Độc Nhất Vô Nhị

Chương 17: Đại Chiến Đoạt Con (3)

“Em đồng ý cái gì?!” Thật lâu sau Từ Thấm Hằng mới mở miệng, “Em lặp lại lần nữa, em đồng ý với hắn cái gì?”

“Em…” Thẩm Đan ngồi dậy, trên người cô lúc này không mặc quần áo, chỉ có thể nắm lấy chăn che trước ngực, cô nhìn Khiêm Khiêm nằm trong giường nhỏ cách bọn họ mấy bước chân, cúi đầu lặp lại, “Em muốn đem quyền nuôi dưỡng Khiêm Khiêm nhường cho Hạ Thành.”

“Anh không đồng ý!” Từ Thấm Hằng lập tức bật dậy, anh nhìn về phía Thẩm Đan, trên mặt mang theo kinh ngạc cực độ, anh lần tìm đến tay Thẩm Đan, hạ thấp giọng, nói: “Đan Đan, em điên rồi sao? Khiêm Khiêm là con trai chúng ta, tại sao em có thể đồng ý?!”

“Anh nghe em nói trước đã.” Thẩm Đan quả thật không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, cô biết tình cảm mà anh dành cho Khiêm Khiêm, chính cô cũng khó mà chịu được, nhưng mà tình huống bây giờ, cô dường như lại một lần nữa không còn đường lui, tựa như ba năm trước lúc biết mình có thai.

Thẩm Đan trấn tĩnh tâm trạng, cố gắng giải thích cho Từ Thấm Hằng: “Hạ Thành đồng ý với em, nếu như hắn có được quyền nuôi dưỡng Khiêm Khiêm, hắn sẽ cho Khiêm Khiêm đến nhà trẻ tốt nhất Hải Thành, nơi đó đều là nơi con cháu viên chức mới có thể đến học, gia đình có tiền muốn cho con đến đó cũng phải lo lót mấy vạn. Sau đó, đợi đến khi Khiêm Khiêm đến tuổi đi học, hắn sẽ cho con đi học ở trường quốc tế song ngữ tiểu học và cả trung học, sau khi Khiêm Khiêm tốt nghiệp trung học, hắn sẽ cho con đi du học, hết thảy những thứ này hai chúng ta đều không thể làm được.”

“Ai nói không làm được? Em thật sự không tin anh, không tin Khiêm Khiêm?” Từ Thấm Hằng cực kì tức giận, “ở lầu bốn có một cô gái tên Thanh Thanh, gia cảnh rất bình thường, nhưng cô ấy từ nhỏ học tập rất giỏi, đến trung học thì nhận được học bổng du học Singapore, học hết bằng nghiên cứu sinh mới quay về, hiện tại đang làm việc ở Thượng Hải, tiền lương mỗi năm là vài chục vạn. Còn có em gái họ của anh, cô ấy cũng tốt nghiệp đại học sau đó sang Đức tiếp tục học cao học, cũng là nhờ vào học bổng, điều kiện của bọn họ so với chúng ta đều không tốt hơn bao nhiêu, lúc đi học toàn dựa vào chính mình mà nên, còn những người có chút tiền luôn sống phóng túng cho dù có đi du học cũng không học tới nơi tới chốn!”

“Cái anh nói chỉ là những trường hợp đặc biệt, thực tế phần lớn chúng ta đều chỉ là những công dân thấp bé, mặc dù học giỏi, cũng rất khó ra nước ngoài, giống như em….ngay cả học phí khoa chính quy cũng không đóng nổi.” Thẩm Đan lắc đầu một cái, còn nói, “Không chỉ những thứ này, Khiêm Khiêm hiện tại còn nhỏ, chúng ta cũng không có năng lực giúp nó trau dồi tài năng được, nhưng mà Hạ Thành có thể, hắn có thể cho thằng bé học piano, học vẽ, học tennis….kia..những thứ kia đều rất đắt rất đắt….”

