Gia Tài Bạc Triệu Như Tôi Lại Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 41

Những lời này thành công làm Yến Từ dừng bước.

“Tớ đi tắm, cậu canh chừng cậu ta.” Dư Thính nói xong đi vào phòng tắm. Phòng tắm rất nhỏ, khoá cửa còn bị hư, cô dám nói rằng nhà vệ sinh của con mèo béo nhà cô còn to hơn phòng tắm này nhiều.

Nhưng mà hiện tại cô không có tư cách kén cá chọn canh, Dư Thính đóng chặt cửa, xác định cửa sẽ không tự động mở ra mới cẩn thận cởϊ qυầи áo, cô chậc một tiếng, mỗi lần cởi một món đồ lại nhìn qua cửa một lần.

Đột nhiên, ngón tay Dư Thính dừng lại, mờ mịt nhìn quần áo dơ bẩn bên cạnh.

Hình như cô… Không có quần áo để thay.

Làm sao bây giờ, mượn Yến Từ sao?

Nghĩ đến đây, Dư Thính nhíu mày, bất đắc dĩ đem quần áo dơ mặc lại.

Ngoài phòng, hai thằng con trai xa lạ, ngồi đối diện nhìn nhau, trầm mặc không tiếng động.

Thấy cô đi ra, cả hai đồng thời quay đầu nhìn qua.

“Yến Từ, tớ không có quần áo…” Dư Thính nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cậu, cậu có thể cho tớ mượn không?”

Yến Từ không hỏi nhiều, trực tiếp về phòng lấy áo sơ mi và quần đùi đưa cho cô.

“Mặc… Đi.” Tay Yến Từ giơ quần áo, khi nói chuyện hai lỗ tai đỏ bừng.

“Sạch sẽ.” Cậu vội vàng bỏ thêm hai chữ.

Dư Thính nhận đồ, một lần nữa chui vào phòng tắm.

Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nước xôn xao, Yến Từ không dám nghe nhiều, vội vàng trốn về phòng ngủ, sau đó lại đi ra, kéo cổ áo Quý Thời Ngộ lôi vào phòng ngủ, răng rắc, âm thanh khoá cửa gắt gao vang lên.

Yến Từ dùng sức không nhỏ, làm cho Quý Thời Ngộ vốn chồng chất vết thương lại thêm đau đớn khó nhịn.

Cậu ngước mắt nhìn qua, liếc mắt thấy trên bàn có một l*иg kính nuôi bò sát.

Cậu đối mặt với con nhện được Yến Từ tỉ mỉ nuôi nấng khoẻ mạnh từ nhỏ đến khi trưởng thành, ánh mặt trời chiếu vào làm lông tơ trên tứ chi nó càng thêm rõ ràng, mấy cái chân bám vào kính, thong thả di chuyển, làm da đầu cậu tê dại.

Tầm mắt cậu cứ dừng lại trên con nhện không dời đi, Yến Từ lập tức hiểu sai ý, nâng mắt, vẻ mặt đắc ý: “Thính Thính đưa.”

Mấy câu nói trước kia không rõ, nhưng bốn chữ này cực kỳ lưu loát.

Ấn đường Quý Thời Ngộ nhảy lên, đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu chú Lý thảo luận với Dư Thính chuyện mua nhện, cậu cho rằng Dư Thính muốn mua để hù cậu, bởi vì cậu rất sợ mấy con này, không ngờ…

Mua cho Yến Từ?

Yến Từ mở l*иg, thò tay vào, để con nhện bò lên mu bàn tay cậu, sau đó đưa đến trước mặt Quý Thời Ngộ, biểu tình càng thêm khoe khoang: “Đáng yêu.”

Con nhện đỏ thẫm, Quý Thời Ngộ cảm thấy khó thở.

“Lấy đi, không thèm.” Cậu quay đầu đi, bài xích cùng chán ghét hiện rõ lên mặt.

“Ồ.” Yến Từ ôn nhu vuốt ve lưng nhện, không giận, ngược lại còn nói: “Cậu, ghen ghét.”

“???”

Quý Thời Ngộ cảm thấy xương sườn đau nhói.

Cậu ôm bụng, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: “Dư Thính chỉ nhìn trúng gương mặt này của cậu thôi, đơn giản chỉ muốn chơi đùa với cậu một chút, khuyên cậu đừng nên lún sâu.”

