Màn đêm trở nên dày đặc hơn, Lan Viên ở thành đông đã thấy thấp thoáng ánh đèn.
Trong đại sảnh, thiếu niên lang mắt sáng như sao đang đi qua đi lại.
Thấy Nguyễn Thời Ý và Vu Nhàn cùng nhau đi vào, hắn nhìn trái nhìn phải không thấy có người ngoài liền nhanh chóng chắp tay hành lễ: “Tổ mẫu, Vu ma ma.”
Nguyễn Thời Ý nhìn chăm chú trưởng tôn Từ Thịnh, ý cười từ khoé miệng lan tràn đến đuôi lông mày: “Hài tử ngoan, con ăn chưa? Sao dạo này… nhìn có vẻ gầy hơn???”
Vừa nói xong, Nguyễn Thời Ý quay đầu phân phó cho Vu Nhàn: “Ngươi đi bảo nha đầu kia bưng canh gà tới đây.”
Từ Thịnh vẫn chưa quen với việc tổ mẫu nhà mình đột nhiên trở thành một tiểu cô nương xinh xắn, hắn ngượng ngùng nói: “Cảm ơn tổ mẫu quan tâm, trên đường đến đây Thịnh nhi đã ăn rồi. Đây là thư của phụ thân, mời người xem qua.”
Nguyễn Thời Ý đại khái đoán được chuyện gì, nàng mở bức thư ra xem, quả nhiên đúng như dự đoán.
“Từ Thái phu nhân” qua đời ba tháng, Thủ phụ Từ Minh Lễ có đại tang, nhân sự trong triều biến động, pháp lệnh mới gặp nhiều cản trở, có khả năng sẽ tạm hoãn ban hành lâu hơn, thậm chí là bãi bỏ.
Hoàng đế say mê thư hoạ, từ trước đến nay toàn uỷ thác việc triều chính cho các Đại học sĩ tự thảo luận. Đối với thế cục khiến người ta phải sôi máu này, hoàng đế lại một lần nữa hạ lệnh cho Từ Minh Lễ lập tức quay trở lại nội các, không được phép chậm trễ.
Trước đây Từ Minh Lễ nhiều lần từ chối, nhưng lần này hắn đã mơ hồ nhìn ra manh mối của thế lực đối nghịch, hơn nữa hắn cũng thấy nếu lần này mình không quay lại triều thì nền móng vất vả xây dựng được trong quá khứ chắc chắn sẽ dao động.
Cho nên hắn gửi thư thương lượng với mẫu thân, trước tiên tuân theo thánh mệnh, sau đó từ từ đối phó.
Nguyễn Thời Ý luôn đau lòng con cái mình tự dưng gặp phải chuyện oan ức, nàng đương nhiên không có điều gì dị nghị.
Đợi Từ Thịnh nhấm nháp xong canh gà hầm nhân sâm, Nguyễn Thời Ý mới nghiêm túc hỏi chi tiết chuyện Từ Minh Lễ, sau đó lại hỏi đến tình huống của ngoại tôn nữ Hạ Nhược Thu Lâm.
Dù sao đứa bé kia cũng là công chúa nước láng giềng, xuất thân cao quý, nếu ở phòng ốc sơ sài trên núi sợ là không chịu được điều kiện gian khổ.
Từ Thịnh khó khăn nói: “Phụ thân, Nhị thúc và nương của con không dám tiết lộ chuyện của tổ mẫu, nha đầu Thu Lâm kia vẫn chẳng hay biết gì. Con bé luôn canh cánh trong lòng vì không về tham gia tiệc cưới của Viện Viện nên mới không được gặp tổ mẫu lần cuối. Thu Lâm không buồn ăn uống, người cũng gầy xọp hẳn đi… hay là nói cho con bé biết chuyện được không tổ mẫu?”
Nguyễn Thời Ý thở dài, “Ngay cả Nhị thẩm của con và ba đường đệ đều không biết… thôi thì có thể giấu vẫn cứ giấu.”
