“Hừ! Ai rảnh mà nghe huynh nhắc đi nhắc lại chuyện về Thời Ý năm xưa?”
Tiêu Đồng lau nước mắt trên mặt, giọng điệu ghét bỏ như kiểu chính bà chưa từng “nhắc đi nhắc lại” chuyện xưa.
Nguyễn Thời Ý đi theo Tiêu Đồng, nàng hơi nhún người hành lễ với Hồng Lãng Nhiên: “Bái kiến Đại tướng quân.”
Hồng Lãng Nhiên vốn không hay để ý đến nữ tử, hắn chỉ nghĩ đó là nha hoàn, vì thế vung tay nói: “Miễn lễ.”
Tiêu Đồng hứng thú quan sát phản ứng của biểu huynh, thấy hắn không chú ý tới thiếu nữ có khuôn mặt giống hệt mối tình đầu, trong lòng bà không khỏi ngạc nhiên.
Nói được vài câu, tầm mắt Hồng Lãng Nhiên mới quét qua thiếu nữ phía sau Tiêu Đồng, hắn buồn bã nói: “A Đồng, hình như mắt ta lại có vấn đề!”
“Đúng vậy.” Tiêu Đồng vui vẻ đáp lại, “Huynh bị mù!”
Hồng Lãng Nhiên bị biểu muội chế giễu, lúc này hắn mới tập trung ánh mắt quan sát kỹ người nào đó, ngay lập tức hai mắt hắn trợn to: “Này này… chuyện này…cho dù có đầu thai lần nữa thì cũng không lớn nhanh thế này được!”
Nguyễn Thời Ý không biết phải làm sao, nàng lại một lần nữa nói lý do cho Hồng Lãng Nhiên.
Hồng Lãng Nhiên bừng tỉnh: “Ta đã nhìn thấy ngươi ở Từ phủ! Lúc ấy ta còn tưởng mình hoa mắt! Tiểu Nguyễn quá lợi hại! Nàng ấy có thể nuôi dạy nha đầu này thành dáng vẻ giống hệt mình! Phải là tiên nữ giáng trần mới có khả năng như vậy…”
Tiêu Đồng không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
Hồng Lãng Nhiên thấy ngượng ngùng khi cứ nhìn chằm chằm thiếu nữ trẻ tuổi, hắn chuyển tầm mắt qua chỗ khác, nhìn thiếu niên lang phong độ đang đứng bên cạnh Lam Hi Vân, hắn bĩu môi nói: “A Đồng, muội lại có ý định điên rồ muốn liên hôn với Từ gia??? Năm đó muội và Tiểu Nguyễn đã cãi cọ ầm ĩ không vui, giờ lại định giẫm lên vết xe đổ?!”
“Ai cần huynh lo!” Tiêu Đồng bị vạch trần, bà không vui nhìn hằm hằm vào biểu huynh nhà mình.
Nguyễn Thời Ý biết rõ đôi biểu huynh muội này mà cãi nhau thì sẽ không bao giờ dứt, nàng vội vàng chuồn đi.
“Vãn bối không quấy rầy hai vị nói chuyện, ngày khác lại mời Thái phu nhân ghé qua tửu quán của Từ gia, mong Thái phu nhân không chê.”
Tiêu Đồng muốn giữ người, còn Hồng Lãng Nhiên lại hơi không vui: “Tiểu nha đầu không mời lão phu?”
“Ông già như huynh đi làm cái gì!” Tiêu Đồng chế giễu.
“Ta là bạn cũ của Tiểu Nguyễn! Tất nhiên có thể trở thành bạn mới của Tiểu Tiểu Nguyễn!” Hồng Lãng Nhiên đứng thẳng người, giọng điệu hùng hổ tiếp tục, “Hơn nữa nhi tử của ta so với tôn nhi của muội chỉ lớn hơn hai tuổi, cũng coi như là bạn cùng trang lứa! Làm con dâu của Hồng gia ta vẫn có lợi hơn là làm cháu dâu của nhà họ Lam!”
Trước đây Hồng Lãng Nhiên vẫn luôn một lòng chờ đợi Nguyễn Thời Ý đón nhận mình. Đến năm hắn ba mươi sáu tuổi, rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực từ trưởng bối, hắn bị ép lấy vợ sinh con, cho nên trưởng tử của hắn mới có tuổi tác tương tự như cháu trai.