Yến Từ nhướng mày.

Ánh sáng bao phủ tròng đen làm cặp mắt kia càng thêm thâm thuý, khí thế áp bách bỗng nhiên xuất hiện làm hô hấp Quý Thời Ngộ như nghẹn lại, ký ức tối tăm kiếp trước lấp đầy đại não, không thể nói, không thể động, hô hấp khó khăn.

Hồi lâu, cậu ta lại nói: “Cậu, ghen ghét.”

Quý Thời Ngộ cắn chặt hàm răng, nhắm mắt đem khẩu khí buồn bực nuốt vào bụng.

Yến Từ thoả mãn đem nhện thả vào l*иg kính, không quan tâm Quý Thời Ngộ.



Dư Thính hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở phòng ngủ.

Cô cảm giác cả người như được gột rửa, dùng nước ấm rửa sạch thân thể từ trong ra ngoài, bởi vì tìm không thấy sữa tắm nên cô tạm chấp nhận dùng tạm xà phòng.

Xà phòng thơm là của nhãn hiệu bình thường, vị chanh, dùng trên da có hơi khô rát.

Dư Thính không quen dùng, lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi.

Trước giờ Yến Từ đều dùng thứ này để tắm?

Vậy cậu ấy có bị làm sao không?

Dư Thính như đi vào cõi thần tiên, dùng khăn lông lau khô cơ thể, lại thử tìm kiếm trên kệ để đồ một chút.

Không có.

Ngoại trừ dao cạo râu giá rẻ thì cái gì cũng không có.

Cái gì cậu ấy cũng không dùng, vậy sao cơ thể lại sạch sẽ thơm tho như thế, cơ địa trời sinh?

Dư Thính dẹp bỏ mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, cầm lấy quần áo mặc vào.

Áo sơ mi rộng thùng thình, vạt áo lớn dài gần tới đầu gối, cho dù không mặc quần cũng không sợ lộ mông. Suy xét đến bên ngoài có tận hai thằng con trai, Dư Thính vẫn chọn mặc quần, nhưng mà… Nó quá rộng so với cô, chỉ sợ mặc vào đi một bước sẽ tuột một lần.

Dư Thính chỉ có thể từ bỏ, nhìn gương săm soi, xác định không bị lộ mới mở cửa đi ra ngoài.

Vừa lúc gặp Yến Từ từ phòng ngủ đi ra, hai người vừa vặn nhìn nhau.

Dư Thính tiến lên đưa quần cho cậu, “Cái này rộng quá, tớ mặc không vừa.”

Khi nói chuyện, cổ áo theo bả vai trượt xuống 1cm.

Yến Từ không phản ứng, ngơ ngác nhìn cô chăm chú.

Đuôi tóc Dư Thính dính nước dán sát vào người, ướt đẫm rũ trên vai, gương mặt bị hơi nước làm cho thêm trắng nõn, giống như mật đào xinh đẹp tươi mát.

Áo sơ mi của Yến Từ bị cô mặc thành váy, lỏng lẻo bao phủ thân hình mảnh khảnh, chân trắng, cổ thiên nga.

—— đẹp không thở nổi.

Yến Từ hoảng loạn, không khỏi nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau.

Chỉ nhớ đó là vào ngày mưa bụi mịt mù, cậu đứng dưới mái hiên tránh mưa, đứng rất lâu, Yến Từ nhớ khi đó cậu vừa lạnh vừa đâu, trong lúc mơ hồ nhìn thấy một cây nấm nhỏ.

Cây nấm nhỏ là cây dù trên tay Dư Thính, dưới tán dù là gương mặt xinh đẹp.

Đó là lần đầu tiên… Ánh sáng bỗng nhiên chiếu rọi tâm hồn cậu.

Hầu kết Yến Từ lăn lộn, vội vàng di chuyển tầm mắt.

Dư Thính không để ý thấy, hỏi: “Yến Từ, cậu không dùng sữa tắm sao?”

Yến Từ lắc đầu.

Cậu nghèo, đồ dùng sinh hoạt không cần thiết sẽ chỉ gia tăng gánh nặng.

Chỉ là…

Ánh mắt Yến Từ lập loè, dùng điện thoại gõ chữ: ‘Lần sau mua.’

