Dư Thính đến sớm hơn ngày thường nửa tiếng, học sinh còn rất ít, cô xách cặp sách đi vào, không để ý đến mấy ánh mắt chế nhạo kia, đi đến lớp học của mình.
Hải Xuyên là trường học dành cho quý tộc, việc phân chia lớp học cũng rõ ràng.
Nếu không thi đại học mà chọn xuất ngoại du học thì chọn ban quốc tế, học sinh mũi nhọn và học sinh được chiêu sinh đặc biệt học ở tòa nhà thực nghiệm, đối với tương lai không yêu cầu gì, thành tích tàm tạm học ở ban chính quy.
Dư Thính chính là một thành viên của ban chính quy.
Cô nghiêng người đi vào lớp học, lớp học yên tĩnh chỉ có âm thanh quét dọn lau bảng.
Chú ý cô vào lớp, học sinh trực nhật hoảng sợ lui về phía sau một bước.
Dư Thính khó chịu: “Làm gì? Tôi ăn cậu?”
Học sinh trực nhật hoảng sợ lắc đầu.
“Vậy cậu sợ cái gì?”
Học sinh trực nhật không dám nói lời nào.
Toàn bộ học sinh ở Hải xuyên đều biết đến tai tiếng hôm trước của cô, cậu sợ vị đại tiểu thư này giận chó đánh mèo, trút giận lên đầu cậu, sợ tới mức không dám nói chuyện.
Dư Thính vô cùng bất mãn với thái độ của vị bạn học này, những suy đi nghĩ lại, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng lf đã có 10 tệ, 10 tệ có thể mở một chương truyện, nếu hoàn thành được bốn sao hoặc năm sao, thì chẳng phải sẽ nhanh biết được cốt truyện hay sao?
Nghĩ vậy, Dư Thính cười nhạt nhìn bạn học kia, giọng nói ôn nhu: “Cậu đang trực nhật? Có cần tôi giúp gì hay không?”
Lời này vừa thốt ra, học sinh trực nhật trừng mắt: “Không… Không cần, tớ sẽ dọn xong ngay thôi, thật sự không cần đâu!” Nói xong liền dốc sức dọn dẹp, rất sợ cô chạy lại giành giật.
Dư Thính có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ép buộc cậu ta.
Cô đem cặp sách ném về chỗ ngồi của mình, đang muốn ngồi xuống thì khóe mắt vô tình đυ.ng phải một vật thể màu đen.
Vốn là Dư Thính không định để ý, nhưng khi nhìn rõ vật thể đó thì thiếu chút nữa hét toáng lên.
Là nhện, đó là con nhện!
Con nhện rất to, có thể thấy rõ lông tơ màu xám rậm rạp trên tứ chi của nó.
Thị giác bị nó tập kích bất ngờ, lông gà lông vịt thi nhau nổi lên.
Ngón chân Dư Thính cứng đờ, toàn thân đều cứng đờ.
—— đáng sợ.
Cô ngơ ngác nhìn con nhện đó thảnh thơi bò lên bàn, sau đó dọc theo cánh tay bò lên cổ một bạn học nam.
Dư Thính bắt đầu hít thở không thông.
Nam sinh kia không hề phát hiện, nhưng cô biết đây chính là thời khắc ra tay cứu trợ!!!
Cô hít sâu thở ra mấy lần, làm tốt công tác tư tưởng cầm lấy cuốn sách trên bàn giơ lên, khi con nhện bò đến đỉnh đầu thiếu niên thì dùng sách quơ nó té xuống đất.
Nam sinh cảm nhận được gì đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, lười biếng nâng mắt.
Dư Thính không có thời gian nhìn cậu ta, dùng hết sức lực dẫm (1) chết con nhện dưới đất, nếu không nó sẽ lên người cô mất.
Cô không khống chế được thét chói tai, hai mắt nhắm chặt dẫm (2) chân.
(1), (2): Không biết viết đúng chính tả là giẫm hay dẫm nhỉ? Khi Gà edit trên Google docs thấy viết dẫm hay giẫm, hệ thống đều không sửa lỗi chính tả…
Phốc!
Âm thanh nổ tung vang lên bên tai, cảm giác dính nhớp dưới chân hết sức rõ ràng.
Dư Thính ghê tởm không dám nhìn, run rẩy nhìn nam sinh, nói: “Bạn học cậu đừng sợ, tôi đã dẫm chết nó giúp cậu.”
Dư Thính còn chưa kịp khen bản thân lương thiện, liền nghe phía sau có giọng nói đột ngột vang lên: “Dư Thính, đây là thú nuôi của Yến Từ.”
Dư Thính: “...”
Cậu ta vô cùng kinh ngạc: “Cậu gϊếŧ chết nó rồi?”
Dư Thính: “...”