Gia Tài Bạc Triệu Như Tôi Lại Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 43

Mẹ Hạ rất nhanh phản ứng lại, vội vàng xua tay: “Không cần đâu, dì không cần kiểm tra, bôi chút dầu cây rum là lành lại thôi, hơn nữa…” Cha Hạ nói cũng đúng, nhà bọn họ không có nhiều tiền, viện phí cũng đủ tiền ăn mấy bữa, huống hồ bà không có bảo hiểm y tế, tốn rất nhiều tiền.

Mẹ Hạ nói không nên lời, ngón tay không khỏi bấu chặt quần áo.

Dư Thính biết bà muốn nói gì, nhẹ nhíu mày, “Dì không cần lo lắng về viện phí, cứ yên tâm đi theo chú Lý kiểm tra đi, thân thể của dì quan trọng hơn.”

Mẹ Hạ nghe xong, càng từ chối dữ dội hơn: “Không được đâu, dì thật sự không cần.”

Bà hít sâu, đang muốn mở miệng thì nghe chú Lý nói: “Tôi nhớ rõ thành tích của bạn học Hạ rất tốt, thôi thì để không nợ nần nhau, dì để cho bạn học Hạ dạy kèm cho Thính Thính đi, tiền viện phí sẽ trừ vào lương dạy kèm.”

Lúc này đến phiên Dư Thính khϊếp sợ.

“Con…”

Chú Lý vỗ vỗ lưng cô, cười nhẹ: “Bạn học Hạ, cháu có đồng ý không?”

Hạ Thất Tịch cắn chặt môi dưới.

So với mặt mũi thì cô để ý mẹ hơn, nếu có thể chữa trị tốt cho mẹ, đừng nói dạy kèm, có kêu cô làm trâu làm ngựa cho Dư Thính cô cũng đồng ý.

Hạ Thất Tịch gật đầu: “Đương nhiên cháu có thể, nhưng cháu tôn trọng ý kiến của Dư Thính.” Cô có thể cảm nhận được Dư Thính không thích cô, Hạ Thất Tịch không muốn khiến Dư Thính khó xử.

“Thính Thính.”

Dư Thính hừ lạnh, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Chú Lý kêu y tá đẩy xe lăn tới, đăng ký đóng tiền xong một lượt. Hạ Thất Tịch cùng mẹ Hạ đi vào phòng khám, Dư Thính và chú Lý chờ ngoài cửa.

“... Con mới không cần học bổ túc.” Bên cạnh không người, Dư Thính bực bội kể lể.

Chú Lý vỗ đầu cô: “Chỉ là để ngụy trang thôi, miễn là bọn họ không cảm thấy mắc nợ chúng ta.”

“Con tốt bụng giúp cậu ta, cậu ta vui vẻ chấp nhận là được rồi, cái gì mà mắc nợ với không mắc nợ...”

Dư Thính không nghĩ ra tại sao bọn họ lại xem trọng mặt mũi như vậy.

Có người chi tiền cho họ khám bệnh miễn phí không tốt sao? Người khác cầu mà không được, tại sao đến nhà họ Hạ lại cảm thấy khó khăn, không chịu nhận? Trong mắt Dư Thính thì bọn họ chính là làm ra vẻ ta đây.

Hành lang bệnh viện đông người đến nhiều người đi, có người ồn ào có người khóc lóc, nói đây là một phiên bản thu nhỏ của thế giới loài người cũng không quá.

Chú Lý kiên nhẫn giải thích: “Con có lòng tốt giúp đỡ là lương thiện; nhưng ở trong mắt người khác, sự lương thiện này của con rất nặng nề, người khác không cách nào tự nhiên tiếp nhận. Có lòng tốt là chuyện tốt, nhưng chúng ta cũng phải suy xét đến tôn nghiêm của người khác, cố gắng đừng để cho sự giúp đỡ của con trở thành gánh nặng của người khác, như vậy không nên.”

Dư Thính trầm ngâm lắng nghe.

Hai mẹ con tay trong tay đi vào bên trong khám bệnh, là hình ảnh tình mẫu tử đẹp nhất.

Dư Thính nhẹ đong đưa chân nhỏ, thời gian trôi qua lâu lắm rồi, gương mặt của mẹ, cô còn không nhớ rõ, huống chi là cảm giác mẹ cho cô.

Sau một hồi hoảng hốt, Hạ Thất Tịch và mẹ Hạ đã kiểm tra xong.

Dư Thính ngẩng đầu, đối diện với gương mặt mỉm cười ôn nhu của mẹ Hạ.

“Bác sĩ nói là bong gân, bôi thuốc cẩn thận là ổn.”

Trên tay Hạ Thất Tịch cầm đơn thuốc, chú Lý vội vàng đứng dậy: “Chú đi lấy thuốc, hai mẹ con ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.” Ông không cho hai người cơ hội mở miệng, nhận lấy đơn thuốc lập tức rời đi.

Chú Lý vừa đi, Dư Thính bỗng thấy hơi mất tự nhiên.

Cô xoa xoa tay tránh đi hai mẹ con đang nhìn chăm chú, ánh mắt nhìn mũi chân đang đong đưa.

“Thính Thính, cảm ơn cháu.”

Mẹ Hạ kêu một tiếng Thính Thính, làm cho Dư Thính suýt chút nữa xù lông.

Cô mơ hồ nói hai chữ: “Chuyện nhỏ.”

Dư Thính nghiêng đầu, sườn mặt xinh đẹp, lông mi không ngừng run rẩy như hai cánh bướm nhỏ, lộ ra vẻ đáng yêu.