Nguyễn Thời Ý nghe hai người hiếu thắng bắt đầu ganh đua so sánh con cháu với nhau, nội tâm “Từ thái phu nhân” kiêu ngạo hò hét — hai người có gì mà phải đắc ý! Có bản lĩnh thì so sánh với con cháu nhà ta!
Nhưng mà nàng cũng không có hứng thú ngồi ôn lại chuyện xưa, để rồi biến thành con dâu hoặc cháu dâu được chọn của bọn họ!
Hạ nhân dẫn Nguyễn Thời Ý quay lại con đường cũ, Nguyễn Thời Ý bỗng nhiên quay đầu nhìn dưới tán liễu bên hồ, Hồng Lãng Nhiên một thân huyền bào cùng Tiêu Đồng một thân váy áo màu lục dần dần hoá thành hai chấm nhỏ…
Câu chuyện cũ thời son trẻ cô đọng thành nước mắt, lặng lẽ rơi ướt khoé mi nàng.
May mắn hai bạn già kia là kiểu người không tim không phổi, cho nên hoàn toàn tin tưởng lời nói dối của nàng.
Chỉ mong bọn họ sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang.
Nàng được trời xanh chiếu cố, có lẽ có thể dùng thân phận tiểu bối để qua lại với bọn họ.
Nguyễn Thời Ý mím môi cười, bỗng nhiên nhớ ra chuyện chính, lần này nàng đến đây để nói rõ ràng với Tiêu Đồng việc lấy lại bức « Vạn Sơn Tình Lam », trùng hợp Hồng Lãng Nhiên cũng có mặt, đây đúng là cơ hội trời cho.
Kết quả ôn chuyện một hồi, cảm xúc lên xuống thất thường, cuối cùng nàng quên luôn việc chính!
Trên thực tế, Nguyễn Thời Ý không quá mức lưu luyến những tác phẩm của trượng phu đã chết, mà do con dâu trưởng từng nói kể từ khi làm dâu Từ gia, việc đáng tiếc nhất là không được nhìn thấy trọn vẹn bức Tình Lam. Chính vì điều này, Nguyễn Thời Ý mới có suy nghĩ lấy về hoàn chỉnh kiệt tác lúc sinh thời của trượng phu, sau đó truyền lại kỷ niệm quý báu nhất mà trượng phu để lại trên thế gian cho hậu thế.
Trước mắt chuyện lấy lại các bức tranh cứ để thuận theo tự nhiên.
***
Mùi thơm ngọt ngào của mật đường toả khắp bên trong phòng ốc sơ sài ở tiểu viện tại thành Nam.
Thanh niên cầm bút đứng trước án thư, nửa ngày mới vẽ được mấy đường.
“Mặt mũi mỗi người muôn vàn vẻ khác nhau, dù là song sinh thì nhìn kỹ cũng thấy có sự khác biệt rất nhỏ… Nhưng … nhưng ai cũng biết nàng ấy trải qua sinh lão bệnh tử, vậy không thể xuất hiện ở đây!!!”
Hắn buồn bực để cây bút xuống bàn, sau đó vò tờ giấy thành một cục, ném vào trong góc tường.
A Lục ngồi nghịch với hai con chó ở cửa, nghe thấy thúc thúc nói một câu không đầu không đuôi, cậu bèn quay đầu hỏi: “Thúc thúc, ai không thể xuất hiện ở đây?”
“Tiểu Lục, cháu nói ta nghe xem… liệu trên đời này có người trổ mã giống hệt với trưởng bối như hai giọt nước không? Ví dụ như cháu gái và tổ mẫu lúc thiếu thời… giống nhau như đúc???”
A Lục mờ mịt hỏi: “Thiếu thời là gì ạ?”
“Thôi được rồi, nói với cháu cũng vô dụng.”
Thanh niên bước ra ngoài cửa, trên người hắn được bao phủ ánh sáng ấm áp, nhưng sự lạnh lẽo nơi đáy mắt vẫn không tan.
