Môn thi đầu tiên là môn toán.
Dư Thính hồi hộp nhìn bài thi vừa truyền xuống, nếu là trước kia, cô sẽ không quan tâm mấy bài thi này; nhưng hiện tại thì khác, cô muốn dựa vào 20 tệ kia để đọc chương truyện tiếp theo, liên quan đến vận mệnh cuộc đời, cô bắt buộc phải nghiêm túc.
Dư Thính nghiêm túc xem đề thi, kinh ngạc phát hiện trong đây có vài bài y hệt như trong notebook!
Cô vừa mới xem sơ qua notebook nên ký ức vẫn còn rõ ràng.
Dư Thính sợ cô quên bén đi, vội vàng ghi đáp án trước rồi mới làm những bài khác.
Thi xong hai ngày, phải chờ mấy ngày nữa mới có kết quả.
Nhiệm vụ cũ chưa hoàn thành thì sẽ không đổi mới nhiệm vụ, rốt cuộc đến ngày có kết quả, Dư Thính gấp gáp chờ không nổi vào phần mềm tra thành tích.
Hôm nay có điểm, phần mềm load rất chậm.
Cô nôn nóng chờ đợi, đứng ngồi không yên.
“Yến Từ, cô chủ nhiệm kêu cậu tới văn phòng một chuyến.”
Cán bộ lớp đột nhiên gọi người, Dư Thính không tự chủ quay đầu ra phía sau.
Cậu bình tĩnh đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Dư Thính không rảnh tra điểm nữa, giữ chặt cán bộ lớp hỏi: “Cô kêu Yến Từ có việc gì?”
Cán bộ lớp nhún nhún vai: “Hình như Yến Từ gian lận, điểm có chút vấn đề.”
Hô hấp Dư Thính cứng lại, nháy mắt khẩn trương lên.
Gian lận?
Không có khả năng, Yến Từ thi cùng phòng với cô, ngồi ở trước mặt cô, mỗi lần làm bài xong đều buông bút nhìn ra ngoài cửa sổ, không có động tác dư thừa nào.
Chẳng lẽ điểm thi không tốt?
Rốt cuộc thì cậu ta làm bài nhanh như vậy, làm xong cũng không kiểm tra lại bài.
Dư Thính không kiềm chế được, vội vã chạy về phía văn phòng.
…
Trong văn phòng không ai nói chuyện, các thầy cô giáo vội vàng dừng lại chuyện đang làm.
Yến Từ đứng thẳng, gương mặt hờ hững.
Máy tính trước mặt chủ nhiệm lớp sáng màn hình, trên đó là bảng điểm, tên Yến Từ thình lình xuất hiện trên đó, trong đó điểm lý gần như đạt điểm tối đa, điểm ngữ văn cũng không kém, tổng điểm cao hơn ban thực nghiệm 15 điểm.
Chuyện này rất không bình thường.
Yến Từ học ở đây hai năm, thành tích bình thường, thường thấy nhất là trên dưới 400, lần cao nhất cũng chỉ 500 điểm.
Kỳ thi này cách kỳ thi trước cũng chỉ hơn một tháng, không một ai trong thời gian ngắn như vậy có thể tăng hơn 200 điểm, huống chi đề thi lần này rất khó, trong đó xen lẫn một bài là lấy từ đề thi Olympic Toán học, toàn trường chỉ có hai người làm đúng, một là Quý Thời Ngộ ban thực nghiệm, hai là Yến Từ.
Kỳ quái hơn là, đáp án bài thi đều dùng những phép tính chỉ có trong giáo trình đại học.
Chủ nhiệm lớp không cho là Yến Từ gian lận, bà cho là… Cậu luôn khống chế điểm ở những lần thi trước.
“Yến Từ, em biết lần này em thi được bao nhiêu điểm không?”
Mắt Yến Từ nhìn thẳng, viết chữ lên giấy: ‘710 đến 720, ngữ văn không thể tính chính xác.’
Chủ nhiệm lớp càng kinh ngạc hơn.
“Em, em ngồi xuống trước đi.”
Yến Từ bất động, tiếp tục viết chữ.
‘Tiền thưởng khi nào phát?’
Chủ nhiệm lớp “...”
Chủ nhiệm lớp “........”
Bộ dạng trang nghiêm của cậu làm cho bầu không khí căng thẳng xuất hiện một trận bật cười, giáo viên vật lý bên cạnh nhịn không được nói: “Đứa nhỏ này rất ngay thẳng, em trả lời vấn đề của thầy cô trước, nếu điểm không có vấn đề thì tiền thưởng chắc chắn về tay em.”
Lúc này Yến Từ mới thả lỏng, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt cô.
Nhưng trong lòng chủ nhiệm lớp biết rất rõ, tâm tư đứa nhỏ này không đặt ở đây, chắc là vẫn đang muốn số tiền khen thưởng kia.
“Yến Từ, em…”
“Chủ nhiệm!!!”
Không chờ cô mở miệng, Dư Thính đột ngột đẩy cửa xông vào.
Cô thở hồng hộc, không chút do dự chắn trước mặt Yến Từ: “Chủ nhiệm, Yến Từ không có gian lận, thầy cô không thể hung dữ với cậu ấy.”
Dư Thính nâng cầm, rất giống hổ mẹ bảo vệ hổ con.
Các thầy cô nhìn mặt nhau, cười thành tiếng: “Ai nói Yến Từ gian lận? Em thấy các thầy các cô có ai hung dữ với em ấy không?”
“Em…”
Dư Thính nhìn quanh một vòng, phát hiện các thầy cô không ai có bộ dáng muốn gây khó dễ cho Yến Từ.
“Vậy cô kêu cậu ấy lên đây làm gì?”
Chủ nhiệm lớp nhướng mày: “Làm sao? Giáo viên kêu học sinh đến văn phòng cũng không được? Không phải chuyện của em, em mau đi ra đi.”
Dư Thính không muốn ra ngoài, cuối cùng không tình nguyện bị đuổi ra khỏi cửa.
Đề phòng cô lại lần nữa xông vào, thầy cô vô tình khoá trái cửa phòng lại, chỉ còn lại Dư Thính rầu rĩ ngồi đợi bên ngoài.
Không còn kẻ phá đám, các thầy cô cuối cùng cũng yên tâm.
“Yến Từ, em có thể nói vì sao em muốn khống chế điểm không?”