.

Cô thường ngủ dậy lúc 5 giờ sáng để đi bộ đến trường, bây giờ thời gian đến trường sớm hơn nửa tiếng so với dự kiến, cho nên có thể ngủ trong lớp.

Cô là người đến đầu tiên, không kiềm được cơn buồn ngủ nên đã nằm trên bàn ngủ.

...

Hoắc Ly cũng đến trường rất sớm, trước đây có thể đến muộn thì liền đến muộn, gần đây không biết phát điên cái gì, sáng sớm đã đến trường, đến sớm còn có tao hóa đã ăn dươиɠ ѵậŧ của anh.

Cho nên bây giờ đã đến rồi, trên đường đến đây còn đang chơi bóng rổ, khi đến lớp quả nhiên người đến đầu tiên vẫn là Tô Lai, tay anh bưng bóng rổ, thấy dáng vẻ cô ngủ ngon như vậy, đưa tay sờ lên tóc của cô, mái tóc cô mềm mượt, tóc cô cũng thật dài, dài đến eo, dáng vẻ lúc ngủ cũng thật đẹp mắt.

Cô không buộc tóc, mái tóc dài như vậy che lên mặt có lẽ cũng hơi ngứa, hơn nữa che mặt đi có lẽ cũng không thoải mái lắm, trên bàn của Tô Lai có một sợi dây chun.

Hoắc Ly nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, cũng không biết sao đầu nóng lên, ma xui quỷ khiến cầm lấy dây chun, có hơi vụng về nắm hết tóc của cô lên tay, sau đó dùng dây chun buộc hết vào.

Chắc do Tô Lai quá buồn ngủ cho nên lực tay của anh cũng không đánh thức được cô, anh hoàn toàn không biết, cũng chỉ dựa vào trực giác mà làm, vì sợ làm đau tóc của cô, cho nên động tác của anh hết sức nhẹ nhàng.

Nhàn: Hôm nay mình hơi bị năng suất luôn lên hẳn ba chương nhớ.