Mãnh khuyển được A Lục đặt tên là “Đại Mao” len lén tiến vào trong phòng, nó lượn quanh một vòng rồi nghịch cục giấy trên nền đất, “Nhị Mao” thấy thế liền nhảy chồm lên muốn cướp lại cục giấy.
Hai con mãnh thú đuổi bắt lẫn nhau, lục lạc kêu leng keng phá vỡ bầu không khí im lặng. Thời gian trôi qua khoảng nửa tách trà, Đại Mao và Nhị Mao đang đùa nghịch bỗng nhiên dừng lại, chúng cùng nhau nhìn về phía bức tường bao quanh viện rồi phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
“Lần này lại là ai theo dõi nữa đây?” Thanh niên mất kiên nhẫn lẩm bẩm.
Lời vừa mới dứt, ba người mặc đồ đen to cao vạm vỡ nhanh như chớp nhảy vào trong viện, thoáng một cái đã đứng trước mặt thanh niên.
Thanh niên gặp nguy không sợ, tay trái nhanh chóng kéo A Lục ra phía sau, còn tay phải rút đoản kiếm bên hông đỡ lại đại đao của đối phương.
Một gã bịt mặt đối phó với thanh niên, còn hai người kia thì canh chừng hai con mãnh khuyển có thể bị kích động bất cứ lúc nào, tuy nhiên bọn chúng lại không ra tay với mãnh khuyển.
Đôi mắt đen như mực của thanh niên kết một tầng băng, hắn nhướng mày nói: “Ba vị tự tiện xông vào viện của ta là muốn làm gì?”
Gã cầm đầu lạnh giọng lên tiếng: “Để hai con mãnh khuyển đi theo chúng ta!”
Khẩu âm này rất khác lạ, nghe không giống người Trung Nguyên.
“…..?”
Gương mặt tuấn tú của thanh niên lộ vẻ nghi ngờ.
Cao thủ dị vực tập kích là muốn mang mãnh khuyển về biên cảnh???
Chủ nhân của hai con mãnh khuyển đã chết do tuyết lở, khi chúng nó cùng hắn đi ra khỏi thung lũng thì tránh được đám lính tuần tra của tộc người Nhạn, cho nên thuận lợi ra ngoài….
Thấy thanh niên không làm theo, gã bịt mặt giơ tay trái đánh thẳng về phía ngực thanh niên.
Thanh niên nhanh chân lùi về sau nửa bước, hắn vừa vung đoản kiếm để đánh trả, vừa ra lệnh:
“Tiểu Lục, mau trở lại phòng!”
A Lục vươn chân ngắn chạy vọt vào trong.
Hai con mãnh khuyển sốt ruột bảo vệ chủ nhân, thân thể chúng căng cứng, lông trên lưng dựng đứng, chúng nhe nanh gào thét, nhào lên cắn hai gã bịt mặt đang cản đường.
Bọn bịt mặt sợ mãnh khuyển bị thương nên chỉ biết tránh né.
Thanh niên nhìn cảnh này thì càng thêm khẳng định — đúng là bọn người bịt mặt xuất hiện vì mãnh khuyển!
Hắn đang muốn giải thích mình không phải kẻ trộm chó thì đối phương bỗng nhiên huýt sáo ra hiệu lệnh, ngay sau đó ba gã bịt mặt lấy ra gói vải nhỏ, ném về phía hắn và hai con mãnh khuyển.
Bột phấn như bức màn sương bay ra khỏi gói vải, thanh niên lách người né tránh, trong lòng thầm mắng bọn chúng dùng thủ đoạn hạ lưu.
Nhị Mao bị dính bột phấn, cả người mất sức lực rồi nhanh chóng ngã lăn xuống đất, miệng không ngừng rên ư ử. Đại Mao linh hoạt né người, nó nhào qua cắn cổ tay kẻ tập kích.
“Aaaaa—”
Tay gã bịt mặt chảy máu đầm đìa, nhưng hắn không dám đánh lại Đại Mao. Ngược lại quay sang liên thủ với hai người còn lại, để cùng tấn công thanh niên.
Thân thủ thanh niên nhanh nhẹn, lấy một địch ba, mới đầu hắn phòng thủ không một giọt nước nào lọt qua, nhưng đoản kiểm giao đấu với đại đao sắc bén thì chỉ có thiệt thòi. Sau hai mươi chiêu, thanh niên dần dần rơi vào thế hạ phong.
