"Yến Từ, cậu không mời tớ vào nhà sao?"
Yến Từ bất ngờ, nhẹ nhàng nghiêng người.
Không gian trong nhà không lớn, khoảng 50 mét vuông, mấy gia cụ linh tinh cũng chỉ có vài cái, nhưng đều rất sạch sẽ, một tầng bụi cũng không có, trong không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của nước sát trùng.
Trên bàn có một bức di ảnh, là một bà lão giống y hệt hình nền trong "lão già".
Dư Thính không dám đánh giá lung tung, thành thật thu hồi ánh mắt.
Phòng khách rất nhỏ, không có sô pha, chỉ có một cái bàn rất nhỏ và một cái ghế tròn.
Dư Thính túm váy, nhẹ nhàng nhíu mày.
Yến Từ cái gì cũng chưa nói, bật quạt, giơ tay kêu cô ngồi xuống.
Dư Thính cẩn thận đặt mông ngồi xuống.
Rất cứng.
Đây là cái ghế cứng nhất mà cô từng ngồi.
Cô không ngôi yên, nhích tới nhích lui, mặc dù động tác rất nhỏ nhưng vẫn không chạy khỏi mắt Yến Từ.
Đầu tiên cậu thấy hơi nghi ngờ, ngay sau đó lục lọi tìm một tấm đệm lót tương đối mềm mại trải lên. Dư Thính càng không thoải mái, vải dệt thô sơ đâm vào mông cô, rất ngứa.
Dư Thính ngại ngùng không dám ý kiến, cũng do cô vì nhiệm vụ nên mới đến đây làm phiền người ta, không bị Yến Từ ghét bỏ là may rồi.
Lúc này, Yến Từ đột nhiên hiểu ra.
"Tôi đi ra ngoài mua đồ, cậu chờ tôi."
Dư Thính không ý kiến: "Cậu đi đi."
Yến Từ không yên tâm nhìn cô một cái, chạy như bay ra ngoài cửa.
Cơ thể Dư Thính thả lỏng, đứng lên đi lại khắp nơi.
Cô không dám đi vào phòng ngủ của Yến Từ, chỉ di chuyển xung quanh phòng khách nhỏ hẹp.
Từ cách bố trí có thể nhìn ra, Yến Từ là một người rất nề nếp, hơn nữa cậu ta thích sạch sẽ, cho dù là một góc tường cũng không thấy bụi bẩn.
Ngoại trừ di ảnh của bà nội, trên tường còn treo vài bức ảnh khác.
Đều là ảnh khi nhỏ của Yến Từ, trong ảnh cậu còn rất nhỏ, mặc áo trắng quần đen, ngồi trên một mái ngói màu đen ở hẻm nhỏ, đôi mắt thanh thuần sạch sẽ nhìn vào ống kính.
Cô chống cằm nhìn nhìn, Yến Từ thở hồng hộc đẩy cửa vào.
Chạy vội ra ngoài, trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Cậu điều chỉnh hô hấp, dưới ánh mắt không rõ của Dư Thính đem đồ trong túi lấy ra.
Dư ThíNh mờ mịt cúi đầu.
Chỉ thấy cái hộp màu đỏ in rõ ràng dòng chữ --
Thuốc chữa bệnh trĩ Mã Ứng Long.
"..."
"......"
Gương mặt Dư Thính lúc xanh lúc đỏ, suy nghĩ hỗn loạn nhưng trên mặt không không biểu lộ ra.
Cũng không biết do trời nóng hay thẹn thùng, hai lỗ tai Yến Từ đỏ ửng, trực tiếp mạnh mẽ nhét đồ vào tay Dư Thính, nhanh chóng gõ chữ: "Buồng vệ sinh ở phía sau."
Cậu trộm giương mắt, lại nói thêm: "Tôi sẽ không nói với người khác."
Dư Thính: "..." Không có gì, chỉ là có chút đau đầu.
Rốt cuộc cô cũng phản ứng lại, vừa ngại vừa tức, trực tiếp đem đồ đập vào ngực Yến Từ, nâng cao giọng: "Cậu mới bị bệnh trĩ!!"
Cậu sửng sốt, mơ hồ không rõ nói một chữ: "... Không."
Căn bản là nói không thông.
Dư Thính tức giận đến mức dậm chân, "Tớ không bị bệnh trĩ, cậu mau vứt nó đi."
Yến Từ nhìn hộp thuốc chữa bệnh trĩ, bỗng nhiên mê mang, bộ dáng ngây ngốc làm người ta không dám nặng lời.
Dư Thính từ buồn bực trở nên bất đắc dĩ.
Cô biết rồi, ở chung với Yến Từ cần phải thẳng thắng, nếu không cậu ta sẽ không hiểu rõ ý của người khác.
Đồ ngu ngốc, siêu ngu ngốc.
"Cái ghế này của cậu không thoải mái, quá nhỏ, quá cứng, cậu còn lót thêm tấm nệm dày như vậy, có phải muốn tớ bị nóng chết không."
Yến Từ bừng tỉnh, khoé mắt rũ xuống.
"Vào phòng tôi."
Nói xong, Yến Từ dẫn Dư Thính vào phòng ngủ.
Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường và một cái tủ quần áo rất nhỏ, có mấy quyển sách và hai cái l*иg, một cái l*иg dành cho thằn lằn, cái còn lại là của hai con nhện lúc trước Dư Thính đưa tới.
Dư Thính không nghĩ tới cậu sẽ nuôi nó, chỉ nghĩ đây là thức ăn cho thằn lằn.
Con thú cưng thằn lằn kia được Yến Từ nuôi rất tốt, ít nhất là tốt hơn bản thân cậu ta.
Toàn thân màu vàng kim, bốn chân bò trên l*иg kính, nhìn qua thấy tinh thần khá tốt.
