Bạn Thân Ngày Ngày Muốn Thao Tôi! Phải Làm Sao?

Chương 10: Bánh madeline

Tấn Minh lén la lén lút đi xuống dưới tầng. Cậu mới không muốn chạm mặt Dương Phong đâu a! Sau một hồi nhìn ngó không thấy khuôn mặt Dương Phong hiện hữu, Tấn Minh rón rén vào phòng bếp lấy đồ ăn sáng rồi định nhanh chóng lượn đi học luôn.

Trong khi đang lục tủ tìm đồ ăn thì một bàn tay thần bí nhẹ nhàng đặt lên vai cậu. Toàn thân Tấn Minh run lên, quay mặt lại. Dương Phong mỉm cười cố ý ngân dài giọng ra:

-Chào buổi sáng, hôm nay dậy sớm vậy. Minh Minh~

Thịch! Khuôn mặt Tấn Minh có chút nóng lên. Chết tiệt, Dương Phong còn cố ý ngân dài tên cậu nữa chứ, lại còn kèm cái khuôn mặt đẹp trai chết tiệt kia. Tấn Minh xù lông hét lớn:

-Đã bảo không được gọi tớ như thế nữa!

Dương Phong đặt nhẹ hộp bánh ngọt lên đầu Tấn Minh, dịu dàng nhận lỗi:

-Được rồi, được rồi. Mình không gọi nữa là được.

Tấn Minh giơ tay đỡ lấy hộp bánh, hai má vẫn phồng phồng nhìn Dương Phong với ánh mắt giận dỗi. Dương Phong giơ tay véo má cậu, lại nói:

-Được rồi, đừng giận nữa. Hôm nay cho cậu ăn bánh ngọt đấy. Cậu giận dỗi thế này thực sự quá đáng yêu đó~

-Hừ, đừng cho rằng bánh ngọt này là mua chuộc được tớ. Tạm tha cho cậu thôi đó! - Tấn Minh vừa nói vừa ăn bánh ngọt. Cậu nhân danh chiếc bánh thơm ngon này tạm thời tha tội chết cho Dương Phong. Là bởi vì Dương Phong là bạn cậu chứ không phải là vì cậu tham ăn đâu nhé.

Thực sự quá dễ dỗ mà! Dương Phong lắc đầu cười nhìn khuôn mặt ai đó đang tỏa sáng khi thưởng thức bánh kem. Bất quá như vậy mới chính là Tấn Minh đáng yêu của cậu.

-Ăn nhanh lên rồi chuẩn bị đi học.

-------

-Phùng Tư. Đang làm gì đó? - Tấn Minh vui vẻ vẫy tay, đằng sau cậu là Dương Phong băng giá đang nhìn Phùng Tư với ánh mắt ghét bỏ. Vừa đến trường đã Phùng Tư, quên luôn cả cậu.

Phùng Tư tiếp tục như không thấy bão tố đằng sau bạn thân mà đưa ra một hộp bánh ngọt.

-Xem tôi mang gì cho cậu. Bánh Madeline của tiệm Happy đó~

Tấn Minh muốn hét lớn. Ôi hôm nay thiệt là hạnh phúc quá đi.

-Á, yêu cậu chết mất Phùng Tư. Bánh Madeline của tiệm này ngon xỉu luôn á. Mình thèm nhớ lâu rồi.

Dương Phong túm Tấn Minh đang muốn nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, cố kìm nén sự khó chịu mà nhẹ nhàng nói từng chữ:

-Hử? Bánh tớ làm ngon hơn hay tiệm này làm ngon hơn?

Tấn Minh không chút băn khoăn trả lời:

-Đương nhiên là tiệm này làm ngon hơn rồi.

Tim Dương Phong đang chết đi một chút, lạnh lùng thả người, khuôn mặt không cảm xúc đi thẳng luôn để lại Tấn Minh ngơ ngác. Sao tự nhiên Dương Phong lại có vẻ giận dỗi rồi chứ?

Phùng Tư đứng một bên thở dài. Cậu đúng là ngốc muốn chết, Tấn Minh à.

Tấn Minh tràn đầy hoang mang quay sang nhìn Phùng Tư hỏi:

-Phùng Tư, Dương Phong giận à?

Phùng Tư bất lực nhìn lại Tấn Minh. Rõ ràng như thế cậu còn không nhận ra à.

-Cậu nghĩ thế nào?

Tấn Minh ôm hộp bánh suy nghĩ một chút rồi cười nói:

-Chắc không đâu, mình có làm gì để cậu ấy giận đâu.

Phùng Tư bất lực lần hai. Lúc cần sao cậu tự nhiên lại ngây thơ hết sức vậy hả, bạn tôi! Phùng Tư nhẹ nhàng vỗ vai Tấn Minh nói:

-Chúc may mắn người anh em.

Sau đó, Tấn Minh nhận ra Dương Phong bơ cậu cả ngày hôm nay. Lí do tại sao cậu nhận ra à! Dương Phong không thèm nấu bữa chiều cho cậu. Dương Phong không thèm nấu bữa chiều cho cậu! Dương Phong mua bánh về không thèm cho cậu ăn. Bình thường giờ này đáng lẽ Dương Phong phải làm đồ ăn vặt cho cậu rồi nhưng cậu ấy không làm rồi mua bánh cũng không cho cậu ăn.