Hắn biết rõ nếu đánh lâu sẽ bất lợi, vì thế bèn mạo hiểm một phen. Ngay lúc ba thanh đại đao cùng đâm về phía mình, hắn nhanh chóng xoay ngang thanh kiếm: “Dừng tay!”
Ba thanh đại đao đều cách hắn chưa đầy một bước chân, nhưng lưỡi kiếm của hắn chỉ cách có nửa gang là có thể cắt đứt yết hầu đối phương.
Trận chiến kịch liệt lập tức đóng băng.
Thanh niên hít một hơi thật sâu: “Chúng ta không thù không oán, tại sao phải binh khí giao tranh?”
Một gã bịt mặt hỏi lại: “Vậy ngươi là ai??? Tại sao lại mang “Thám hoa lang➀” của chúng ta đến kinh thành Đại Tuyên làm cái gì?!”
“… ‘Thám hoa lang’ là cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ còn… có cả ‘Trạng nguyên lang’???” Thanh niên suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, đột nhiên nhớ tới Nhị Mao, hắn lo lắng liếc mắt nhìn hai con chó.
Nhị Mao nằm yên trên mặt đất, còn Đại Mao thì bảo vệ ở đằng trước.
Gã bịt mặt đang định há miệng muốn nói thì bất thình lình nghe thấy tiếng “viu viu”, vài mũi tên sắc nhọn lao vun vυ't từ phía sau bức tường. Nhóm người bịt mặt không kịp đề phòng, cả ba đều bị một phát xuyên tim!
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu!
Thanh niên trơ mắt nghẹn họng nhìn nhóm người bịt mặt đổ ầm xuống đất, sau đó hắn ngước mắt nhìn chằm chằm thân ảnh ngồi phía trên vách tường.
Người kia có dáng người nhỏ gầy, nửa khuôn mặt được che bởi miếng vải xám, chỉ lộ ra mày kiếm mắt phượng, nhưng nhìn qua cũng có thể đoán được người này trẻ tuổi anh tuấn, hơn nữa còn nhỏ hơn hắn khoảng hai ba tuổi.
“Không cảm tạ ta đã giải vây giúp ngươi sao?” Người kia hừ một tiếng rồi ngắm nghía chiếc nỏ gỗ trên tay.
Thanh niên nhíu mày, “Có lẽ chỉ là hiểu lầm, bọn họ cũng chưa hạ sát thủ, quý nhân nửa câu không hỏi đã lấy luôn mạng người, chẳng phải quá tàn nhẫn hay sao?”
“Ngươi khẳng định bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi?” Người kia vô thanh vô thức nhảy vào trong viện, hắn cúi người xác nhận lại xem đám người bịt mặt đã chết chưa.
Thanh niên lười phải nói tiếp, hắn cúi đầu kiểm tra tình trạng của Nhị Mao, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
“Yên tâm đi! ‘Thám hoa lang’ là loài chó thuần chủng trân quý của tộc người Nhạn, nếu muốn gϊếŧ chết chúng phải có lệnh của chủ tướng. Trước khi có lệnh sống hay chết, bọn họ tuyệt đối không dám làm chúng bị thương.”
“…..”
Hai con chó ngốc này thật sự là “Thám hoa lang”? Chẳng lẽ tên đó có ý nghĩa là “Tìm kiếm hoa”➁?
Trong đầu thanh niên hiện lên hình ảnh bông hoa sen băng trong suốt, với những cánh hoa mỏng như cánh ve. Dường như môi lưỡi hắn vẫn còn phảng phất hương vị đắng chát.
Người kia nhàn nhạt lên tiếng: “Ba người này là mật thám của tộc người Nhạn đang ẩn núp ở Đại Tuyên. Chắc chắn bọn chúng nhìn thấy ngươi dắt ‘Thám hoa lang’ đi rêu rao khắp nơi, cho nên mới tìm tới tận cửa.”
“Quý nhân là người phương nào?”