“Đan Đan!” Từ Thấm Hằng giống như không còn nhận ra Thẩm Đan mà anh biết, vẻ mặt anh tuyệt vọng, “Em đang mơ ước những thứ này sao? Em cho rằng Khiêm Khiêm cần những thứ này sao? Em là mẹ thằng bé cơ mà, đối với một đứa bé mà nói, còn có gì có thể so với sự chăm sóc của mẹ, được ở bên cạnh mẹ?”

“Hạ Thành là ba thằng bé, đều sẽ như nhau thôi.” Thẩm Đan bưng mặt, nức nở hồi lâu mới nói, “Hạ Thành….đồng ý đưa chúng ta hai mươi vạn trước, xem như là phí nuôi dưỡng.”

“Ha ha!” Từ Thấm Hằng cười khan một cái, anh lắc đầu một cái, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, đột nhiên anh cảm thấy thật mệt mỏi, nặng nề nằm lại giường, nghiêng người quay lưng về phía Thẩm Đan, anh nói, “Anh mệt rồi, em cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

Giọng nói của anh rất lạnh rất lạnh, Thẩm Đan biết anh tức giận, cô cũng nằm xuống, sau khi tắt đèn, cô nhìn bóng lưng anh trong bóng tối, cả người anh đều phập phồng, quả nhiên là vẫn chưa ngủ, dường như vẫn còn đang đè nén tức giận. Thẩm Đan biết mình làm anh tổn thương, cô dịch người đến bên cạnh, vươn tay ôm hông anh, đem gò má mình vùi giữa sống lưng của anh. Anh không mặc áo, làn da bóng loáng ấm áp, Thẩm Đan cũng không nói chuyện, chỉ là càng ôm chặt anh hơn.

Hô hấp của Từ Thấm Hằng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh bắt đầu suy nghĩ những lời mà Thẩm Đan nói, Thẩm Đan chỉ mới 24 tuổi, vẫn còn rất trẻ nhưng anh nghĩ mãi không ra, chỉ với những thứ mà Hạ Thành hứa hẹn làm sao Thẩm Đan lại có thể dễ dàng từ nhỏ quyền nuôi dưỡng như vậy.

Trường học hàng đầu, tiền đồ sáng lạn, hai mươi vạn….Thẩm Đan không giống người ham thích những thứ này.

Cho tới nay, cô đối với yêu cầu sinh hoạt đều rất đơn giản, mỗi ngày bọn họ trải qua đều bình thản vui vẻ, Thẩm Đan chưa bao tâm trèo cao, lúc chăm sóc Khiêm Khiêm, thuận theo tâm trạng Từ Thấm Hằng còn nhớ Thẩm Đan từng nói qua với anh, cuộc sống như vậy chính là cái mà cô luôn hướng tới, cùng với anh, cô rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Chỉ là một câu nói đơn giản như vậy lại khiến Từ Thấm Hằng nhớ mãi, lúc làm việc tinh thần cũng trở nên tích cực hơn rất nhiều, có lúc cảm thấy mệt mỏi anh liền nghĩ tới bà xã và con trai trên lầu, đáy lòng lập tức dâng lên ý chí chiến đấu.

Anh biết bản thân so với người khác không giống nhau, nhưng vẫn như cũ có thể để cho người mình yêu hạnh phúc, sau khi bị mất thị lực ba năm này chính là khoảng thời gian khiến anh thấy vui vẻ nhất, anh muốn cố gắng một chút, để mỗi ngày bọn họ trải qua đều tốt hơn, nhưng không ngờ rằng đây hết thảy đều giống như bọt biển mà thôi, trong nháy mắt đều có thể tan vỡ, mà còn là tan vỡ trong tay Thẩm Đan.

Bàn tay anh bao phủ lấy bàn tay Thẩm Đan đang đặt trước ngực anh, trong bóng tối dằng dặc, anh mở miệng: “Anh biết Khiêm Khiêm là con trai em, trong chuyện này em chính là người quyết định mọi thứ. Nhưng mà Đan Đan, anh cảm thấy quyết định của em là sai lầm, anh thừa nhận điều kiện kinh tế của Hạ Thành rất tốt, anh cũng biết rõ hắn sẽ không ngược đãi Khiêm Khiêm, nhưng mà…anh không đồng ý việc em muốn đem Khiêm Khiêm giao cho hắn, chỉ có một nguyên nhân, người đàn ông này, không xứng đáng làm ba thằng bé!”

