Thanh Không Vạn Lý

Chương 46: Chạy Trốn

Cửa" kẹt kẹt" một tiếng bị Bát A Ca Dận Tự đẩy ra, hắn vượt qua ngưỡng cửa, đưa lưng về phía viện tử, ánh mắt dừng lại cảnh tượng trước sảnh, không có ghé mắt nhìn xung quanh Lương Phi, bưng lấy chén thuốc, cầm khăn mặt, lại thấy hắn lần nữa tiến vào, liền toàn bộ cung nữ đều quỳ trên mặt đất, mặc cho cửa sau lưng mở ra, mặc cho căn phòng yên tĩnh che ngợp bầu trời nện xuống, cũng mặc cho ánh mắt nào đó thỉnh thoảng dừng lại ở trên người hắn một hồi. . .

"Tất cả đều ra ngoài đi."

Mệnh lệnh của hắn lạnh tanh nhảy ra khỏi môi mỏng, cung nữ quỳ trên mặt đất một khắc cũng không dám chậm trễ, để chén thuốc xuống, cúi đầu, buông thõng tầm mắt, khom người lui ra ngoài, thuận tay đóng lại cánh cửa hắn cố ý không đóng. . .

Hắn khẽ xoay người lại, qua khe cửa sắp đóng lại, nhìn bóng dáng đang chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, vậy mà trong nháy mắt thoáng nhìn thấy hắn nhàn nhạt ở bên trong, lại mềm nhũn chân, thế là, hắn cũng tùy ý để cho người khác đem cánh cửa hắn cố ý lưu lại đóng thật chặt chẽ. . .

Hắn nhấc chân lên, đi đến bên giường, nhìn xem Ngạch Nương vẫn nhắm mắt như cũ, cúi người xuống, ngón tay vuốt ve trên gương mặt của nàng, lại đem tay kéo về trong tầm mắt của mình, nhìn bàn tay ẩm ướt trước mắt, vén áo bào lên, ngồi ở mép giường. . .

"Ngạch Nương, thức dậy đi. Bây giờ mà ngủ thϊếp đi, ban đêm sẽ không ngủ được."

Thanh âm của hắn có thể sau một hồi băng lãnh, xen lẫn âm điệu mềm mại nhẹ nhàng, gần như điêu luyện nhảy ra khỏi cổ họng hắn. . .

". . . Ngạch Nương, không có người khác, đừng giả vờ ngủ nữa, hả?"

Một bàn tay lặng lẽ bò lên gương mặt hắn, mang theo chút thương yêu, tựa như sợ làm đau hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn. . .

Hắn chỉ là khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay cẩn thận từng li từng tí trên mặt hắn:" Ngạch Nương, Nhi thần đã không còn đau nữa."

". . . Sao lại không đau, một cái tát kia là ta đánh xuống, ta biết đau đớn như nào, " nàng từ trên giường đứng dậy, có chút mệt mỏi, tay vẫn là xoa xoa trên gương mặt hắn, " Thế nhưng là, hắn đem con mang đến cung Huệ Phi, Ngạch Nương không thể mang con trở về, cũng không dám mang con trở về, khi đó con còn nhỏ, lôi kéo Ngạch Nương không để ta đi, Ngạch Nương sợ Huệ Phi không cao hứng, Ngạch Nương sợ con chịu khổ, Ngạch Nương mới. . . Có còn đau không? Ngạch Nương giúp con xoa . . ."

". . ." Hắn không ngăn cản nàng nữa, để tay nàng nhẹ nhàng xoa trên mặt hắn. . .

"Ngạch Nương biết, nhất định rất đau, tay Ngạch Nương đến tận bây giờ cũng rất đau, con khẳng định còn đau đớn hơn ta."

". . ."

"Ngạch Nương không phải cố ý, con đừng hận Ngạch Nương, nếu không như vậy, Ngạch Nương không biết phải làm thế nào bảo vệ con chu toàn, Ngạch Nương không phải cố ý học những thứ thủ đoạn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục này, không phải cố ý học những mánh khoé a dua nịnh hót, không phải cố ý. . . Biến thành cái đức hạnh này. . ."

