Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 16

Nguyễn Thời Ý cho rằng giải quyết xong việc Từ Hách cố tình gây sự thì nàng có thể an tâm về Lan Viên.

Không ngờ mới tụ hợp với Tĩnh Ảnh ở một chỗ, nàng vừa quay đầu đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo, cương nghị của Từ Thịnh đứng ở bên đường.

Võ phục nội vệ màu đen làm nổi bật vẻ anh minh thần võ của Từ Thịnh, khuôn mặt tuấn lãng lạnh thấu xương được làm dịu bởi ánh hoàng hôn nhu hoà, đôi mắt hoa đào kia chất chứa oán giận và bất lực.

Nhìn mặt mũi trưởng tôn tràn đầy oan ức, Nguyễn Thời Ý dịu dàng hỏi: “Con làm sao vậy?”

“Con tới đón nội tổ mẫu, có… có người đang ngấp nghé người!”

Từ Thịnh bĩu môi nói, bỗng nhiên nhìn thấy Tĩnh Ảnh ở phía sau nội tổ mẫu, hắn vội vàng nghiêm mặt, thu hết lại vẻ trẻ con.

Cả người Nguyễn Thời Ý không được tự nhiên khi nghe thấy hai chữ “ngấp nghé” — chẳng lẽ chuyện nàng và Từ Hách đã truyền đi nhanh như vậy sao? Là do Lam Hi Vân kia miệng rộng? Hay là do mắt sắc của Tĩnh Ảnh?

Nguyễn Thời Ý đang do dự có nên giải thích với Từ Thịnh hay không, đối phương đã tức giận phàn nàn: “Bọn họ bắt nạt con!”

“…Hả? Ai?”

“Hồng Hiên! Lam Dự Lập! Hai tên hỗn đản!” Từ Thịnh nghiến răng ken két, hai tay nắm chặt thành quyền.

Nguyễn Thời Ý ngây người.

Hồng Hiên là trưởng tử của Trấn Quốc Đại tướng quân Hồng Lãng Nhiên, lớn hơn Từ Thịnh mấy tuổi, võ công lại cao cường, hiện giờ đang đảm nhiệm chức Phó chỉ huy Nội vệ.

Lam Dự Lập là trưởng tôn của Tiêu Đồng và là huynh trưởng của Lam Hi Vân.

Hai người kia và Từ Thịnh đều cùng nhậm chức ở Nội vệ, hơn nữa vì nguồn gốc lâu đời giữa trưởng bối nên quan hệ giữa bọn họ xưa nay không tệ.

“Con không bị thương chứ?” Nguyễn Thời Ý lo lắng trưởng tôn đánh nhau sẽ bị thiệt thòi, nàng cẩn thận quan sát mặt của Từ Thịnh.

Từ Thịnh phẫn nộ nói: “Cũng không kém đánh nhau! Cậu cháu nhà kia không hẹn mà cùng nhau hỏi con những chuyện liên quan đến nội tổ mẫu, hai người bọn họ đều nói… Nói trong nhà đã thương lượng xong, chờ Từ gia mãn tang là sẽ tới cửa cầu hôn người! Uổng công con coi bọn họ là bạn thân! Vậy mà lại dám…”

Bị nha đầu phía sau tò mò và người qua đường liếc nhìn, Từ Thịnh đành phải nuốt câu “muốn làm kế tổ phụ của con” vào trong bụng.

Nhưng lửa giận căm phẫn trong lòng hắn thì càng thêm tràn đầy.

Nguyễn Thời Ý không biết nên khóc hay nên cười, thì ra đứa nhỏ nhà nàng bị “bắt nạt” kiểu này.

“Tiểu tử ngốc! Ta cũng không thể gả cho mấy đứa nhóc ấy, con tội gì phải rước bực vào mình? Bớt giận nào!”

Nguyễn Thời Ý đưa tay vỗ nhẹ lên vai Từ Thịnh, nàng dịu dàng trấn an trưởng tôn nên hoàn toàn quên mất hành động này của mình ở trong mắt người ngoài lại có vẻ hơi thân mật.

Từ Thịnh bị cơn giận lấp mất não nên cũng không hề cảnh giác, hắn tức giận nói tiếp: “Nếu bọn họ còn dám bát nháo, con nhất định sẽ đánh chết! Đánh không lại cũng phải đánh!”

Hắn vừa nói vừa đưa Nguyễn Thời Ý lên xe ngựa, lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện: “Phụ thân có chuyện quan trọng cần nói, xin nội tổ mẫu trở về để cùng thương lượng.”

“Được.”

Nguyễn Thời Ý mỉm cười, sau đó miễn cưỡng dựa người lên đệm bông.