Nói xong câu này, anh không còn mở miệng thêm lần nào nữa, mặc cho Thẩm Đan đêm đó mở mắt nhìn trần nhà đến sáng.

Mấy ngày sau, quan hệ giữa Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan trở nên hơi kì lạ, cũng không phải là bọn họ chiến tranh lạnh, nhưng hai người nói chuyện với nhau không nhiều nữa, thỉnh thoảng chỉ nói mấy câu, cũng là cực kỳ ngắn gọn.

Khiêm Khiêm mặc dù vẫn còn bé tí nhưng cũng biết giữa ba ba và mẹ xảy ra vấn đề, nó càng trở nên ngoan ngoãn, ngay cả sở thích ra ngoài chơi vào buổi chiều cũng không dám đòi hỏi.

Bốn ngày sau, Thẩm Đan nhận được điện thoại của Hạ Thành, hắn hỏi cô suy nghĩ lời đề nghị thế nào. Thẩm Đan siết chặt điện thoại di động, khớp tay nổi lên trắng bệch, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Thấm Hằng không đồng ý, Hạ Thành, tôi nghĩ tôi vẫn không thể giao Khiêm Khiêm cho anh được.”

“….”Không nghe Hạ Thành ở bên kia đáp lời, Thẩm Đan lo lắng cẩn thận lắng nghe, thật lâu sau hắn mới bỏ lại một câu, “Chớ có trách tôi không có nhắc nhở cô.”

Chạng vạng hôm sau, có ba vị khách tới cửa tiệm xoa bóp của Từ Thấm Hằng, đều là đàn ông trẻ tuổi có cơ bắp, Từ Thấm Hằng, tiểu Vương và A Kiện mỗi người tiếp một khách.

Thẩm Đan mới vừa cùng mấy người trong tiệm ăn cơm xong, hiện giờ đang rửa chén, Khiêm Khiêm ngồi trên ghế nhỏ cạnh chân cô, tự mình chơi đồ chơi.

Ba người đàn ông kia cũng không nói lời nào, hết thảy đều rất bình thường, không nghĩ tới hai mươi phút sau, người đàn ông được Từ Thấm Hằng xoa bóp đột nhiên la lớn bật dậy, rồi nghiêng người nhảy khỏi giường xoa bóp. Thẩm Đan nghe được tiếng động, vội vã chạy ra, lúc tới trong phòng đã loạn hết cả lên.

Từ Thấm Hằng bị người đàn ông kia đánh ngã xuống đất, người nọ đấm liên tiếp mấy cái lên đầu lên người anh, chuyện xảy ra hết sức đột ngột, Từ Thấm Hằng lại không nhìn thấy hiển nhiên không có cách nào chống đỡ, tiểu Vương và A Kiện cũng là người mù, nghe tiếng động liền muốn đi tới lại bị hai người đàn ông khác giữ lại, bọn họ gấp đến độ hô lớn, hai tay không ngừng huơ loạn trong không trung, Thẩm Đan không màn nguy hiểm xông tới kéo người đàn ông đang đè Từ Thấm Hằng, muốn đuổi hắn đi.

Cô hét lên: “Đừng đánh anh ấy! Đừng đánh anh ấy! Các người tại sao lại có thể tùy tiện đánh người như vậy!”

Vóc dáng cô nhỏ gầy, nơi nào là đối thủ của tên kia, mắt thấy Từ Thấm Hằng bị đánh đến sưng tím mặt mũi, Thẩm Đan gấp đến độ nổi điên, há miệng cắn cánh tay của người đàn ông kia, hắn bị đau, một bàn tay huơ tới, Thẩm Đan cả người đều bị đánh bay ra xa.

