Câu Dẫn Bị Thao

Chương 7

Trans: Cảnh Nhàn

Tô Lai còn liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nơi khóe miệng, cảnh này làm cho Hoắc Ly nhìn đến cứng lên.

Anh đang mặc quần, côn ŧᏂịŧ vốn đã phát tiết xong bây giờ lại dựng đứng lên, nhìn dáng vẻ này của Tô Lai nhớ đến tối hôm nay có thể về quay tay, nên anh trực tiếp ngồi xổm xuống vén váy cô lên rồi nhìn cô nói: "Tiểu bức vừa rồi ăn dươиɠ ѵậŧ của ông đây có phải đã chảy nước rồi không?"

Tô Lai nhìn thấy dáng vẻ này của anh còn chưa kịp phản ứng lại, thì anh đã ngồi xuống xén váy cô lên, sau khi vén lên nhìn qυầи ɭóŧ bên trong của cô, cô đỏ mặt.

Hoắc Lý còn tưởng rằng tao hóa này phóng đãng, suốt ngày không thích mặc qυầи ɭóŧ, đến lớp học cũng thả rông, không ngờ bây giờ lại mặc qυầи ɭóŧ, anh sờ tay qua qυầи ɭóŧ của tao hóa này đã ướt đẫm.

Cơ thể quả nhiên dâʍ đãиɠ, cho nên ăn dươиɠ ѵậŧ cho anh mà qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm.

Sau khi đưa tay sờ soạng còn đặc biệt nắm mông cô đẩy về phía trước, đưa mũi lại gần qυầи ɭóŧ của cô mà ngửi, mùi tao nồng nặc.

Sau khi ngửi được, anh cởi luôn qυầи ɭóŧ của cô ra, đeo trên mắt cá chân.

Đáy qυầи ɭóŧ đều dính nước nên khi cởi ra thì hơi nhầy nhụa dính lên tiểu bức, vừa cởi ra đã nhìn thấy tiểu bức phía dưới rừng rậm đen kịt.

Ngay lúc này anh thò tay vào trong quần đồng phục lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh, muốn chụp lại tiểu bức của tao hóa này, để khi về còn có thể nhìn hình này mà quay tay.

Không thể giống như ngày hôm qua, chỉ dựa vào tưởng tượng mà ra.

Anh đang cầm điện thoại muốn chụp lại thân dưới (hạ thể) của Tô Lai, Tô Lai thấy anh làm như vậy thì cực kỳ sợ hãi, dù sao con gái ở phương diện này vẫn phải bảo vệ bản thân, mặc dù cô muốn câu dẫn anh, nhưng cũng không thể để anh chụp loại hình này được, tránh cho sau này sẽ xảy ra chuyện, cô đưa tay qua.

Hoắc Ly hiểu ý cô, mở miệng dỗ dành nói: "Cậu đừng lo lắng, tôi không chụp mặt của cậu vào đâu chỉ chụp tiểu bức của cậu về quay tay. Cậu cũng không thể để tôi đói khát cả ngày nhớ thương tiểu bức của cậu mà quay, cũng nhìn không thấy tiểu bức chứ?"

Tô Lai nghe lời này mới yên tâm không ngăn cản nữa, còn đặc biệt đưa tay chủ động vén váy của mình lên cho anh xem, hai tay nắm lấy hai bên váy, nâng thân dưới lên, để anh càng thuận tiện chụp ảnh hơn.

Hoắc Ly thấy tao hóa này chủ động như vậy, một tay cầm điện thoại, tay kia sờ tiểu bức của cô, đẩy cánh âm môi ra, bởi vì vừa rồi tiểu bức chảy ra quá nhiều nước nên phía dưới đã ướt nhẹp, anh muốn đẩy cánh âm môi ra, còn phải mất chút thời gian mới trơn truột tách cánh âm môi của cô ra.

Anh tách tiểu bức ra, liền nhìn thấy miệng huyệt trắng hồng nõn nà bên trong.