Vừa nãy thì dỗ “vong phu”, sau lại dỗ trưởng tôn, không chừng tý nữa về nhà còn phải dỗ nhi tử…

Nam nhân nhà họ Từ xảy ra chuyện gì vậy???

***

Đại sảnh Từ phủ.

Sắc mặt phu thê Từ Minh Lễ nghiêm trọng khác thường.

Sau khi cho hạ nhân lui hết ra ngoài, cửa lớn cũng được đóng cẩn thận, phu thê Từ Minh Lễ quỳ song song trước mặt Nguyễn Thời Ý, bọn họ rơi lệ nói: “Do hai người bọn con đề phòng sơ suất nên đã tạo kẽ hở cho hạ nhân, hại người phải chịu khổ!”

Nguyễn Thời Ý đỡ trưởng tử và con dâu đứng dậy, “Việc đã đến nước này, đâu chỉ sơ suất ở mỗi phu thê hai người bọn con? Trước tiên chớ vội tự trách, các con nói ta nghe đã điều tra được những gì rồi?”

Từ Minh Lễ khó nhịn được áy náy: “Mẫu thân nghi ngờ kẹo đường có vấn đề, cho nên nhi tử đã thu thập lại toàn bộ rồi bí mật gửi cho Tạ thái y, đúng là… trong những viên kẹo đường to có chứa hỗn hợp của ba loại độc!”

Nguyễn Thời Ý lập tức nói: “Người hạ độc mượn tay người khác để xuống tay từ trẻ nhỏ, khó trách sau khi ta chết mà vẫn không thể tìm ra manh mối… Nhưng bọn họ cũng quá độc ác, nhẫn tâm! Chẳng may, chẳng may Mao Đầu tham ăn… vậy thì hậu quả khó mà lường được!”

“Thái y đã kiểm tra, loại độc này có hàm lượng rất nhỏ, nếu ăn một hai lần thì chỉ phát sốt, tiêu chảy, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những cơn co thắt tim. Nhưng nếu ăn liên tục trong mấy tháng sẽ khiến gan, thận, tim, phổi suy yếu và làm cho người khác ngộ nhận là chứng bệnh của tuổi già!”

Trong lòng Nguyễn Thời Ý dần hiểu ra mọi chuyện.

Từ cuối năm ngoái, hầu như mỗi ngày tiểu tôn tử đều cho nàng một viên kẹo đường. Trẻ con ngây thơ đơn thuần, tình cảm đối với nàng cũng không hề giả tạo, cho nên nàng không hề lo nghĩ.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Thời Ý liền cười lạnh: “Tôn ma ma lừa gạt trẻ con bằng câu “Viên kẹo lớn phải để dành cho tổ mẫu ăn”, bà ta âm thầm hạ độc ta suốt ba tháng, sợ là… nhiệm vụ hoàn thành đã bị người ta diệt khẩu!”

“Nhi tử không thể tìm thấy tung tích bà ta, khẳng định chín phần đã thành cô hồn dã quỷ! Nếu bà ta còn sống, nhi tử thề sẽ chém bà ta thành trăm mảnh!”

Từ Minh Lễ lăn lộn ở triều đình nhiều năm, hắn đã sớm tạo được một lớp vỏ bọc bình tĩnh thong dong, không lộ hỉ nộ ái ố, càng hiếm khi mở miệng nói những từ độc ác.

Nhưng bản thân vây hãm trong vòng xoáy chính trị, đã thế còn làm liên luỵ mẫu thân phải bỏ mạng, điều này chính là nút thắt trong lòng hắn, khiến sự phẫn nộ trong lòng hắn càng bộc phát khi giận dữ.

Từ Minh Lễ thở hắt một hơi, hắn nhìn chăm chú Nguyễn Thời Ý rồi tha thiết nói: “Xin mẫu thân hãy yên tâm, nhi tử nhất định sẽ điều tra việc này đến cùng để đòi lại công đạo cho người! Tuyệt đối không để người phải chịu thiệt thòi!”

Nguyễn Thời Ý sau khi chết liền biến trở lại dáng vẻ trẻ trung của thiếu nữ, nàng tự hỏi liệu mình có đang chịu thiệt thòi?!

Tâm vừa động, Nguyễn Thời Ý liền nhỏ giọng nói: “Con có từng nghe đến … “Băng Liên” chưa?”

Từ Minh Lễ lắc đầu: “Thật hổ thẹn, nhi tử chưa từng nghe nhắc đến. Trước kia Nhị đệ giao du trải rộng khắp bảy tộc bốn quốc, có lẽ Nhị đệ sẽ biết.”

Nghĩ lại phản ứng cảnh giác của Từ Hách, Nguyễn Thời Ý nghi ngờ chuyện này dễ gây phiền toái, nàng bèn cười nhạt và nói: “Tạm thời không cần hỏi, ta sẽ tự mình hỏi thăm. Con đã quay lại nội các, công văn bộn bề cực khổ, làm việc càng phải chú ý, đừng để người ta nắm được đằng chuôi.”