“Ngươi không cần biết ta là ai.” Người kia híp mắt dò xét người trước mặt, ngay sau đó hắn cầm nỏ gỗ nhắm vào người thanh niên, “Nếu ngươi không muốn rước hoạ vào thân thì lặng lẽ gϊếŧ chết hai con “Thám hoa lang” kia, hoặc là tháo lục lạc khỏi cổ chúng, sau đó đổi chỗ ở, ngoài ra… không được tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài.”
Thanh niên thầm nghĩ người kia gϊếŧ chết ba tên bịt mặt là vì nguyên nhân khác, tuyệt đối không phải gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, nhất thời hắn do dự không đáp.
Đại Mao dường như đánh hơi được mùi quen thuộc, nó tiến lại ngửi ngửi người nam nhân kia, chiếc đuôi xù lông không ngừng lắc lư.
Ánh mắt người kia loé lên một tia ngoan độc, hắn giơ bàn tay lên, chuẩn bị vận nội công bóp nát đầu mãnh khuyển.
“Khoan đã!” Thanh niên vội vàng ngăn cản, “Ta không nói là được!”
Người kia lạnh lùng nhìn hắn: “Quản miệng đứa bé kia cho tốt!”
Nói xong, người bịt mặt nhanh chóng di chuyển xác chết ra ngoài.
Thanh niên ôm Nhị Mao sang một bên, trong lòng hơi ngạc nhiên về hành động thân thiết của Đại Mao với người vừa rồi.
Hắn nhớ rõ quãng đường ngàn dặm về kinh thành, hai con mãnh khuyển cực kỳ cảnh giác với người xa la, bọn chúng không đề phòng A Lục, đơn thuần là do trùng hợp.
Đêm đó một người và hai con mãnh khuyển đi vào thành, hắn đã ngất xỉu khi bất ngờ nghe được tin dữ, sau đó hắn bị người ta lay tỉnh rồi chuyển ra ngoài cửa quán rượu.
Đúng lúc các cửa hàng của Từ gia đang cúng tuần thất➂ cho Từ Thái phu nhân. Tiểu ăn mày A Lục được phát từ thiện ba cái bánh bao, vì còn nhỏ không ăn hết, hơn nữa cậu bé còn tưởng hắn đói đến không còn sức lực, nên mới chia cho hắn một cái.
Dáng vẻ hắn lúc ấy không khác gì cái xác không hồn, hắn chỉ biết mờ mịt nhìn A Lục.
Hai con mãnh thú tự giác tiến lên ngoạm bánh bao, chúng nó ăn đến vui vẻ thoả thích, chính vì vậy mới kết thành đoạn nhân duyên.
Bây giờ Đại Mao lại tỏ vẻ lấy lòng với nam tử thần bí lòng dạ khó lường, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì???
Thanh niên nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành bỏ cuộc. Hắn đi thẳng vào phòng, ý định trấn an A Lục đang hoảng sợ.
Không ngờ A Lục đã gói ghém hành lý xong xuôi, ngay cả lễ vật hắn chuẩn bị cho thê tử và con trai cũng được cậu bé cất cẩn thận.
A Lục buộc chặt bao vải, gương mặt ngây thơ mang theo vẻ chững chạc, “Có người xấu đến gây sự, cháu đã thu dọn đồ đạc giúp thúc thúc, chúng ta có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.”
Thanh niên không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn im lặng một lúc rồi bật cười: “Vậy cũng được, chúng ta lại chuyển nhà một lần nữa.”
“Thế chúng ta đi đâu hả thúc thúc?”
Thanh niên nhặt cục giấy trên mặt đất, hai đầu lông mày ẩn giấu vẻ bối rối cùng mong chờ.
“Viện thư hoạ Kinh thành.”
Giải nghĩa:
➀ Thám hoa (探花 – Danh từ) là một loại danh hiệu của học vị Tiến sĩ trong hệ thống khoa bảng Nho học thời phong kiến ở các quốc gia Đông Á.
Người thi đỗ thám hoa đứng thứ ba trong tam khôi (dưới trạng nguyên và bảng nhãn).
➁ Thám hoa (探花 – Động từ): Tìm kiếm hoa
➂ Ngày thứ 7 sau khi con người mất đi được gọi là “đầu thất”. Cứ tính lần lượt theo thứ tự tổng cộng là bảy bảy 49 ngày và cứ hết 7 ngày được tính là một “tuần thất”.