Dư Thính chờ không nổi về đến nhà mới xem, vì thế vừa ra tiết đã ghé vào trên bàn, lén lút nhấn xem.
20 tệ có thể mua hai chương truyện tranh.
Khẩn trương đọc đến chương 2: .
Tác giả dùng màu tối u ám bao trùm lấy thân thể nam chủ, khung lời thoại là mấy chữ màu đen to đùng: ‘Dư Thính, tôi sẽ khiến cô chết một cách đau đớn.’
??
Từ từ!
Sao mới chương 2: mà đã muốn cô chết đau đớn rồi??
Dư Thính gấp gáp kéo xuống.
Trong cốt truyện, buổi tối Quý Thời Ngộ đến tìm cô, nói là không thích Hạ Thất Tịch, thậm chí chấp nhận lời tỏ tình trước đó của cô, đưa ra yêu cầu chính thức hẹn hò.
Dư Thính trong truyện tranh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vui mừng tột độ, nhào vào trong ngực Quý Thời Ngộ, vì để kiểm tra cậu có thật lòng hay không, liền chủ động hôn một cái.
Dư Thính: “?”
Dư Thính: “??”
Cho hỏi cô không có não sao?
Nữ phụ ác độc không xứng đáng có chỉ số thông minh phải không!!
Tên khốn này rõ ràng có âm mưu!
Dư Thính cố nén cảm giác muốn đập điện thoại, đọc tiếp.
Nam chủ nâng cằm nữ phụ ác độc, hôn lên.
Một chuỗi pháo hoa được tung ra, ‘Dư Thính’ đắm chìm trong đó.
—— A Ngộ, tớ rất hạnh phúc.
“...”
“......”
Cô hạnh phúc cái đệch!
Mẹ nó, đồ não tàn.
Dư Thính nhìn cái đầu tóc màu xanh kia không thuận mắt.
Cô tiện tay ném điện thoại vào học bàn, không nhịn được lâm vào trầm tư.
Quý Thời Ngộ chán ghét cô, cái gọi là hẹn hò chỉ là giả dối.
Mục đích của cậu ta là gì?
Muốn đùa giỡn tình cảm của cô? Hay là muốn tài sản trăm tỷ của Dư gia?
Nếu Dư Thính không download app này, nói không chừng sẽ bị tình yêu làm mù con mắt đi theo hướng y hệt cốt truyện, đồng ý yêu cầu hẹn hò của Quý Thời Ngộ.
Dư Thính muốn xem thử, coi tối nay Quý Thời Ngộ có thật sự đến tìm cô không, nếu cậu ta muốn hẹn hò, cô cũng không ngại tương kế tựu kế, trêu đùa cậu ta một thời gian.
Đảo mắt đã đến giờ tan học.
Dư Thính dọn sách vở xong, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mới ra đến cổng trường đã nhìn thấy một thân ảnh thon dài đứng dưới bóng cây.
Ánh mắt đó nhìn về phía cô, muốn đến gần nhưng lại không dám.
Dư Thính tung tăng chạy qua đó.
“Yến Từ!” Cô đυ.ng nhẹ vào cánh tay thiếu niên.
Yến Từ không nghĩ đến sẽ bị Dư Thính phát hiện, gương mặt khẩn trương, mím chặt môi.
“Cậu đang ở đây đợi bạn à?”
Cậu gật đầu, kéo ra khoảng cách với Dư Thính.
“Vậy cậu chờ đi, tớ đi trước.”
Dư Thính vừa mới xoay người thì ống tay áo bị giữ chặt.
Chủ nhân của bàn tay kia chỉ dám níu lấy một góc vải, sợ đi quá giới hạn, động tác cẩn thận đến nỗi không nói nên lời.
Dư Thính chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát, chỉ vào cái mũi của mình nói: “Cậu… Đang đợi tớ?”
Yến Từ chậm rãi gật đầu.
Dư Thính cảm thấy có chút mới lạ.
Tiểu đáng thương này không quan tâm đến ai ở trong trường, hôm nay đã chủ động lại gần cô.
“Cậu chờ tớ làm gì?”
Yến Từ cúi đầu, đôi mắt thanh lãnh chuyên chú.
Cậu nhìn cô chằm chằm, lông mi nhẹ run rẩy khó mà phát hiện, chợt, Dư Thính nghe được một âm thanh cực nhỏ, cực kỳ nhỏ:
“Dỗ.”
Chỉ có một chữ, giọng nói run rẩy kèm theo chút bất an.
Âm thanh xen lẫn trong khung cảnh ồn ào nơi cổng trường, nhỏ đến mức không đáng nhắc đến, nhưng lại phá lệ rõ ràng.
Chỉ một khoảnh khắc này đã khiến Dư Thính ngây ngẩn cả người.