Khóc, sao tự nhiên Dương Phong lại giận chứ! Cậu có làm gì đâu a!

Tấn Minh: Phùng Tư, hình như Dương Phong giận thật.

Phùng Tư: Ừ.

Tấn Minh: *gửi mặt cún con* Tớ phải làm sao?

Phùng Tư: Chủ động ôm ấp yêu thương nhận lỗi.

Tấn Minh: *lật bàn* Cút.

Dương Phong ngồi trong phòng gặm bánh quyết tâm phải làm ra bánh ngon hơn cái tiệm đáng ghét kia. Tấn Minh thúi tha, có mới nới cũ. Hở một tí là quên mất mình!

Đợi đó, tôi nhất định sẽ làm bánh ngon hơn cái tiệm kia để rỗi xem cậu còn thương nhớ bánh ở cái tiệm kia không.

Hai ngày sau, Tấn Minh sắp nhìn thấy bánh madeline mà ngán chết. Dương Phong sau đó đã nấu đồ ăn cho cậu, cho cậu ăn bánh nhưng mà quanh đi quẩn lại toàn bánh madeline là sao trời. Cậu sắp bội thực bánh madeline rồi.

Hic. Dương Phong tính đi thi nấu ăn hay sao trời~

:> Lại là đĩa bánh madeline, Tấn Minh muốn khóc thét. Cậu đã ăn cả đống rồi nhưng bữa nay trà chiều vẫn là bánh madeline.

-Dương Phong à, chúng ta vẫn ăn bánh madeline sao?

-Không phải cậu thích à? - Dương Phong quay mặt lại mỉm cười nói.

Tấn Minh lắc đầu:

-Không...không...mình không thích. Mình sắp ngán chết rồi~

Dương Phong vẫn đang nhào bột, không chút lưu tình nói:

-Vẫn còn nhiều lắm. Cậu cứ ăn cho đã đi cho khỏi nhớ thương bánh madeline từ cái tiệm kia nữa.

Phùng Tư nhìn khuôn mặt u ám của Tấn Minh mà cười lớn. Ôi trời, cậu không nghĩ là Dương Phong khi ghen có thể đáng yêu như vậy nha~ Khổ thân người bạn nhỏ của tôi!

-Mình sắp chết trong đống bánh madeline rồi...- Tấn Minh nằm dài trên bàn than thở.

Phùng Tư ngồi một bên thần sắc tươi tắn, chống cằm nhìn cậu bạn thân nói:

-Vậy cậu có thể không ăn mà.

Tấn Minh ngán ngẩm lắc đầu:

-Không được, thế thì phí lắm. Mới cả nếu mình không ăn Dương Phong sẽ buồn lắm.

Phùng Tư ngược lại khó hiểu nói:

-Ăn không hết thì đem cho được mà, có ai bắt cậu phải ăn hết bằng sạch đâu chứ?

Tấn Minh không nói gì, im lặng nằm dài trên bàn. Tại sao cậu không nghĩ đến việc đem cho nhỉ ? Đồ ăn Dương Phong làm luôn rất ngon. Mọi người chắc chắn sẽ thích. Ngoại trừ gia đình và cậu Dương Phong hình như chưa từng nấu ăn cho ai cả. Đồ Dương Phong đặc biệt làm cho cậu...bản thân hình như không muốn chia sẻ cho ai cả.

Lần đầu tiên mình ăn đồ cậu ấy làm là khi nào nhỉ? Hình như là năm mười một tuổi, Dương Phong đã làm mứt dâu tặng cho cậu thì phải ?

Tấn Minh ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Dương Phong ngoài cửa đang nói chuyện với cô giáo, áo sơ mi trắng, ánh nắng chiếu lên người Dương Phong tựa như tô điểm thêm cho anh. Bất giác, Tấn Minh mơ hồ nhìn thấy hình ảnh Dương Phong lúc nhỏ cũng áo sơ mi trắng, nụ cười tựa như ánh dương đem tặng cậu bình mứt dâu tự tay Dương Phong làm. Lúc đó cậu đã nói hi vọng cả đời sẽ được ăn đồ do Dương Phong làm.

-Dương Phong...

Phùng Tư thấy Tấn Minh tự nhiên thất thần ra liền gõ gõ mặt bàn kéo người đang ở trong mơ tưởng về lại trêu chọc nói:

-Tôi biết chồng cậu đẹp trai rồi nhưng cậu cũng không cần ngắm người ta đến thất thần thế chứ!

Tấn Minh xoay ra nhìn Phùng Tư với ánh mắt gϊếŧ người.

-Có là chồng thì tôi mới là chồng nhá!

Phùng Tư cười thầm trong lòng. Đây là đang ngầm thừa nhận sao?

Nhìn mắt dò xét đầy nghi ngờ của Phùng Tư, Tấn Minh lại càng tức giận. Tôi mới không làm vợ!

-Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt đấy làm gì! Tôi công như thế này cơ mà!

Vừa nói xong Tấn Minh liền khóa tay quanh đầu Phùng Minh vừa nói:

-Chịu thua chưa????

Phùng Tư không kịp phản kháng bị khóa đầu đành phải giơ tay đầu hàng:

-Cậu công được chưa. Mau thả tui ra.

Tấn Minh lè lưỡi nói:

-Không thả, cho cậu biết điều.