Nhưng nàng thật sự muốn gặp tôn nữ.
Năm Thu Lâm được năm tuổi, con bé theo thân thích đến Từ gia ở kinh thành. Lúc gặp được Nguyễn Thời Ý, Thu Lâm từng khờ dại tuyên bố — “Ngoại tổ mẫu, người biết không? Con giống mẫu thân nhất, không phải là vẻ bề ngoài mà là tính cách ngang bướng giống nhau, cho nên mẫu thân giận dỗi với người, con lại càng phải thân thiết với người hơn.”
Nguyễn Thời Ý dở khóc dở cười, nàng không ngờ sau câu nói hùng hồn ấy, hàng năm Thu Lâm đều không tiếc lặn lội đường xa đến kinh thành để hầu hạ nàng, xây dựng mối quan hệ nghĩa nặng tình sâu.
Nguyễn Thời Ý không chỉ dành phần từ ái của ngoại tổ mẫu cho Thu Lâm, nàng còn dành cả tình thương của người mẹ chưa lúc nào dùng đến chuyển hết sang người ngoại tôn.
Ngoại tôn nữ ở gần trong gang tấc lại không thể nhìn thấy, cũng không thể nhận… điều này khiến nàng càng thêm sầu.
Từ Thịnh tất nhiên hiểu được nỗi lòng của tổ mẫu, hắn mềm giọng an ủi rồi đưa ra đề nghị: “Không phải trước đây nha đầu kia luôn la hét đòi tổ mẫu cho học vẽ hay sao? Hay là… để Thu Lâm đến Viện thư hoạ với người?”
“Chuyện này…”
Viện thư hoạ dù lớn, nhưng trên có Nguyễn Tư Ngạn, bên cạnh có Từ Hách, nếu cho cả tiểu công chúa Thu Lâm đến đây, nàng sợ là “Nguyễn tiểu thư” sẽ càng hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Từ Thịnh thấy tổ mẫu chần chờ, hắn lập tức nói: “Ngũ cữu công rất ít khi đến Viện thư hoạ, người cứ tránh là được!”
Nội tâm Nguyễn Thời Ý xoắn xít vạn phần, cuối cùng vẫn chưa thể đồng ý.
Nàng không thể nói với trưởng tôn — không chỉ Ngũ cữu công của con ở đó, mà cả tổ phụ “đã mất hồi trẻ” cũng đang ở nơi đó! Người ấy chỉ lớn hơn con vài tuổi, hôm nay còn trốn trong một góc khóc thút thít!!!
Nếu chuyện này truyền đến tai hai nhi tử, mặc kệ là Thủ phụ hay nhà giàu nhất kinh thành cũng đều hoảng loạn!
Nguyễn Thời Ý liên tục dặn dò Từ Thịnh hành sự cẩn thận, sau đó lưu luyến tạm biệt trưởng tôn. Nhìn trưởng tôn leo tường nhảy ra ngoài, nàng mới một mình trở về thư phòng.
Nguyễn Thời Ý mở sổ sách trên bàn, một tay nàng cầm bút, một tay gảy bàn tính và bắt đầu tính toán, nhưng cả buổi tính sai mất mấy lần.
Lúc ở bên ngoài, nàng không hề suy nghĩ nhiều. Nhưng khi ở một mình, tâm tình khó tránh khỏi nổi lên gợn sóng.
Hai tiếng “Nguyễn Nguyễn” của Từ Hách vẫn luôn quanh quẩn trong đầu óc nàng.
Kể từ khi hắn mất, chưa có một người nào gọi nàng như thế.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, nàng nhận ra tình huống hiện tại có vẻ hơi khác với suy đoán trước kia của nàng.
Từ Hách đối với nàng… hình như vẫn còn tình cảm???