Bên trong hồng thật, khác hẳn nữ chính trong các bộ phim khiêu da^ʍ mà anh đã từng xem, những nữ chính kia phía dưới đều đen, dù có xinh đẹp thế nào đi nữa phía dưới miệng huyệt cũng đều hơi đen, nhưng mà màu sắc tiểu bức của Tô Lai lại hồng hào, không đen một chút nào, sau khi tách ra không thể chờ đợi được nữa lấy điện thoại chụp lại thân dưới cùng cánh hoa nở rộ trên đỉnh âm đế đang nhô ra của cô.

Anh nhìn thấy cảnh này không thể nhịn được nuốt nước bọt.

Sau khi anh chụp vài tấm Hoắc Ly vẫn cảm thấy chưa đủ, nên còn muốn quay video.

Khi Tô Lai nhìn thấy anh định quay video ở nhiều nơi, lúc này đưa tay sờ soạng thân dưới của mình, động tác giống như lần đầu tiên cô sờ tiểu bức tự an ủi, sờ cho Hoắc Ly xem.

Hoắc Ly thấy tao hóa này chủ động như vậy, dáng vẻ sờ tiểu bức quyến rũ dọa anh nhảy dựng, điện thoại suýt chút nữa rớt xuống, anh chụp liên tục, Tô Lai vừa sờ tiểu bức vừa hỏi anh: "Đủ chưa? Đã chụp đủ chưa? Còn cần tôi làm tư thế đặc biệt gì không? A...thật thoải mái..."

Anh cảm thấy nếu không phải mình tự chủ tốt, suýt chút nữa sắp bị tao hóa này gϊếŧ chết, sao có thể có người dâʍ đãиɠ như vậy.

Anh chụp rất nhiều hình lưu trong điện thoại, sợ bị người khác nhìn thấy nên còn đặt mật khẩu.

Anh muốn cài đặt màn hình chờ, cho nên sau khi mặc qυầи ɭóŧ lên cho cô, xoay người Tô Lai lại để cô đưa lưng về phía anh chụp thân dưới của cô một bức ảnh, đôi chân thon dài trắng nõn, mông vểnh lên, cứ chụp như vậy làm màn hình chờ.

...

Tiết này là tiết tự học cho nên mặc dù hai người rời đi lâu như vậy, giáo viên cũng không nói cái gì, lấy cớ nói đau bụng đến phòng khám y tế của trường một chuyến nên liền thả hai người bọn họ đi vào, tiết tự học cũng không cần làm cái gì.

Tô Lai ngồi tại chỗ bắt đầu chơi điện thoại, cô chưa từng có điện thoại nên lúc mới bắt đầu khi nhìn thấy chiếc điện thoại này cũng không quen, nhưng mà thường trông thấy các bạn cùng lớp chơi điện thoại nên vẫn biết một chút, thêm bản thân thông minh sẵn, học cái gì cũng nhanh, cho nên sau khi tắt âm điện thoại, cô bắt đầu lướt điện thoại.

Điện thoại này đã được kích hoạt, nhưng vẫn là điện thoại mới hoàn toàn.

Bên trong còn có thẻ điện thoại.

Hoắc Ly đã nạp vào số điện thoại của cô 3000 tệ, đủ cho cô dùng một thời gian dài.

Cô mở khóa màn hình điện thoại, nhìn thấy tấm ảnh nền màn hình chờ vậy mà lại là ảnh tự sướиɠ của Hoắc Ly, cô không khỏi khẽ cong môi cười.

Sau khi lướt một lúc, thấy trong danh bạ cũng chỉ có số điện thoại của một người, là của Hoắc Ly.

Và cũng có cả WeChat, sau khi đăng ký xong mọi thứ cho cô, còn thêm WeChat, Hoắc Ly còn đặt tài khoản WeChat của mình lên đầu.

Tên WeChat của Hoắc Ly rất đơn giản, chỉ có duy nhất một chữ Ly.

