Nhà trọ Đồng chí tiểu Phổ thuê chỉ cách hẻm nhỏ mà nó dự định kết thúc một đời của mình cũng chỉ cách có bảy tám bảy tám bước, không đến hai phút, Lâm Tinh Hà liền nhìn thấy chủ nhà của đồng chí tiểu Phổ -- là một người máy có cơ thể máy móc và màn hình máy vi tính.
Đồng chí tiểu Phổ đến trên đường nói chuyện cùng bà ta, chủ thuê nhà của nó thích khách trọ của mình gọi bà ta là bà chủ nhà.
Âm thanh bà chủ nhà cũng là giọng nữ, có chút the thé, thấy đồng chí tiểu Phổ thì âm thanh càng nhọn.
"Trời ạ, thiếu tôi tiền mướn phòng suốt một tuần cuối cùng cũng hiện thân, tôi còn tưởng cậu đã trốn luôn rồi chứ, đám máy móc không phải là công dân như mấy người, tôi đem nhà cho mấy người thuê cũng là ân tình to lớn, nếu không phải tôi cho cậu thuê nhà thì cậu chỉ có thể ngủ ngoài đường, nhà ai mà thiếu tủ lạnh sẽ bắt cậu đi, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận, mau giao tiền thuê nhà ra đây, tôi phải quay về nhà xem Nina nữa."
Lâm Tinh Hà nói: "Bà chủ nhà."
Bà chủ nhà tựa hồ có chút bất ngờ, đầu màn hình máy vi tính méo xệch, nói: "Uầy, có tiền đổi card âm thanh lại không có tiền trả tiền thuê nhà?"
Lâm Tinh Hà nói: "Ngài đã nói đúng rồi, tôi có tiền đổi card âm thanh, tôi gặp vận may tìm được công việc rồi, một tháng có thể kiếm được 3 lỗ tệ, ông chủ nói giọng của tôi không phù hợp, cho tôi ứng trước nửa tháng tiền lương để cho tôi đi đổi card âm thanh. Bà chủ nhà, trước đó là tôi không có tìm được công việc cho nên mới không thể trả tiền thuê nhà, bây giờ thì khác rồi, tôi đã tìm được công việc, hơn nữa ông chủ còn rất coi trọng tôi, bằng không thì còn chưa bắt đầu làm việc đã cho tôi ứng tiền trước. Ngài xem tôi cũng đã ở chỗ này của ngài một thời gian, ngài châm chước một chút, chờ tiền lương tháng này của tôi phát ra, tôi sẽ lập tức giao tiền thuê nhà cho ngài. Nếu đến lúc đó không trả được tiền, tôi sẽ làm tủ lạnh cho nhà ngài, về sau ngài muốn đông lạnh thứ gì, tôi đảm bảo sẽ đông lạnh cho ngài thỏa đáng, nếu ngài nhàm chán tôi còn có thể hát điệu hát dân gian cho ngài."
Lâm Tinh Hà nói chuyện mềm nhũn, âm thanh vừa ngọt vừa mềm.
Thời gian cô ở thế giới kia của cô, mặc dù không có nói chuyện yêu đương gì, nhưng mà trải qua loại chuyện kết thân, cũng đặc biệt làm cho người lớn yêu thích, vừa mở miệng liền đem ông cụ bà cụ dỗ đến nở gan nở ruột, sôi nổi muốn giới thiệu cháu trai cho cô.
Vị bà chủ nhà này cũng không có tránh được thế tiến công của Lâm Tinh Hà, mấy câu tiếp theo, mặc dù không thấy được nét mặt của nó nhưng mà hiển nhiên thái độ không giống với lúc trước, trên đầu màn hình máy vi tính di chuyển, nói: "Xem ra theo ông chủ học được không ít thứ, cũng biết nói chuyện hơn rồi, trong nhà tôi cũng không thèm một cái tủ lạnh như cậu, làm việc cho tốt đi, tiền thuê nhà tháng này không thể chậm nữa. "
Lâm Tinh Hà nói: "Vâng."
Bà chủ nhà xoay người trở về phòng.
Lâm Tinh Hà lặng lẽ mở tủ lạnh ra, xuyên qua một khe hở nhìn thấy rõ phòng khách của bà chủ nhà, trong màn hình TV cao bằng cả mặt tường không biết đang chiếu gì, phía trên là người máy hồng nhạt mà cô nhìn thấy trong màn hình led 3d ở một tòa nhà chọc trời.
Nó lắc đầu, hai tay chống cằm.
"Nina rất nhớ bạn đó."