Từ Minh Lễ cung kính đáp lời, sau đó lệnh cho nô bộc dọn đồ ăn lên bàn để cả nhà cùng nhau dùng bữa.

Đêm đó, Nguyễn Thời Ý được Từ Thịnh đưa về Lan Viên.

Bóng trăng đổ xuống như sương mù, nhốt toàn bộ kinh thành trong đêm hè yên ả.

Ánh nến mờ ảo của chợ đêm, nam nữ già trẻ dạo bước vui chơi ăn uống trên đường phố, tiếng cười nói vui vẻ như sóng triều cuộn đến.

Lúc đi ngang qua sạp hàng bán đồ ăn, Từ Thịnh dừng lại trong chốc lát rồi cấp tốc chạy về đưa bánh hạt dẻ thơm ngào ngạt cho Nguyễn Thời Ý, còn Tĩnh Ảnh và Thẩm Bích là bánh rán tẩm vừng, sau đó hắn mới nhảy lên lưng ngựa và đi trước mở đường.

Nguyễn Thời Ý được quan tâm bất thình lình thì cảm thấy hơi bất ngờ, nàng đảo mắt thấy viền tai phiếm hồng của trưởng tôn thì nhỏ giọng mắng: “Tiểu tổ tông! Dám dùng cả nội tổ mẫu để nguỵ trang!”

Nguyễn Thời Ý cắn một miếng bánh hạt dẻ, vừa ăn vừa tránh không được mà nhớ tới Từ Hách. Người kia nói “Ngày khác đến chỗ ở của ta, ta sẽ nói tỉ mỉ cho nàng biết.” là nói đùa? Hay là có thâm ý khác?

Vừa nói xong đã vội vàng rời đi là vì sợ nàng tức giận? Hay là nghe thấy tiếng mấy nữ tử đang đến gần nên muốn né tránh?

Người bên gối sớm chiều chung đυ.ng trở về sau quãng thời gian dài đằng đẵng, đối với nàng mà nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nguyễn Thời Ý tự nhận mình đã đi qua nửa đời người, chuyện lớn chuyện nhỏ đều giải quyết rất dứt khoát, chỉ mỗi tình cảm đối với hắn là nàng không biết phải làm thế nào.

Trước khi chạm mặt nhau lần tiếp theo, nàng phải nghĩ cách giải quyết cục diện lúng túng này.

***

Ngày hai mươi bốn tháng sáu âm lịch là ngày hội ngắm hoa sen.

Bầu trời trong xanh với những đám mây hình vây cá, tôn lên vẻ đẹp của tôm cá tung tăng bơi lội giữa hồ ở Thành Nam.

Lá sen xanh mướt xếp tầng lên nhau, xen lẫn vào đó là vô số bông sen đỏ, hồng và trắng trên mặt hồ, cơn gió thổi qua mang theo hương thơm ngọt ngào hoà lẫn vào không khí.

Du khách toàn thành hội tụ cùng nhau để thưởng thức cảnh đẹp sống động của thiên nhiên.

Nguyễn Thời Ý không có hứng tham gia lễ hội, nhưng hai người Tiêu Đồng và Lam Hi Vân lại nhiệt tình mời, nàng từ chối không được nên đành phải chịu đựng cơn đau bụng lâm râm, thay một bộ đồ mộc mạc đi gặp bọn họ.

Đúng hẹn đến đình lục giác bên hồ, lúc thấy ba huynh đệ Lam gia đều phục sức rực rỡ thì nụ cười trên mặt Nguyễn Thời Ý hơi méo mó.

Lam Hi Vân bí hiểm chớp chớp mắt: “Tổ mẫu đột nhiên choáng đầu nên không đến được, vì thế ta và ba huynh đệ sẽ tiếp khách.”

Trong đầu Nguyễn Thời Ý hiện lên một cảnh tượng không bình thường — xuất thân con nhà võ, thân thể Lam Thái phu nhân mạnh mẽ đến nỗi có thể đánh chết một con hổ, giờ lại “suy yếu” nằm giường vươn tay chống trán, giọng điệu to dõng dạc than mệt: “Ta choáng đầu quá!”

… Tưởng tượng đến đây, Nguyễn Thời Ý cảm thấy toàn thân nổi da gà!

Không cần nghĩ nhiều cũng biết bạn già kia của nàng tuyệt đối cố tình, ý định tác hợp quá rõ ràng làm người ta phải giận sôi máu.

Nguyễn Thời Ý thầm nghĩ: Ta coi ngươi là bạn thân, ngươi lại nhất định muốn ta làm cháu dâu! Chúng ta nên tuyệt giao được rồi!