Lông bông bên ngoài mấy chục năm, tuổi tác cũng không còn như xưa, thế mà hắn vẫn còn nhớ mãi không quên một bà già như nàng???
Thật sự không thể tưởng tượng nổi!!!
Hiện giờ hắn ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, trước tiên cứ quan sát một thời gian ngắn rồi hẵng kết luận.
Tuy nói là “bí mật quan sát” nhất cử nhất động của Từ Hách, nhưng đối mặt với việc một nhà trưởng tử chuẩn bị quay lại kinh thành, Nguyễn Thời Ý không tránh khỏi tâm trạng lo lắng của người làm mẹ, nàng vội vàng sai Vu Nhàn về sắp xếp mọi chuyện ở Từ phủ.
Khi Nguyễn Thời Ý quay lại Viện thư hoạ đã là chuyện của ba ngày sau đó.
Hôm ấy, Nguyễn Thời Ý dậy sớm như thường lệ, nàng mặc chiếc áo khoác trắng do Viện thư hoạ cung cấp, sau đó tự mình chuẩn bị thức ăn rồi cầm theo hoạ cụ chậm rãi đi trên hành lang Đông Uyển, thỉnh thoảng giơ tay đấm nhẹ lên tấm lưng đang nhức mỏi.
Tiến vào phòng vẽ, bên trong sáng sủa sạch sẽ, không một bóng người.
Nguyễn Thời Ý vừa đặt đồ vật xuống bàn, khoé mắt nàng thoáng nhìn về phía cửa sổ, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn khiến nàng phải giật mình.
Nguyễn Thời Ý nhìn chăm chú nam tử mặc trường bào màu xám đen, tóc búi bằng quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, hoa cỏ phía sau lưng hắn càng làm nổi bật mị lực thoát tục hơn người.
Trên tay phải của hắn cầm một cuộn trúc, khuôn mặt tuấn lãng tươi cười, nhàn nhã đi tới bên cạnh cửa nhưng lại không tiến vào.
“Từ tiên sinh” sáng sớm đã ngang nhiên tiến vào Đông Uyển, chẳng lẽ hắn muốn nghe ngóng về “Từ Thái phu nhân” hay “Cuộc đời cũ” từ nàng???
“Xin chào tiên sinh.” Nguyễn Thời Ý lễ phép mỉm cười.
“Ta còn đang thắc mắc sao không thấy Nguyễn tiểu thư đến đây.” Từ Hách gật đầu cười, nụ cười ấy ấm áp như tia nắng giữa trời đông, chứ không co quắp như lúc trước.
Nguyễn Thời Ý cảm thấy bất ngờ, theo như nàng nhớ thì nàng chưa từng giới thiệu mình họ Từ hay họ Nguyễn, chẳng lẽ hắn nghe từ miệng người ngoài?
Nguyễn Thời Ý đang suy nghĩ nên đáp lời như nào thì ngoài viện truyền đến tiếng líu ríu nói chuyện của nữ tử.
“Xin chào Từ tiên sinh!”
“Tiên sinh, lần trước ngài đề cập đến phương pháp….”
Hình như mọi người đều không bất ngờ khi Từ Hách xuất hiện ở đây, thậm chí giọng nói còn mang theo ba phần ngượng ngùng, bảy phần nghịch ngợm. Đám nữ tử chào hỏi Từ Hách, sau đó vây quanh hắn hỏi đủ loại vấn đề.
Từ Hách hơi ngượng ngùng khi bị nữ tử vây quanh, nhưng hắn vẫn không quên đảo mắt nhìn trộm Nguyễn Thời Ý.
Nguyễn Thời Ý ngây cả người, tình huống này là sao???
Nam nhân luôn lảng tránh trước đây đâu rồi??? Nàng mới ba ngày không đến đây, vậy mà thái độ của đối phương đã khác biệt hoàn toàn lúc gặp ở Tập Hiền Trai và lầu Hiệt Tú!