". . . Nhi thần đều biết rõ. . ."

Các bạn đọc truyện trên trang doc truyen online của người dịch Nhan Mạn Hy để ủng hộ mình đã edit cho các bạn nhé

". . . Con biết rõ, nhưng hắn chán ghét ta, chán ghét ta biến thành cái đức hạnh này, ta không biết, ta như thế nào lại biến thành cái đức hạnh này, ta không nên trở thành cái đức hạnh này, ta chỉ là muốn bảo vệ nhi tử ta chu toàn, ta không sai, ta không sai, đúng không?"

". . ." Hắn ôm nàng vào lòng, mặc cho tất cả lời nói của nàng tiến vào l*иg ngực hắn, thật sự đè ép tiến vào l*иg ngực hắn, ánh mắt lướt qua cái giường rộng lớn này, đơn bạc đến mức căn bản không thể tiếp nhận bất kỳ thân thể nào, lướt tới cánh cửa đóng chặt kia. . .

Hắn không biết đã dỗ dành bao lâu, an ủi bao lâu, mới khiến cho Ngạch Nương mệt mỏi lần nữa thϊếp đi trên giường, như trút được gánh nặng đứng lên, mới giật mình nhớ tới, mình nên vào gọi Ngạch Nương thức dậy, lại không muốn lại khuyên nàng thức dậy, cũng được, ngủ hay tỉnh đối với Ngạch Nương mà nói, vốn không có quá nhiều khác biệt, quay đầu nhìn thoáng qua dung mạo đã bình tĩnh hơn rất nhiều ngủ thϊếp mất, đem màn giường thả xuống, đi tới cạnh cửa, đang muốn mở cửa ra, lại bởi vì đoán không được cảnh tượng ở ngoài cửa, dừng lại cánh tay đang muốn kéo cửa ra. . .

Hắn có thể nào không để ý, hắn lại bị một quỳ đột nhiên xuất hiện kia làm cho sững sờ tại chỗ, hắn có thể nào bỏ qua, hắn lại bị một quỳ sớm đã quen mắt kia làm cho giật mình đến mức chân tay luống cuống, hắn có thể nào thừa nhận, hắn lại bị một quỳ vốn nên là như vậy kia, bóp nghẹt đến đau đớn, cho nên, khi tay Ngạch Nương vỗ trên gương mặt hắn, hắn đã không cảm giác được chút đau đớn nào, chỉ là chết lặng tùy ý để nàng xoa. . .

Cười nhạo một tiếng, hắn cũng không hơn gì nàng, lại bị một quỳ của nàng dọa đến chạy trối chết, đóng cửa lại, trốn đi, bây giờ đối mặt then cửa sững sờ, vạn nhất hắn mở cửa, nhìn thấy vẫn là cảnh tượng kia thì nên làm thế nào cho phải đây?

Lại trốn một lần nữa sao. . .

"Kẹt kẹt" một tiếng, hắn ung dung mở cửa ra, trước tiên nhìn lướt qua nô tài quỳ trong sân, lại phát hiện tìm không ra bóng dáng nào đó, nhíu mày, đang muốn bước qua ngưỡng cửa, chân vừa nhấc lên, lại không cẩn thận đá phải một cái thứ không biết sống chết. . .

"Ôi. . ." Nàng xoa xoa mông, ngồi trên ngưỡng cửa, ngửa đầu lên, " Cho dù là trả thù, huynh cũng không cần vừa ra khỏi cửa, đã đạp ta một cái chứ?"

". . ." Hắn cúi đầu xuống, nhìn xem nàng có chút kháng nghị nhíu mày, lại bắt đầu mặt dày vô sỉ đem lưng thuận thế dựa vào chân hắn, hắn nhướn mày, nhón chân lên, chống vững lưng của nàng, cũng cười nhạt một tiếng, ném ra một câu, " Dễ chịu lắm sao?"

Nàng phồng má:" Đạp ta một cái, còn hỏi ta dễ chịu sao?"