Khiêm Khiêm đứng ở cạnh cửa, sớm đã bị dọa ngốc rồi, thấy mẹ cũng bị đánh văng ra đất, rốt cục nó không kiềm được khóc lớn thành tiếng. Từ Thấm Hằng đầu óc vốn đã choáng váng, lại nghe được tiếng kêu thống khổ của Thẩm Đan còn có tiếng khóc nức nở của Khiêm Khiêm, anh lập tức giãy giụa bò dậy, ghì chặt người đàn ông kia: “Không được đánh vợ tôi…”

“Bốp!!” Một tiếng, một bạt tai của người đàn ông kia rơi trên mặt anh, “Thằng mù chết tiệt, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Hắn cúi người, ghé vào bên tai Từ Thấm Hằng, thấp giọng nói: “Đây chỉ là cảnh cáo.”

Dứt lời, hắn đánh một cái liếc mắt với tên đồng bọn, tên kia nhận được tín hiệu liền cầm điện thoại bấm 110.

“Alo, đồn cảnh sát đúng không? Chúng tôi đang ở tiệm xoa bóp người mù Từ Thấm Hằng, ông chủ ở đây bóp đến hư thắt lưng của tôi rồi, các người mau đến đây đi!”

Thẩm Đan từ dưới ngồi dậy, đầu ngó qua ngó lại, trong tiệm là một mảng hỗn độn, hợp với bên ngoài cửa có rất nhiều hàng xóm đang vây xem, cô lảo đảo bò dậy, nhào tới bên người Từ Thấm Hằng, tay run run ôm lấy anh: “Thấm Hằng….anh có sao không?”

Nước mắt của cô không nhịn được rơi xuống lả chã, Khiêm Khiêm cũng chạy tới bên cạnh bọn họ, thằng bé nhìn thấy mặt ba ba một mảng tím một mảng xanh, lại nhìn mặt mẹ sưng đỏ, lập tức khóc lên.

Thẩm Đan ôm Từ Thấm Hằng vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn ba tên đàn ông ngoài kia còn đang nói đùa với nhau, trong lòng thậm chí nổi lên sát ý. Sau đó là thật sâu tự trách, cô biết đây cũng là họa mà cô gây ra.

Từ Thấm Hằng và ba tên kia đều bị cảnh sát đưa đi.

Lúc ba mẹ Từ chạy xuống lầu, xe cảnh sát đang hú còi sắp lăn bánh, thấy bộ dạng thê thảm của Từ Thấm Hằng, mẹ Từ đau lòng suýt ngất, đợi xe cảnh sát vừa đi bà liền xoay người túm lấy Thẩm Đan bắt đầu đánh: “Đều là tại mày! Đồ hồ ly tinh này! Kể từ khi mày bước vào nhà này, mặt mũi nhà họ Từ đều bị mày phá hủy hết! Hiện giờ Thấm Hằng còn bị mày hại thành như vậy, mày rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng tha cho gia đình tao đây hả!”

Thẩm Đan mặc cho bà đánh, một cái cũng không đánh trả, Khiêm Khiêm ôm chân mẹ Từ mếu máo: “Bà nội, không được đánh mẹ con! Không được đánh mẹ con! Bà nội không được đánh mẹ con!”

“Đừng có kêu tao là bà nội! Tao không có may mắn làm bà nội của mày!” Mẹ Từ giận quá mất khôn, lập tức vung tay hất Khiêm Khiêm ra, Khiêm Khiêm ngã ngồi trên đất, gào khóc lớn hơn.

Thẩm Đan hoảng hốt, vội vàng xông lên ôm lấy thằng bé, quay đầu hai mắt đỏ au nhìn mẹ Từ, nói: “Mẹ, Khiêm Khiêm nó vô tội, nó chỉ là một đứa bé thôi.”

Mẹ Từ lớn tiếng thở hổn hển, nhìn bọn họ chằm chằm, chỉ tay vào mặt Thẩm Đan, lạnh giọng nói: “Mày, bắt đầu từ bây giờ đừng gọi tao là mẹ nữa, còn thằng con hoang này nữa, tao cũng không muốn nghe nó gọi bà nội thêm lần nào nữa.”

[Sen]: Mở phiên nhận xăng mai đi đốt nhà Hạ cặn bã, nhanh tay góp xăng nào chúng chị em ơi mại dô ô ô!!!