“Muội đến rồi sao?!’ Hoàng Cẩn mỉm cười khi thấy vẻ mặt hoang mang của Nguyễn Thời Ý, nàng vui vẻ nói, “Bọn ta đã thỉnh cầu Tô lão tiên sinh để được Từ tiên sinh chỉ dạy cách vẽ tranh hoa điểu, Tô lão tiên sinh có vẻ không được vui cho lắm, mãi đến ba hôm trước mới đồng ý! Sau này Từ tiên sinh sẽ đến đây hướng dẫn hai ngày một lần.”
Nguyễn Thời Ý ngắm nghía dáng người cao ngất của nam nhân, bởi vì hắn cao hơn mấy tiểu cô nương hẳn một cái đầu, nên giữa hai hàng lông mày không che lấp được sự bối rối.
Trực giác nói cho nàng biết tên gia hoả này… đến đây hoặc nhiều hoặc ít đều liên quan đến nàng.
Một lúc sau, có nữ tiên sinh tiến vào uyển, nhóm nữ học viên mới sợ hãi trở về chỗ ngồi.
Từ Hách cũng không nhiều lời thừa thãi, hắn đưa ra bài tập, yêu cầu mọi người có thể tự do lựa chọn cỏ, cây, núi, đá, hoa, cá, chim, hồ… xung quanh đây để làm chủ đề vẽ.
Ngay sau đó, mấy tiểu cô nương lập thành nhóm ba bốn người rồi tản ra các đình đài để tìm kiếm chủ đề vẽ.
Nguyễn Thời Ý cố tình tránh khỏi nơi Từ Hách có thể đi qua, nàng để kệ Hoàng Cẩn ở một chỗ rồi tự mình chui đến chỗ hẻo lánh.
Phía bắc Đông Uyển có một khóm hoa lớn, cành lá tốt tươi, nhành hoa màu trắng rủ xuống thành từng chùm giống như những chiếc lục lạc đung đưa trong gió.
Nguyễn Thời Ý cầm bút phác hoạ qua loa, nàng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân vừa nhẹ vừa ổn định đang tiến gần về phía mình.
Không cần quay đầu lại, Nguyễn Thời Ý cũng đoán được người đến là ai.
Có chủ định đến tóm nàng! Người này chắc không đến mức mặt dày vô sỉ đi tìm một tiểu cô nương như nàng để làm thế thân cho “vong thê” đấy chứ???
Từ Hách khoanh tay tới gần, hắn dừng lại phía sau lưng tiểu cô nương khoảng nửa trượng, giọng nói nghe không ra gợn sóng.
“Lần trước tiểu thư không nói thật.”
Ha ha, hắn đến để hưng sư vấn tội➀???
Nguyễn Thời Ý bình tĩnh tự nhiên quay người nhìn chăm chú vào đôi mắt đen như mực của Từ Hách.
“Lý do gì khiến tiên sinh nói ra lời này?”
Ánh mắt Từ Hách rực sáng nhưng lại cố gắng kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, giọng điệu hắn nhàn nhạt:
“Tại hạ chỉ hỏi tiểu thư một vấn đề — ngày ấy khi mọi người lựa chọn vật liệu để điều chế màu mực, tại sao tiểu thư lại trốn ở phòng để dụng cụ?”
“Vậy còn tiên sinh???” Nguyễn Thời Ý nhíu mày, “Tiên sinh là danh sư được Viện thư hoạ thuê về, trong lúc thầy trò bốn uyển đều tập trung một chỗ, tại sao tiên sinh lại có thể phát hiện ra ta trốn ở phòng để dụng cụ? Chắc hẳn Tô lão tiên sinh sẽ rất hứng thú với chuyện này.”
Từ Hách không nghĩ tới nàng sẽ hỏi ngược lại chính mình, nhất thời hắn hơi do dự, một lát sau mới nghiến răng nói: “…. Ta, ta… Ta chơi trốn tìm với tiểu chất tử!”