"Ta thấy nàng rất hưởng thụ đấy chứ." Không có đi chú ý đến tiếng thở hổn hển của đám nô tài trong sân, hắn vén áo bào lên, ngồi xổm xuống, mặc cho nàng đem trọng lượng dựa vào trên người hắn, không có đi đỡ nàng, tự nàng tìm vị trí thoải mái, đưa lưng về phía hắn rõ ràng là dương dương tự đắc.

"Hắc hắc, bị phát hiện rồi." Nàng ôm đầu, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ bị bắt tại trận, ngược lại là kiêu ngạo xoa xoa mũi, cảm thấy hắn ở bên cạnh phất phất tay, mang theo một trận gió mát, cũng cảm giác được nô tài quỳ đầy sân, lập tức đều đứng dậy lặng lẽ biến mất, trong sân lớn như vậy, chỉ còn lại nàng ngồi ở ngưỡng cửa, cùng hắn ở sau lưng nàng, ừm, nàng đối với hành động hắn khiển lui tất cả bóng đèn biểu thị hài lòng, xoay người, nhìn đầu gối của mình, kéo tay hắn, " Hôm nay, quỳ nhiều đến mức ta sắp chết lặng rồi, huynh giúp ta xoa xoa đi."

Hắn nhìn xem nàng thấp đầu, không có mở miệng, đưa tay ra giúp nàng xoa đầu gối. . .

Nàng nhìn xem lòng bàn tay hắn ấn nhẹ nhàng xoa nắn trên đầu gối nàng, ấn đến mức trong lòng nàng cũng ê ẩm theo, nàng xắn tay áo lên, vươn tay ra, một đôi tay hoàn toàn không khéo léo ấn loạn trên đầu gối hắn:" Ta cũng giúp huynh xoa xoa, huynh còn phải quỳ Hoàng A Mã của huynh nữa."

Tay phải hắn dời ra khỏi đầu gối nàng, vòng qua vai nàng, đưa nàng kéo vào trong lòng, ôm thật chặt, nghe nàng hít mũi một cái, thanh âm ấm áp của hắn áp vào tai nàng hỏi:" Đau sao?"

"Còn tốt a, quỳ một chút sẽ không chết!" Nàng vừa nhịn xuống, vừa đưa tay, vuốt thứ ướŧ áŧ trên mặt. . .

"Ta là hỏi nàng, đau lòng sao?" Hắn không có đi xem nét mặt của nàng, chỉ là nhẹ nhàng đem vấn đề đưa vào trong tai nàng, lại cảm giác l*иg ngực mình bị hai móng vuốt chế trụ vững chắc. . . Càng siết càng chặt. . .

". . . Huynh có đau không?" Nàng nhìn l*иg ngực của hắn hỏi hắn.

"Nàng nói gì?" Hắn nhìn xem nàng vẫn một mực không dám nhấc đầu lên, âm điệu vẫn nhu hòa như cũ. . .

"Lúc này, huynh còn giảng thiên thư với ta. . ." Nàng kéo triều phục của hắn, cố ý kéo cái nút thắt cột kỹ kia, " Ta không muốn nghe thiên thư, ta muốn nghe lời buồn nôn, ta chỉ muốn nghe những lời buồn nôn thôi, ta muốn nghe, huynh nói cho ta nghe! Huynh nói. . . Ưʍ. . ."

Hắn chế trụ đầu nàng kịch liệt lắc lư, nhưng vẫn không dám liếc nhìn hắn một cái, đem những lời buồn nôn, đặt ở đầu lưỡi, toàn bộ nói vào trong miệng của nàng, nàng chỉ là nhắm mắt lại, làm sao cũng không nguyện ý mở ra, hắn cũng không còn cưỡng cầu, không nhìn tới trong mắt nàng một mảnh khủng hoảng, chỉ là thuận theo ý chính mình, phối hợp với nàng, coi như cái gì cũng đều chưa có xảy ra. . .

Nàng không có quỳ hắn, hắn cũng chưa từng từ bên người nàng nhàn nhạt đi qua, nàng không có cúi vào ngực của người khác khóc, ánh mắt hắn cũng có thể lướt qua một mảnh vết tích như có như không trước ngực Thập Tứ, coi như hết thảy đều không tồn tại, nàng chưa từng nghe thấy gì liên quan tới chuyện hắn cưới vợ, hắn cũng quyết định không đề cập tới tính toán của mình. . .