Lần sau?

Dư Thính chớp chớp mắt: “Nhưng mà lần sau tớ đâu tới nhà cậu tắm nữa?”

Yến Từ: “...”

Dư Thính bật cười, không nhịn được trêu ghẹo: “Chẳng lẽ cậu còn muốn cho tớ đến nhà cậu?”

Yến Từ nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay cứng đờ, vành tai đỏ bừng như bốc cháy, mím môi cúi đầu.

Chắc là cậu đang thẹn thùng.

Dư Thính vốn chỉ muốn trêu đùa cậu một chút, lại đột nhiên có lỗi, lắp bắp nói: “Tớ, nhà tớ có rất nhiều sữa tắm, lần sau tớ đưa qua cho cậu.”

Yến Từ: ‘Cậu nói lần sau không tới.’

Dư Thính nghẹn một hơi: “Cho cậu dùng.”

Dư Thính nhìn xung quanh nhà, lúc này mới nhớ trong nhà còn có một người khác, cô nhân cơ hội chuyển đề tài: “Quý Thời Ngộ không chết đi?”

“Không.”

“Ồ, không chết thì tốt.” Dư Thính chìa tay ra, “Cậu cho tớ mượn điện thoại.”

Yến Từ không chút do dự đưa điện thoại cho cô.

Đột nhiên Dư Thính không biết gọi cho ai, nếu gọi cho dì Tô, chắc chắn bà sẽ khóc sướt mướt một hồi; chú Lý có thể sẽ giống dì Tô, cho nên phàm là người có não sẽ loại bỏ hai người này.

Chị cả?

Công ty đã đủ bận rộn, Dư Thính không muốn làm chị lo lắng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Thính quyết định gọi cho Giang Hoài.

Bên kia bắt máy rất nhanh, truyền đến giọng nói mười phần từ tính của người đàn ông, “Alo?”

Đây là số điện thoại cá nhân của Giang Hoài, Dư Thính có thể nghe rõ sự nghi ngờ trong giọng nói của anh.

“Anh Giang Hoài.”

Lời nói vừa phát ra, Giang Hoài thả lỏng, “Thính Thính.”

Dư Thính che microphone, nhỏ giọng: “Chị em có ở cạnh anh không?”

Giang Hoài: “Không có, cô ấy đang họp.”

Dư Thính: “Vậy anh có thể bớt chút thời gian tới đây không?”

Giang Hoài trầm ngâm mấy phần, “Đã xảy ra chuyện?”

Dư Thính ‘ừ’ một tiếng, đem sự việc kể đơn giản lại, sau đó nói: “Chuyện xảy ra rất nhanh nên em chưa kịp báo nguy, anh Giang Hoài có thể giúp em xử lý bọn chúng không, em không muốn dễ dàng tha cho bọn chúng như vậy.”

Từ nhỏ đến lớn Dư Thính chưa bao giờ chịu qua những uỷ khuất này.

Cô không dám tưởng tượng nếu cô không có truyện tranh, không biết trước được cốt truyện, thì chuyện khủng khϊếp gì sẽ xảy ra, chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy buồn nôn.

Nếu báo nguy thì bọn chúng cùng lắm chỉ bị tạm giam mấy ngày, quả thực dễ dàng cho chúng quá mà.

Không thể như vậy được!!

Dư Thính nghiến răng nghiến lợi.

Cô nhớ rõ bối cảnh Giang Hoài không bình thường, thời trẻ bị người ta hãm hại bỏ tù, sau khi ra tù được Dư Dung lựa chọn trở thành vệ sĩ riêng. mạng lưới quan hệ trải rộng khắp Giang thành, chỉ giải quyết mấy tên pháo hôi kia chắc chắn không thành vấn đề.

Bên kia trầm mặc, Dư Thính bắt đầu làm nũng: “Anh Giang Hoài sẽ không ngồi im mặc kệ đi? Em chính là em gái của chị cả nha, bốn bỏ năm lên cũng là em gái anh, anh thật sự nhẫn tâm nhìn em bị người ta khi dễ?”

Giang Hoài cười nhẹ, “Anh đi làm nhận lương, em cùng lắm chỉ tính là người nhà cấp trên thôi.”

“...”

