Gia Tài Bạc Triệu Như Tôi Lại Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 26

Dọc đường tới lớp Dư Thính thu được không ít ánh mắt.

Hôm nay cô trang điểm mộc mạc, đồng phục sạch sẽ phác họa dáng người mảnh khảnh, tóc ngắn xõa tung, gương mặt nhỏ xinh, không trang điểm cầu kỳ, chỉ một lớp kem chống nắng và một lớp son dưỡng.

Theo kinh nghiệm thường thấy, mọi người cho rằng đây là người giả dạng làm học sinh của Hải Xuyên, dẫn tới mọi người liên tục liếc nhìn.

Sau khi loại bỏ mái tóc xanh kia, ngay cả bạn học trong lớp cũng không nhận ra cô là ai, cho đến khi Cố Song Song từ đằng xa kêu tên Dư Thính, bạn học bốn phía một mảnh ngạc nhiên.

“Đúng là cậu a, Thính Thính.”

Cố Song Song tưởng mình nhận lầm người, chậm chạp không dám kêu lên, đến gần mới phát hiện Dư Thính thật sự cắt tóc nhuộm đen. Đẹp thì đẹp thật đó, nhưng không phù hợp với tính cách của bạn cô.

“Thính Thính, cậu đừng vì một tên tra nam mà hy sinh như thế chứ.” Cố Song Song tiếc nuối nhìn tóc cô, cô biết Dư Thính sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nhưng mà trăm lần không nghĩ đến bạn cô sẽ cắt bỏ mái tóc dài thân yêu kia!!!

Dư Thính không trả lời, trực tiếp vào lớp.

Có thể nói, kiểu tóc mới của Dư Thính lại một lần nữa nhấc lên một phen nghị luận cùng âm thầm ngắm nhìn.

Cô rất vừa lòng, chỉ cần sự chú ý của lớp đặt trên người cô, vậy đến lúc tiểu đáng thương kia vào lớp cũng không bị chú ý đến mức lo sợ.

Một tay Dư Thính chống cằm, một bên chờ đợi, một bên lật xem nhiệm vụ.

‘Nhiệm vụ khiêu chiến mỗi tuần: Khiêu chiến không làm chuyện ác trong 24 giờ, bạn chỉ cần trong vòng 24 giờ không làm bất kỳ chuyện xấu gì, có thể nhận được khen thưởng 20 tệ, hành động ngược lại sẽ bị trừ điểm. Điểm số hiện có: 20.’

Mỗi thứ 2 sẽ có một nhiệm vụ khiêu chiến, chuyện này đối với Dư Thính không phải chuyện khó, nhưng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhiệm vụ đưa ra rất khái quát, khả năng ‘chuyện xấu’ này bao gồm việc vứt rác lung tung, cũng có thể là việc nói tục với người khác.

Đinh đinh ——

Tiếng chuông vào học bỗng nhiên vang lên, trong nháy mắt học sinh trong lớp ai về chỗ người nấy.

Dư Thính nghi ngờ nhìn về chỗ trống phía sau, trước giờ Yến Từ là một học sinh tốt đi học đúng giờ đúng giấc, là người đầu tiên vào lớp mỗi ngày, loại tình huống đến trễ này chưa bao giờ xảy ra.

Bị bệnh?

Hay là xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Dư Thính không nhịn được lo lắng, lén lút gửi tin nhắn cho Yến Từ.

‘Yến Từ, sao cậu chưa đến lớp?’

Tin nhắn vừa mới gửi đi, app nhảy ra thông báo.

‘Chơi điện thoại trong giờ học, trừ 1 điểm. Điểm số hiện có: 19.’

“...”

Mẹ kiếp.

Xúi quẩy.

‘Mời người dùng cất điện thoại trong vòng 5 giây.’

Màn hình bắt đầu đếm ngược, Dư Thính vội vàng ném điện thoại vào cặp, ngồi thẳng lưng nhìn bảng đen trước mặt.

Tiết đầu là tiết ngữ văn.

Môn học Dư Thính không thích nhất là ngữ văn, các thể loại văn học làm cô đau đầu, không học thuộc hết thì lại đau đầu hơn.

Trong lúc bực bội, tiếng mở cửa phòng học vang lên.

Động tĩnh bất ngờ xảy ra phá vỡ bầu không khí trong lớp, trong phút chốc, mấy chục tầm mắt nhìn về phía cửa.

Yến Từ im lặng đứng ngoài cửa, đồng phục không chỉnh tề, cổ áo lỏng lẻo, không có tóc che khuất làm lộ ra đường cong tinh xảo của cậu.

Cậu rất cao, vốn là cảm giác áp bách, hiện giờ lại cắt tóc, sự im lặng ít lời càng có thêm khí thế bức bách..

Người vẫn luôn chờ đợi rốt cuộc cũng tới, Dư Thính kích động, cô sửa sang lại mái tóc xoã tung, ngồi thẳng lưng cơ hồ sắp đứng dậy, chỉ sợ Yến Từ vào lớp không nhìn thấy cô.

Giáo viên ngữ văn không nhận ra Yến Từ là ai, hoảng hốt: “Em đi nhầm lớp?”

Triệu Học Thành kêu lên: “Yến Từ!”

Yến Từ?

Giáo viên ngữ văn nhớ ra.

Thanh danh thời trẻ của Hải Xuyên không tốt, hiệu trưởng sẽ vì cứu vớt hình tượng của Hải Xuyên, muốn tuyên truyền ra bên ngoài một thanh tốt ‘Phú quý lại đại khí’, vì thế đã đặt ra vài ngoại lệ cho những gia đình nghèo khó, không kham nổi học phí được chiêu sinh đặc biệt.

Yến Từ là một trong số đó.

Cậu không nói gì, không tham gia hoạt động của lớp, hơn nữa thành tích cũng bình thường, không có điểm gì xuất sắc, mặc kệ là giáo viên hay bạn học đều không chú ý tới cậu.

Hiện tại đổi kiểu tóc, cũng khó tránh khỏi việc nhận không ra.

“Yến Từ, em đến trễ 20 phút có biết không?”

Yến Từ nắm cặp sách, không nói.

“Em cất cặp sách đi, cầm lấy sách ngữ văn đứng ở cửa lớp nghe giảng.”

Yến Từ không cãi lại, từ cửa sau đi vào, đem cặp sách để trên bàn, lấy sách giáo khoa rồi đi ra ngoài hành lang, toàn bộ quá trình đều không liếc mắt nhìn Dư Thính một cái.

Dư Thính: “???”

Tiểu đáng thương không để ý tới cô!

Chẳng lẽ cậu ta không chú ý thấy cô đã đổi kiểu tóc?

“Thưa thầy! Em muốn đi WC!” Dư Thính chủ động giơ tay.

Giáo viên ngữ văn đồng ý cho cô đi, tiếp tục giảng bài.

_________