Nhưng việc làm cho nàng đau đầu lại là năm người kia bày ra dáng vẻ khách sáo lễ phép dẫn nàng đi dạo hồ, sau đó còn vô tình gặp phải Hồng Hiên — trưởng tử mà Hồng Lãng Nhiên luôn kiêu ngạo tự hào.

Hồng Hiên giống phụ thân như đúc ra từ một khuôn mẫu, khuôn mặt chữ điền vuông vắn, mày dài mắt sáng. Lúc thấy người nhà họ Lam và Nguyễn Thời Ý, hắn tự giác gia nhập và chuyện trò vui vẻ.

Nguyễn Thời Ý là người biết nhìn mặt nói chuyện, lấy kinh nghiệm sống nửa đời của nàng thì nàng có thể chắc chắn — mấy tiểu tử nhà họ Lam là phụng mệnh mà đến, không hề có nửa phần tâm tư với nàng. Nhưng Hồng Hiên… hắn thừa hưởng sở thích thần kinh của phụ thân, ánh mắt nhìn nàng như gần như xa, khó có thể thấy rõ sóng ngầm cuồn cuộn bên trong.

Rốt cuộc vận nàng mốc meo đến mức nào mới có thể bị hai cha con nhà kia nhìn trúng?

Trong lúc nóng nảy khó chịu, Nguyễn Thời Ý cảm giác cơn đau bụng càng lúc càng mãnh liệt kia rất quen thuộc, dường như nàng đã quên mất chuyện gì đó nhưng lại mãi không thể nhớ ra.

Chỉ đi dạo được một đoạn ngắn, Nguyễn Thời ý đã dứt khoát từ biệt tiểu bối hai nha Lam – Hồng, sau đó tự mình ngược hướng trở về.

Nhưng mà lúc quay trở lại, đám người đi thưởng hoa lại đông đúc đến nỗi phải chen chúc. Cuối cùng Nguyễn Thời Ý từ bỏ ý định đi ngược đường, nàng đổi hướng rẽ sang con đường nhỏ trong rừng.

“Tiểu thư mệt trong người phải không? Nô tỳ sẽ đi gọi phu xe tới đây đón người!” Thẩm Bích thấy tiểu thư nhà mình càng đi càng chậm, hai bên thái dương lại lấm tấm mồ hôi. Nàng ra hiệu cho Tĩnh Ảnh đỡ tiểu thư đứng nghỉ ngơi ở bên đường, còn mình thì chạy nhanh chóng đi tìm phu xe, đảo mắt một cái đã không thấy bóng dáng.

Rừng cây vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng gió va vào thân trúc.

Tĩnh Ảnh đứng bảo vệ Nguyễn Thời Ý, nàng quan sát bốn phía xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt nàng khoá chặt ở bụi cây rậm rạp rồi nghiêm nghị quát to: “Ra ngoài! Lén lén lút lút làm cái gì!”

Nguyễn Thời Ý giật mình, tay nàng không nhịn được mà ôm bụng dưới, lông mày cũng nhíu chặt.

Bụi cây đong đưa, bóng dáng cao ráo đĩnh đạc đi ra ngoài, khuôn mặt nho nhã tuấn tú giấu giếm vẻ bối rối, người đó không phải ai khác mà chính là Từ Hách.

Đi đến đâu cũng có thể ngẫu nhiên gặp mặt, đây là duyên phận hay nghiệt duyên?

Từ Hách sửa sang lại y phục rồi đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt… Đừng nói gì! Ta đến từ sớm, đang muốn trốn ở đây một lúc.”

“Chàng lại chơi trốn tìm với tiểu chất tử?” Bụng dưới đau đớn nên Nguyễn Thời Ý cũng lười phải dùng nghi thức xã giao “Tiên sinh” và “Học viên”.

“Tập thể Viện Thư Hoạ đi ngắm sen, mấy nữ tử kia… khăng khăng muốn ta vẽ hoa sen làm mẫu…Chứ ta đâu muốn trốn ở kia!”

Từ Hách nói đến đây thì cảm giác sắc mặt Nguyễn Thời Ý có vẻ xanh xao, hắn lo lắng hỏi han: “Nguyễn Nguyễn, sắc mặt nàng không được tốt lắm… nàng đến kỳ kinh nguyệt rồi hả?”

“….!”

Từ lúc Nguyễn Thời Ý khôi phục dung mạo trẻ tuổi cho đến nay vẫn chưa hề có nguyệt sự, nàng sớm quên mất sinh lý đặc thù của nữ tử.

Vừa bị Từ Hách nhắc đến nguyệt sự đã lâu không xuất hiện, gương mặt tái nhợt của Nguyễn Thời Ý nháy mắt đỏ bừng như nhuộm sơn.