Cho dù nó lớn lên rất đẹp nhưng Dư Thính vẫn không nhịn được sợ hãi.
Cô tránh đi mấy cái l*иg, chậm rãi ngồi xuống ở đuôi giường.
"Như vậy thoải mái không?"
Yến Từ gõ chữ dò hỏi.
Giường của cậu đương nhiên không thể so với giường công chúa rộng 1m8 của Dư Thính, nhưng nể tình tiểu đáng thương đã vì cô mà dụng tâm như thế, nếu cô còn kén cá chọn canh thì chính là không biết tốt xấu.
Dư Thính gật đầu: "Thoải mái."
Yến Từ yên tâm, lần nữa dò hỏi: "Có đói bụng không?"
12 giờ, đã đến giờ cơm trưa.
Dư Thính đang muốn mời cậu ra ngoài ăn, Yến Từ đã đi trước một bước ra quyết định: "Tôi đi mua đồ ăn."
"Hả?"
Cậu nói "Làm cho cậu."
Tiểu, tiểu đáng thương còn biết nấu cơm?
Dư Thính đảo mắt, nhảy xuống giường: "Tớ đi với cậu!"
Dư Thính nhíu mày nhìn váy trắng trên người cô, không nói gì, nhàn nhạt gật đầu.
Dư Thính tưởng rằng hai người sẽ đến siêu thị, kết quả khi đến nơi thì bất ngờ trợn tròn mắt.
-- chợ bán thức ăn.
Do là giữa trưa có nhiều người đến mua đồ nấu cơm nên đường phố rất tấp nập.
Xe đạp, xe điện, người đi đường đông đúc ở trên đường.
Hai bên đường là những dãy lều lớn, tiếng rao hàng, tiếng thét to, cái gì cũng có.
Mất đường rất dơ, khắp nơi đều thấy hai ba miếng rác.
Lần đầu tiên Dư Thính đến nơi này, bị âm thanh huyên náo làm cho đau đầu.
Yến Từ không giống cô, tay xách rổ đựng, ỷ vào chiều cao hơn người mà chen chúc đi vào.
Dư Thính khẽ cắn môi, gian nan đuổi theo.
Rất nhanh, váy trắng quý giá trên người cô bị bùn đất bắn vào.
Loại vải dệt này tuy là có thể giặt sạch, nhưng Dư Thính vẫn cực kỳ đau lòng, nhanh chóng hối hận vì đã theo cậu đến đây.
Càng đi càng khó khăn, thân ảnh Yến Từ cũng ngày càng xa.
Chợ bán thức ăn rất rộng, Dư Thính sợ mình đi lạc nên vội vàng đuổi theo.
Rất nhanh, bóng dáng Yến Từ đã biến mất không thấy.
Biểu cảm gương mặt Dư Thính dần trở nên uỷ khuất.
Nhưng mà trong nháy mắt, một hơi thở quen thuộc bao quanh cô, một cái bóng bao trùm lấy cô.
Cô ngẩng đầu.
Hai tròng mắt thiếu niên sáng rực, không nói một lời kéo góc áo của mình ra.
Dư Thính cong ngón tay, cẩn thận nắm lấy.
Cô dán người vào bên cạnh người cậu, bóng dáng nhỏ xinh, bước chân cũng rất ngoan ngoãn.
Yến Từ cố tình thả chậm bước chân, khoé mắt thường thường dừng lại trên mặt cô.
Trong nháy mắt, biểu tình uỷ khuất của cô đã bay đi hết.
Yến Từ bất động thanh sắc quay đầu, dừng cân trước một quán bán rau củ quả.
"Tự cậu chọn." Gõ xong, tự động đem giỏ rau đặt trước mặt cô.
Dư Thính lớn chừng này rồi, nhưng đây là lần đầu đích thân đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Cô nhìn xung quanh một vòng, bị đủ loại nguyên liệu loè loẹt làm cho hoa mắt, giọng nói bé xíu: "Tớ, tớ không biết chọn..."
Ông chú bán đồ cười hoà ái: "Tiểu cô nương vừa nhìn đã biết là lần đầu đi chợ, không sao đâu, cháu cứ chọn đại đi, đồ của chú món nào cũng chất lượng."
"Ăn củ cải không? Củ cải trắng ở đây rất ngon."
Yến Từ nhìn củ cải trắng trẻo mập mạp kia rất vừa lòng, cầm lòng không đậu nhìn về phía Dư Thính, cuối cùng dùng sức lắc đầu, quay sang chọn rau xanh và cá tím.
Vẻ mặt Dư Thính khổ sở.
Cuộc đời này của cô ghét nhất là rau xanh.
"Yến Từ, chúng ta đừng mua rau xanh có được không?"
Ngón tay Yến Từ dừng lại, ném bó rau xuống, chọn ớt xanh.
"Tớ cũng không thích ăn ớt xanh..."
Cậu lại chọn rau chân vịt, ngón tay vừa đυ.ng vào, giọng nói Dư Thính lại truyền đến: "Rau chân vịt rất khó ăn..."
Yến Từ tạm dừng hai giây, bàn tay thử đi đến chỗ cây cải dầu.
"Đừng mua cái đó..." Vẻ ghét bỏ từ trong mắt tràn ra ngoài.
Yến Từ: "..."
Ông chú phe phẩy cây quạt, bắt đầu cười: "Tiểu cô nương cái này không ăn cái kia cũng không ăn, vậy cháu muốn ăn cái gì?"
Dư Thính giương mắt nhìn Yến Từ, nói: "Cái gì cũng được."
Yến Từ không nhịn được thở dài từ tận đáy lòng, trong đầu bị hai chữ chiếm lấy:
-- khó nuôi.