Tô Lai nhìn tên WeChat của mình, vậy mà lại là "Tươi non nhiều nước".

Hoắc Ly đặt cho cô.

Cô đỏ mặt.

...

Tô Lai vẫn luôn trông mà thèm điện thoại của mọi người, bây giờ cô cũng đã có, cho nên nghịch đến hăng say, cuối cùng cũng biết tại sao mọi người lại chơi điện thoại chơi đến vui vẻ như vậy.

Khi về nhà, cô cất điện thoại đi, tắt tiếng rồi bỏ vào trong cặp vì sợ bị bà nội nhìn thấy.

Cô đi bộ về, nhà cô cách chỗ này gần 40 phút đi bộ, không thể nào ở trường được, bởi vì chi phí ở ký túc xá mỗi năm phải mất vài nghìn, trong nhà không kham nổi nên cô chỉ có thể đi bộ đến trường rồi đi bộ trở về, nhà cô ở đầu thôn Thành Trung trong thành phố.

Môi trường lộn xộn.

Cô về đến nhà thì thấy cửa gỗ đã không khóa được nữa, cửa lại bị hỏng, cửa này có lịch sử bao nhiêu năm rồi, hỏng cũng là chuyện bình thường.

Cô vào đến bên trong nhìn thấy bà nội còn đang thu dọn thùng giấy, vội bỏ cặp sách xuống, chạy đến: "Bà nội, bà đừng động để con thu dọn cho, không phải con đã nói để con làm cho rồi mà, đợi lát nữa con lại đem đi bán, không phải bảo bà đừng đi nhặt phế phẩm nữa, sức khỏe bà không tốt đâu."

Bà nội nghe vậy liền cười nói với cô: "Không sao, cơ thể bà có sao đâu, hơn nữa không nhặt phế phẩm, bà có thể làm gì được? Còn phải ăn cơm nữa mà?"

Tô Lai nghe lời này thì trong lòng cảm thấy chua xót không thôi.

Cô bắt đầu căm ghét tại sao thế giới này lại bất công đến như vậy? Tại sao cô phải chấp nhận cuộc sống đau khổ này.

Cô được bà nội nhặt từ bãi rác về, ngay cả bố mẹ mình là ai cô cũng không biết, bà nội nói lúc nhặt được cô là mùa đông, lỗ mũi cô đỏ bừng, cực kỳ đáng thương, cho nên bà nhịn không được đã nhặt cô về nhà nuôi dưỡng.

Bà nội không có trình độ văn hóa, hơn nữa cũng không có cách nào kiếm được một công việc tốt ở thành phố nên từ bé đến lớn bà đều dựa vào việc nhặt rác để nuôi sống cô.

Từ khi cô có ký ức đến nay đã đi theo bà nội nhặt rác.

Cô rất khó chịu, tại sao cô lại thảm như vậy? Tại sao có người muốn cái gì thì được cái đó, là người có tiền, mà cô lại là một đứa nhặt rác.

...

Sau đó cô không còn cách nào khác đi bán đồ phế phẩm mà hôm nay bà nội nhặt được, ông chủ đưa cho cô 2 tệ, cô nhìn 2 tệ trên tay cảm thấy thật châm chọc.

Còn không bằng cô câu dẫn Hoắc Ly lên giường cho anh thao cô một trận, cho Hoắc Ly sờ tiểu bức ăn dươиɠ ѵậŧ mà đã có điện thoại hơn một ngàn tệ, cho anh thao một trận, Hoắc Ly giàu như vậy, chắc chắn sẽ cho cô thẻ ngân hàng, hoặc là tiền mặt, mua quần áo cho cô, cô cũng không đến mức hoặc đi mặc lại hai bộ quần áo bao nhiêu năm cũng không có cách nào đổi.

Quần áo trên người vẫn là do bà nội nhặt được trong đống đồ rách rưới, cô đã mặc ba năm.

Cô muốn mặc quần áo đẹp, quần áo mới tinh.

...