“DÌ nghe vị tiên sinh kia gọi cháu như vậy, cho nên cũng bắt chước kêu theo, nếu cháu thấy không quen thì dì sẽ không gọi.”

“Không, không cần.” Dư Thính lập tức nói, “Dì muốn gọi thế nào cũng được, con không để ý.”

Mẹ Hạ cười cong đôi mắt, nhịn không được sờ tay cô: “Thính Thính là đứa bé ngoan, chờ chân dì khỏi rồi sẽ mời cháu ăn cơm, bây giờ không tiện lắm nên không dám mời con đến nhà làm khách.”

Lòng bàn tay của người phụ nữ khá nhiều vết chai, xương ngón tay cũng hơi thô, rõ ràng trời đang nóng, nhưng mu bàn tay lại có chỗ nứt nẻ, hiển nhiên do bệnh tật nhiều năm tích tụ lại.

Trong lòng Dư Thính khẽ dao động, không khỏi nhìn về phía bà.

Mẹ Hạ khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân, lúc nào cũng nở nụ cười hiền hoà, ánh mắt có chút giống người mẹ trong mộng của cô.

Trên người bà tỏa ra một cảm giác ấm áp, giống như mặt trời.

Đôi mắt đen láy của Dư Thính dừng trên người bà hồi lâu, giống như con mèo nhỏ tìm được đồ chơi mới, ánh mắt sạch sẽ chứa vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Mẹ Hạ bị nhìn đến ngượng ngùng, thẹn thùng sửa sang lại quần áo, “Lúc dì tới đây chưa có rửa mặt, có phải hơi dơ đúng không?”

Dư Thính không nói lời nào, lỗ tai hồng hồng dời mắt đi.

Hạ Thất Tịch do dự vài giây, mở miệng: “Vậy… Khi nào cậu mới rảnh để học bổ túc, tớ sẽ chuẩn bị trước một chút.”

Hai chữ học bổ túc làm cho vẻ mặt Dư Thính vặn vẹo, hơn nữa ngày mới rút mấy chữ qua kẽ răng: “Khi nào cũng được.”

“Cuối tuần?”

“Được.”

Dư Thính nói xong liền mắng chính mình miệng tiện.

Cô không phải học sinh ba tốt, không cần thi điểm cao làm cho gia tộc vẻ vang, bình thường thời gian ăn chơi còn không đủ, bây giờ còn học bổ túc, mẹ nó!

Hai mắt Hạ Thất Tịch sáng lên, rất chi là tích cực: “Quyết định vậy đi, cuối tuần tớ đến nhà cậu dạy kèm.”

“...”

Thôi.

Phóng lao phải đâm theo lao, đau khổ tự mình chuốc lấy.

Nghĩ đến chuyện học bổ túc cuối tuần, Dư Thính đau khổ đến ngực đều nhóu lên.



Rất nhanh chú Lý đã lấy thuốc xong.

Hạ Thất Tịch đỡ mẹ Hạ, lúc đến gần Dư Thính còn trao đổi phương thức liên lạc.

Nhìn người liên hệ mới trên màn hình, khuôn mặt Dư Thính chả khác nào trứng thối.

‘Hạ Thất Tịch: Cảm ơn cậu Dư Thính, trước kia không nên hiểu lầm cậu.’

‘Dư Thính: ?’

‘Hạ Thất Tịch: Là tớ trông mặt mà bắt hình dong, cậu là người tốt, Quý Thời Ngộ có vấn đề mới không thích cậu.’

“...??”

Trông mặt mà bắt hình dong?

Ý gì đây, chẳng lẽ mặt cô khó coi lắm sao?

Bất quá câu sau cô thích nghe.

Trong lòng Dư Thính nở hoa, lập tức độ hảo cảm với tình địch xưa tốt hơn một tí tẹo.

‘Dư Thính: Quý Thời Ngộ đúng là có vấn đề.’

‘Hạ Thất Tịch: Vậy cậu chụp bài thi lần trước gửi cho tớ xem đi, tớ sẽ lấy thuốc đúng bệnh tìm ra phương pháp học tập tốt nhất cho cậu.’

Nụ cười của Dư Thính lập tức cứng đờ.

Quả nhiên, quỷ chán ghét vẫn là quỷ chán ghét, cả đời này đều không chiếm được sự yêu thích của cô!

Dư Thính dứt khoát xóa tin nhắn vừa mới gửi của Hạ Thất Tịch, xoay người đi đến khu nội trú.

Quý Thời Ngộ bị đánh không nhẹ, bác sĩ khuyên nên ở lại quan sát mấy ngày.

Cô đẩy cửa đi vào, Quý Thời Ngộ như con cá muối nằm trên giường, bình truyền tí tách chảy xuống, hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, khắp người đều là thuốc mỡ, màu sắc rực rỡ.

Dư Thính nhịn không được lấy điện thoại chụp vài tấm, làm thành meme, chờ cậu ta tỉnh lại liền chơi chết con hàng kiêu ngạo này.

“Thính Thính, ăn chút gì đi.” Chú Lý mang theo cơm hộp đi vào, lấy một hộp đưa qua, “Ở bệnh viện không mua được món khác, con ăn lót dạ trước, sau khi về nhà sẽ kêu dì Tô làm đồ ăn ngon cho con.”

Dư Thính đang đói bụng, cũng không bắt bẻ, lấy đũa ra ăn.

Cô ăn rất nhanh, bất cẩn làm nước canh bắn vào mắt, Dư Thính lập tức bị nóng đến chảy nước mắt, luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau mắt.

Quý Thời Ngộ mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Thiếu nữ ngồi trước mặt cậu, hốc mắt hồng hồng, bộ dáng khóc không thành tiếng.