Gia Tài Bạc Triệu Như Tôi Lại Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 31

Dư Thính lật xem vài trang, bị một đống công thức làm cho đau não.

“Thôi, học vật lý trước đi.” Dư Thính buông sách toán, cầm sách vật lý hình như… có chút khó.

Tiếp theo là hóa học sinh học, không có một quyển sách nào mà Dư Thính xem hiểu.

Không khí dần nóng hơn, biểu tình của cô có thể câu ‘ngũ thải tân phân’ để hình dung.

Yến Từ rất khó để hiểu cảm xúc của người khác, càng không thể nhìn sắc mặt đoán tâm tình, do đó đã đọc qua nhiều sách về phân tích biểu cảm gương mặt, trong đại não tồn kho rất nhiều gương mặt cảm xúc khác nhau.

Cuối cùng phân tích từng cái, đưa kết luận —— Dư Thính không vui.

Sao lại không vui?

Bởi vì kỳ thi?

Yến Từ bừng tỉnh đại ngộ.

“Thính Thính.”

Hôm nay, cậu gọi tên cô vô cùng lưu loát.

“Hả?”

Có mấy từ ngữ Yến Từ không biết phát âm thế nào, vì thế viết ra giấy nháp: ‘Chỉ cậu làm bài thi.’

Năm chữ ngắn gọn, làm Dư Thính cười không ngừng.

Yến vỗ vỗ bả vai Yến Từ: “Tớ còn nhớ rõ, điểm thi lần trước của tớ cao hơn cậu vài điểm, cậu xác định muốn chỉ tớ làm bài?”

Yến Từ không bất mãn, cầm bút bắt đầu giải đề trong sách luyện tập, xoạt xoạt vài cái, từng đáp án được viết ra.

Đây là đề thi dùng cho việc ôn thi đại học, Dư Thính căn bản xem không hiểu, giống như bị mù chữ tạm thời.

“Tớ nhận ý tốt của cậu, nhưng mà chúng ta vẫn nên ôn tập đi, có thể thi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Dư Thính quyết tâm học tập, cô cũng không có ngu, tập trung học tập thì vẫn có thể học tốt hơn một chút.

Yến Từ có cảm giác thất bại.

Chẳng lẽ nhìn cậu không giống người thông minh.

Nhiệt huyết học tập của Dư Thính kiên trì được 3 phút, mỗi một câu một chữ trong sách giống y hệt bùa đòi mạng, làm cô mơ mơ màng, cuối cùng không chịu nổi ngáp một cái ghế vào bàn ngủ gục.

Ánh mặt trời yên tĩnh.

Vô số tia nắng vây quanh cô.

Ngón tay Yến Từ đặt trên bàn hơi động đậy, vừa định lấy cây bút trong tay cô ra, liền nhìn thấy điện thoại bên cạnh sáng lên.

Yến Từ liếc mắt, nhìn thấy nội dung hiển thị trên màn hình ——

‘Cố Song Song: Sinh nhật cậu sắp tới rồi, lúc đó có thể nhìn thấy anh Chi Chu đúng không? A a a, tớ muốn cậu giúp tớ xin chữ ký của anh ấy nha.’

Sinh nhật Dư Thính là ngày 1 tháng 6, trùng ngày với Tết thiếu nhi.

Cậu cẩn thận nhìn vào bên cạnh cô, điện thoại Dư Thính nhảy ra thêm vài tin nhắn, đều là nói về kỳ thi sắp tới và khen thưởng dành cho học sinh xuất sắc.

Rất nhiều tiền.

Là con số cậu ta không thể có được.

Dư Thính chỉ ngủ được một chút, sau đó bị không khí lạnh lẽo làm cho tỉnh giấc.

Chắc là bị cảm lạnh rồi, đầu thì nặng mà chân thì nhẹ, rất không thoải mái, sờ trán, quả nhiên là hơi nóng.

Dư Thính đã sớm không còn oán trách thể chất cơ thể của mình, đem đồ vật lung tung trên bàn cất vào cặp, giọng nói mềm nhũn: “Yến Từ, chiều này tớ xin nghỉ.”

Yến Từ nâng mắt.

“..Tớ bị cảm.”

Yến Từ suy tư vài giây, nghiêm túc đưa ra ý kiến: ‘Uống nhiều nước ấm.’

“...”

Đến khi nào cậu ta mới hiểu là nước ấm không trị bệnh được.

Dư Thính không còn sức phản biện, cũng không mang cầm sách, đơn giản là vứt cho Yến Từ.

Trên người thiếu niên có hương vị thoải mái, Dư Thính héo úa dựa vào người cậu, nhiệt độ trên mặt nóng hơn khi nãy.

—— xong rồi.

Dì Tô sẽ mắng cô.

Dư Thính vuốt vuốt khuôn mặt nóng nóng, mí mắt mềm như bông rũ xuống.

Quả nhiên, khi về nhà cô nghiêm đón một loạt lời hỏi thăm của dì tô.

Dư Thính không dám nói mình lơ là ngủ ở bên ngoài nên bị bệnh, hàm hồ ứng phó với dì To một hồi, sau đó lên lầu nghỉ ngơi.

Trận bệnh này đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi ngủ một giấc thấy cơ thể nhẹ nhàng không ít.

Điện thoại có nhiều tin nhắn chưa đọc, chắc alf của mấy người quan tâm cô gửi đến.

Dư Thính đang muốn thoát ra, liền thấy mấy tin nhắn.

‘Cố Song Song: Đại tiểu thư ơi, cậu mau tỉnh lại, đừng bệnh nữa, có người đang gấp gáp muốn hại cậu.”

“...?”

________

????: Σ(ಠ_ಠ)