Bạn Thân Ngày Ngày Muốn Thao Tôi! Phải Làm Sao?

Chương 7: Làm bạn gái tớ..

Lúc Dương Phong về nhà liền nhìn thấy cậu bạn nhỏ Tấn Minh đang nằm ngủ trên sopha. Tivi vẫn còn đang chiếu phim, vỏ bánh vất lung tung trên bàn. Dương Phong nhìn căn nhà bừa bộn thở dài một hơi. Đúng là không thể yên tâm được mà. Dương Phong lặng lẽ dọn dẹp lại, nhìn hai ba lon coca cùng hộp kem trong thùng rác. Dương Phong nhướng mày.

Xem ra mấy ngày sau phải cấm nhóc con ăn đồ ngọt rồi. Cũng không biết là đã ăn cơm chưa hay cả ngày nay chỉ ngồi ăn vặt nữa.

Tấn Minh dụi dụi mắt tỉnh dậy, ngáp một tiếng. Cậu với lấy điện thoại nhìn đồng hồ. Hơn 2 giờ sáng rồi, Dương Phong vẫn chưa chịu về nhà. Không hiểu sao trong lòng cảm thấy không vui, Tấn Minh muốn nhắn hỏi Dương Phong rồi lại thôi. Tên chết tiệt kia có phải là đi chơi với gái quên đường về rồi không a!

-Làm sao mà xụ mặt vậy? Ai bắt nạt cậu à?

Tấn Minh giật mình suýt làm rơi điện thoại, quay ngoắt lại.

-Dương...Dương Phong cậu về từ bao giờ vậy? - Tấn Minh ban đầu có chút lúng túng như làm chuyện xấu hổ bị người ta bắt gặp rồi bỗng xù lông, lớn tiếng nói: -Đúng rồi, sao giờ này mới về. Cậu biết là muộn lắm không hả???

Dương Phong đi đến xoa đầu Tấn Minh, cười gian:

-Sao lo cho tớ hay ghen? Nhớ tớ hả?

Tấn Minh đỏ mặt hất tay Dương Phong ra, phùng má nói:

-Quỷ mới lo cho cậu! Cậu to con thế này còn biết võ ai làm gì được cậu chứ !

Bụng Tấn Minh bỗng réo lên vài tiếng trong không gian tĩnh mịch này. Dương Phong nhíu mày:

-Cậu chưa ăn tối?

Tấn Minh không trả lời. Trời ơi, sao bụng cậu lại réo lên giờ này chứ.

Dương Phong cốc đầu Tấn Minh một cái, nghiêm khắc nói:

-Bớt ăn mấy đồ ăn vặt linh tinh lại, cứ chơi game rồi xem phim quên cả giờ ăn. Không phải tớ đã bảo cậu phải ăn đúng bữa hả.

Tấn Minh cúi đầu nói:

-Tại tớ tiêu hóa nhanh mà~ Tớ cũng có ăn đầy đủ chứ bộ.

-Đầy đủ của cậu là đống đồ ngọt và đồ ăn vặt hả. Từ mai cấm cậu ăn mấy thứ linh tinh này. Hôm nay cậu ăn nhiều quá rồi. Thích bị đau bụng như mấy lần trước à!

Tấn Minh tỏ vẻ đáng yêu vội xoa dịu Dương Phong baba đang gào thét kia.

-Được rồi, mình biết rồi. Lần sau sẽ không dám nữa. Sẽ ăn đủ bữa được chưa.

Bề ngoài tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng trong lòng Tấn Minh thì gào thét. Đến ba mẹ cậu còn chả quán cậu như Dương Phong. Gia đình nhà Tấn Minh khá dễ dãi. Lúc ở nhà thi thoảng cả gia đình còn hay ăn đêm với nhau ngược lại gia đình Dương Phong lại khá nghiêm khắc và theo quy tắc khiến nhiều khi Tấn Minh cũng băn khoăn tại sao ba mẹ cậu và ba mẹ Dương Phong lại là bạn thân của nhau được nhỉ.

Dậy dỗ Tấn Minh một hồi, Dương Phong cuối cùng vẫn đi vào bếp làm bữa khuya cho Tấn Minh.

Tấn Minh ngoe nguẩy đuôi bên cạnh cười nói chờ đồ ăn ra.

-Dương Phong ~ Cậu đúng là người tốt nhất á. Mai sau ai làm bạn gái cậu thì sướиɠ lắm.

Dương Phong cười mỉm đáp lại:

-Vậy nên cậu làm bạn gái tớ không phải sẽ sướиɠ như này sao?

Tấn Minh sớm như đã quen nhẹ nhàng đáp lại:

-Tớ vẫn thích một cô gái xinh xắn đáng yêu hơn~

Lại một lời khẳng định, Dương Phong im lặng không nói. Không sao, tớ có thể chờ, chờ bao lâu cũng được nhưng người ở bên cạnh cậu ngoài tớ không có ai khác.

Phùng Tư ngáp một tiếng nhìn điện thoại. Tên ngốc Tần Minh đó cứ giả vờ không biết đến bao giờ đây. Sớm muộn gì rồi tên đó cũng không chịu nổi thôi.

-Thiếu gia, thủ tục chuyển trường tôi đã làm xong rồi. Đồng phục cũng đã được gửi đến rồi.

-Tôi biết rồi.

Phùng Tư nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại.

Phùng Tư: " Tần Minh à, có bất ngờ lớn chờ cậu đó!"

Dương Phong nhìn Tần Minh vui vẻ bấm điện thoại liền hỏi:

-Có gì vui à.

Tần Minh ngẩng đầu cười tươi:

-Phùng Tư nói có bất ngờ cho mình~

Dương Phong nghe hai chữ Phùng Tư mắt càng tối. Con kì đà Phùng Tư này lại có dự mưu gì đây.