Giang Hoài không trêu cô nữa, “Địa điểm cùng ngoại hình mấy người kia gửi cho anh, anh sẽ giải quyết.”

Anh đồng ý, Dư Thính nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cũng không cần làm quá mức, chặt mấy ngón tay đi là xong. Đúng rồi, anh đừng nói với chị dm, đỡ phải để chị ấy nhúng tay.”

Dư Dung chú trọng mặt mũi công ty, làm chuyện gì cũng quang minh lỗi lạc.

Nếu chị biết, chắc chắn sẽ dùng pháp luật giải quyết. Dư Thính thì ngược lại, cô chỉ muốn làm bản thân hả giận, chỉ cần cô hả giận thì biện pháp gì cô cũng chơi hết.

Dư Thính nói xong cúp điện thoại, phát hiện Yến Từ còn đứng ở đằng sau, ánh mắt bình tĩnh, nhìn cô không chớp mắt.

Xong đời.

Những gì không nên nghe đã bị nghe hết rồi?

Lưng Dư Thính cứng đờ, dần dần hoảng hốt, liệu cậu có cho rằng cô rất xấu ra, về sau sẽ rời xa cô, không bao giờ cho cô cơ hội kiếm tiền nữa không?

“Tớ… Tớ chỉ nói giỡn thôi, cậu đừng tưởng thật…” Dư Thính vội vàng giải thích, giải thích xong bắt đầu chột dạ.

Giang Hoài tàn nhẫn độc ác, cô nói chặt mấy ngón tay, đến lỗ tai anh lại từ động làm tròn thành nửa cái mạng.

Hệ thống sẽ không phán xét cô làm chuyện xấu đi??

Dư Thính tâm loạn như ma, một bên hối hận bản thân quá xúc động; một bên lo lắng hệ thống phán xét, còn phải suy xét hình tượng của cô trong đầu Yến Từ.

Yến Từ không nói lời nào.

Dư Thính thất thần vài giây, không nhịn được hỏi: “Yến Từ, nếu tớ gây ra tội ác tày trời, cậu còn muốn làm bạn với tớ không?”

Thiết lập truyện tranh đặt cô làm nữ phụ ác độc.

Trên thực tế cũng giống như thế, cuộc đời cô hình như chưa làm bất cứ chuyện tốt nào, nói không chừng khi còn nhỏ cô đã bắt nạt Yến Từ thê thảm, cho dù như vậy, cậu vẫn không chút nào để ý sao?

Bản thân Dư Thính không có bao nhiêu người bạn tri tâm, ngược lại người chán ghét cô rất nhiều, cô cũng chả bao giờ để ý mấy ánh mắt đó. Nhưng vào thời khắc này, Dư Thính không khỏi để ý cảm xúc của Yến Từ đối với cô.

Cậu thông minh lương thiện, hoàn toàn trái ngược với cô.

Nếu cô bại lộ ngụy trang của mình, có phải cậu sẽ giống như Quý Thời Ngộ, chán ghét cô?

Nghĩ như vậy, Dư Thính không khỏi buồn bực.

Yến Từ im lặng rũ mắt, ngón tay ấn trên màn hình, đem lịch sử cuộc gọi kia xoá sạch, sau đó đánh ra một dòng chữ, ‘Vừa rồi cậu không có nói gì hết.’ Cậu nói, ‘Không có nếu.’

Đôi mắt Yến Từ chân thành tha thiết.

Trợn mắt nói dối.

Yết hầu Dư Thính căng thẳng, bàn tay rũ hai bên người không khỏi nắm lấy vạt áo.

Ánh mắt cậu sẽ không nói dối.

Nếu cô có làm chuyện xấu xa nào, cô tin Yến Từ sẽ giống như bây giờ, giúp cô xoá bỏ tất cả chứng cứ phạm tội.

Vì sao?

Là bởi vì bọn họ đã quen biết từ trước?

“Chị của tớ nói… Chúng ta đã gặp nhau khi còn nhỏ.” Rốt cuộc Dư Thính cũng hỏi cậu vấn đề nghẹn khuất đã lâu.

Thấy cô chuyển chủ đề, gương mặt bình tĩnh của Yến Từ lộ ra một tia buông lỏng.

“Là thật hả?”

Lông mi Dư Thính nhẹ chớp, giọng nói mềm mại ngọt ngào.