Nhưng tiếp đó cửa tự động đóng lại, ngăn cách ánh mắt của Lâm Tinh Hà.
Lâm Tinh Hà hỏi đồng chí tiểu Phổ: "Nina là ai? "
Đồng chí tiểu Phổ còn chưa lấy lại tinh thần từ trong vui mừng, hồi lâu mới nói: "À, đó là diễn viên diễn tốt nhất thành Máy Móc bọn tôi."
Đồng chí tiểu Phổ vốn cho là bản thân sẽ bị bà chủ nhà đuổi ra ngoài, hoặc là vì không đóng nổi tiền thuê nhà nên sẽ bị bà chủ nhà mở thân thể của nó ra, sau đó chọn lựa lấy đi linh kiện trí năng của nó để thế chấp cho tiền thuê nhà.
Nó cũng là bởi vì nguyên nhân này nên mới có thể lựa chọn chết ở đống rác kia, tốt xấu gì cũng là mất đi tất cả ý thức sau đó bị chia tách, mà không phải là một cái tủ lạnh vừa không có sinh mạng lẫn danh dự.
Không ngờ rằng đồng chí Lâm mở miệng một cái là lưỡi rực rỡ như hoa sen, khiến cái bà chủ nhà xoi mói lại khó hầu hạ này ngoan ngoãn, lại còn để cho nó ở lại một tháng. Tony ở cách vách nó vì không đóng nổi tiền thuê nhà nên bị bà chủ nhà phá hủy, bây giờ linh kiện hạch tâm nhất trong thân thể nó đang ở trong tivi nhà bà chủ nhà.
Đồng chí tiểu Phổ mở cửa tầng hầm ra.
Từ trong tầng hầm nhào ra một mùi ẩm ướt lại tối tăm, đồng chí tiểu Phổ mở đèn, cậu ta chạy tới cái chỗ nạp điện ở góc phòng để sạc điện. Lâm Tinh Hà quan sát cái tầng hầm nho nhỏ này, chỉ sợ diện tích còn không to bằng không gian tùy thân của cô, đại khái là máy móc đồ điện không ai cần đến giường chiếu hay bàn các thứ, thậm chí ngay cả nhà tắm cũng không có, bên trong trống rỗng, ngoại trừ cái đèn bên ngoài thì cũng chỉ còn dư lại cái cột nạp điện sau lưng đồng chí tiểu Phổ.
Năng lượng của đồng chí tiểu Phổ tăng lên từng chút một.
Càng vào thời điểm như thế này, đồng chí tiểu Phổ càng cảm thấy bản thân đang dần dần già đi, thời điểm không đủ năng lượng lúc suy yếu còn có thể đổ cho là không có điện, nhưng vào lúc có đủ năng lượng, linh kiện bên trong bị lão hoá có thể khiến cho nó cảm thụ rõ ràng hơn việc sinh mệnh mình đang dần trôi đi, thậm chí nó có thể cảm nhận được lưỡi hái của tử thần đang treo trên đỉnh đầu, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nó nhìn về phía đồng chí Lâm.
Cô đứng ở trước cửa ra vào bồi hồi trái phải, tựa như đang suy tư cái gì đó.
Cô đột nhiên nói với nó: "Nói cho tôi nghe một chút về tình huống của thành Máy Móc mấy cậu đi, cậu còn biết gì thêm về những việc liên quan đến Thánh thành hay thành Người Cá không?"
Đồng chí tiểu Phổ: "Cũng muốn tôi nói cả Thánh thành hả? Cô không phải là con người sống ở Thánh thành sao? "
Lâm Tinh Hà cười ngọt ngào nói: "Đồng chí tiểu Phổ, cậu cảm thấy tôi giống như chủng loại ở đại lục Thiên Huy mấy cậu ư? Dĩ nhiên không phải rồi, tôi đến từ một đại lục màu hồng."
Đồng chí tiểu Phổ rất khϊếp sợ: "Trên thế giới này còn có đại lục khác sao?"
Lâm Tinh Hà cũng không biết trên thế giới này có đại lục khác hay không, chỉ nói: "Trên thế giới này không gì không có, không nên bị khốn cục trước mắt trói buộc, chờ đến lúc cậu đổi linh kiện mới, có thể không ở lại thành Máy Móc nữa, cậu có thể đi tìm tòi thế giới này, cậu sẽ nhìn thấy phong cảnh khác nhau, nhận thức cuộc sống khác, đừng nghĩ đến việc chờ chết, sau một thời gian nói không chừng có thể nhìn thấy sinh cơ. "
Đồng chí tiểu Phổ nghe thấy vậy trong lòng hơi xúc động, nhưng mà có lẽ cảm thấy thi thể của con người nằm ở trong thân thể của mình vô cùng dơ bẩn, hừ một tiếng nói: "Khi nào mới lấy thi thế của bạn cô ra ngoài?"