“…………….” Nguyễn Thời Ý thiếu chút nữa thì cho hắn một ánh mắt khinh thường.
Thôi xin người!!! Từ Tam lang!!! Ngươi còn lý do nào đỡ gượng ép hơn không?
Từ Hách đợi không được câu trả lời của nàng, hắn tiếp tục nói: “Nếu tiểu thư thật sự là người được Từ Thái phu nhân nhận nuôi, vậy tại sao lúc Nguyễn đại nhân đến đây, tiểu thư lại lặng lẽ né tránh? Tại hạ đã nhìn qua sổ điểm danh học viên ở Viện thư hoạ, tiểu thư đều vắng mặt vào ngày mùng một và mười lăm hàng tháng…”
“Vậy theo như suy đoán của tiên sinh… nếu ta không phải là bé gái mồ côi được Từ Thái phu nhân nhận nuôi thì ta sẽ là người nào???”
Trực giác nói cho Nguyễn Thời Ý biết Từ Hách đã bắt đầu nghi ngờ, nàng đành phải dứt khoát ném chủ đề này ra ngoài.
Từ Hách chợt thấy quẫn bách, hắn ngơ ngác nhìn nàng trong giây lát, hai chân vô thức tiến lên phía trước nửa bước.
Đáy mắt hắn vừa ướŧ áŧ vừa dịu dàng, vừa đau đớn lại vừa oan ức, nhiều hơn cả là sự cam chịu.
“Nguyễn … nàng… tiểu thư không có ý định nói rõ sự thật sao?”
Nguyễn Thời Ý bật cười.
Trải qua nửa đời trầm bổng, tâm tính nàng không còn quanh co lòng vòng thích trêu đùa hắn như hồi trẻ.
Vài ngày trước, khi tận mắt chứng kiến dáng vẻ yếu ớt vỡ nát của hắn, nàng càng tin tưởng ba mươi lăm năm trước, không phải hắn chủ tâm bỏ rơi vợ con để đi xa.
Thậm chí gần hết nửa đời người hắn vẫn trở lại kinh thành, vẫn không thể nào chấp nhận nổi cái chết của nàng. Ngày đến giải quyết bức tranh được vẽ ở Trường Hưng Lâu, hắn vô tình nhìn thấy dung mạo hồi trẻ của nàng, cảm xúc đau đớn mới không kiềm chế nổi.
Ngay cả lần đầu tiên gặp lại, hai người không tin vào mắt mình, bọn họ đều nghĩ đối phương đã chết và bản thân chỉ đang nhầm lẫn với người khác. Sau này, dựa vào sự quen thuộc và hiểu biết lẫn nhau, bọn họ dần dần tìm ra manh mối mà đối phương đang nguỵ trang.
Nhưng dù bọn họ thật sự muốn thì cũng không thể bóc trần sự thật, hay tính toán ân oán ngay giữa Viện thư hoạ lắm người phức tạp.
Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc đưa cành trúc la đà, hoà cùng tiếng chim hót giữa bụi hoa.
Hắn vẫn dịu dàng, nhã nhặn, tuấn tú như trong hồi ức, mà nàng cũng lấy lại được sự trẻ trung xinh đẹp, lả lướt phong hoa thời con gái.
Cách đó không xa có tiếng cười nói trêu đùa đang dần đến gần.
Một lúc sau, Nguyễn Thời Ý mới mỉm cười yếu ớt, đôi mắt nàng trong sáng như ánh trăng, giọng nói mềm mại tinh tế như lạc vào sương mù.
“Tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi, tiểu nữ… không có gì để nói.”
Giải nghĩa
➀ Hưng sư vấn tội( 兴师问罪): nghĩa là tự mình đến hoặc phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn có nghĩa đi chất vấn và “xử lý” đối thủ.
Cụm từ này xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm “Mộng khê bút đàm” của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.”