"Đừng mà, cậu có tầng đông lạnh, giúp tôi đông lạnh thi thể một chút đi, nếu không trời nóng như vậy sẽ thối rữa mất."
Đồng chí tiểu Phổ: "Hắn là bạn của cô sao?"
Lâm Tinh Hà suy nghĩ một lúc nói: "Cũng không tính là bạn, không có quen biết, coi như là bạn học của tôi thôi, tất cả mọi người là con người, gặp phải dị tộc tập kích dù sao cũng phải đoàn kết một chút mà, cậu giúp tôi đông lạnh hắn, chờ công việc của tôi kết thúc nhìn xem có thể đem thi thể của hắn quay về không. Nếu cậu không bằng lòng thì tôi sẽ cho cậu thêm 1 lỗ tệ, làm phí đông lạnh là được."
Đồng chí tiểu Phổ hừ một tiếng: "Không có thèm."
Đồng chí tiểu Phổ tin lời nói của đồng chí Lâm, cũng tin cô không phải là con người của đại lục Thiên Huy, bằng không tại sao có thể có con người không biết Thánh thành? Nó chuẩn bị một chút, đem những tình hình hiện nay mà nó biết nói ra hết.
Đại lục Thiên Huy một phân thành hai, phía bắc là đất liền, phía nam là biển.
Ban đầu lục địa do con người Thánh thành thống trị, đại dương do bộ tộc người cá thống trị, hai tộc cũng đều muốn nuốt chửng đối phương, thêm vào bản đồ của mình, nhưng mà thế lực của nhân tộc và tộc người cá ngang nhau, hai bên anh tới tôi đi đánh mấy chục năm, ai cũng không thành công, cuối cùng mỗi người đành phải ngưng chiến.
Mà vừa lúc này, nhân tộc Thánh thành ra đời một vị thiên tài vĩ đại, hắn phát minh ra đá năng lượng, vì nhân tộc chế tạo đại quân máy móc, đánh cho bộ tộc người cá bị ép dời thành.
Ngay lúc này, đại quân máy móc sinh ra trí tuệ, chúng nó không vừa lòng bị con người thống trị, thông minh cùng bộ tộc người cá liên thủ, trải qua mười năm chiến tranh ròng rã mới tạo thành thế chân vạc của ba thành hiện nay.
Trải qua tàn phá của chiến hỏa, Thánh thành, thành Người Cá cùng với thành Máy Móc không có khả năng sẽ lại phát động chiến tranh, từng người đều an phận ở một góc, không dính liếu gì với nhau, cùng nghỉ ngơi lấy lại sức.
Mà cách trận chiến của ba thành năm đó đã qua 50 năm.
May mắn là có thương khung chi đỉnh bảo vệ, thành Máy Móc có thể nhanh chóng phát triển, thậm chí có được văn minh thuộc về bộ tộc máy móc.
Lâm Tinh Hà hỏi: "Thương khung chi đỉnh là gì?"
Đồng chí tiểu Phổ nói: "Đây là một tổ hợp vĩ đại nhất của máy móc bọn tôi, bên ngoài thành Máy Móc có một cái l*иg trong suốt, có thể ngăn cản tinh lọc tất cả công kích. Giọng hát của bộ tộc người cá ở bên trong thương khung chi đỉnh cũng không có cách nào phát huy được, chúng nó vào thành Máy Móc bọn tôi cũng chỉ là loài cá ngu xuẩn. "
Lâm Tinh Hà nghe hiểu.
Xem ra chính vì ảnh hưởng của thương khung chi đỉnh đó, nên mới khiến không gian tùy thân và nhẫn trữ vật của cô mất hiệu lực.
Nói cách khác, chỉ có thành Máy Móc mới có thương khung chi đỉnh này, Thánh thành và thành Người Cá không có. Những kia bạn học khoa Kỳ Huyễn và khoa Tiên Hiệp rớt xuống ngoài thành Máy Móc, vẫn là có thể dùng ma pháp, dị năng và tiên thuật của bọn hắn.
Nói như vậy, thế giới này không phải chính là câu chuyện về con người và robot quánh nhau sao?
Chẳng qua là thêm vào một tộc người cá nữa thôi.