Sau đó, nàng vẫn là tiễn hắn ra khỏi cửa cung, không hỏi hắn lúc nào mang mình ra ngoài, hắn dừng lại ở cửa cung một chút, cũng không hỏi nàng lúc nào muốn ra ngoài, hay vẫn là cùng hắn bây giờ liền đi, vỗ vỗ đầu nàng, nàng vẫn như thường lệ nói những lời để hắn khẽ mỉm cười, không khác gì ngày hôm qua . . .

Một đêm trôi qua, nàng ngủ trên giường mềm mại, cảm giác được lưng mình không thích ứng được đau nhức khó chịu, từ trên giường chật vật ngồi dậy, ách, thật hoài niệm cái giường cứng rắn cùng cách đi ngủ ôm một chút của Xuân Đào, thật hoài niệm chiếc giường một người nhà Bát Gia, cảm giác hai người chen chúc, thật hoài niệm mùi thuốc trên giường tiểu hài chết tiệt, nàng nhíu nhíu mày, phát hiện mình tới Thanh Triều, đổi qua nhiều nhất, không phải là quần áo, không phải là đối tượng yêu đương, mà là giường chiếu và bạn cùng giường, mẹ kiếp, chuyện này bị người khác biết được, nàng làm sao có thể đi thanh thuần lộ tuyến nữa a. . . A Men. . .

Đang lúc nàng nhìn vào gương, cùng nút thắt trên ngực mình làm đấu tranh quyết tử, một cung nữ tiến vào gian phòng của nàng, nói là Lương Phi cho truyền nàng có lời muốn nói, nàng vội vàng lung tung ngổn ngang buộc một trận, bay ra khỏi cửa, đến chính sảnh. . .

Lương Phi đang ngồi trong đại sảnh, trang điểm xong rồi, đầu cờ đã đội xong, sắc mặt tìm không thấy vẻ tái nhợt ngày hôm qua, nhưng cũng không có đặc biệt mặt mày tỏa sáng, chỉ thấy nàng bưng trà uống một hớp, nhìn Hạ Xuân Diệu vừa đi vào cửa, khiển lui người bên cạnh, không có như bình thường mỉm cười ấm áp, chỉ là khóe miệng nâng lên. . .

"Ta sẽ không quanh co nữa, mấy ngày nay, ta thấy con cũng là đứa trẻ hiểu chuyện, ta liền cùng con nói thẳng vậy. Ngày ấy con cũng nghe thấy lời hoàng thượng nói rồi, con nguyện ý đi theo Dận Tự không?"

". . . A?" Nàng ngẩn ra một chút, há hốc mồm, ánh mắt bắt đầu dao động. . .

"Nếu con đi theo nó, có mấy lời ta muốn nói cho rõ ràng, Phúc Tấn nhà nó, thân phận, địa vị đều là hiển hách, con tất nhiên là khuất tại hạ vị, nếu như bụng con không chịu thua kém, có thể vì nó mà sinh con trai. . ." Nàng nói đến một nửa, lại đột ngột dừng lại, cau mày, " . . . À, ta cũng sẽ phải nói ra những lời như này. . . Được rồi, con coi như ta chưa từng nói qua, con cũng chưa từng nghe qua. . ."

". . ."

"Lui xuống đi. . . Chờ Dận Tự đến, ta sẽ nói với nó, mau mau mang con ra ngoài."

". . . Vâng. . ." Nàng đáp một tiếng, bước ra khỏi chính sảnh, lại quay đầu nhìn một chút Lương Phi lại bắt đầu ngẩn người, nhấc chân lên bước ra khỏi viện lạc, duỗi người một cái, nhìn thoáng qua bầu trời bên trên Tử Cấm thành này, một mảnh thanh không, vốn nên là vô tận vạn dặm, lại bị mấy mảnh tường cung này vây chặt đến không lọt nổi một giọt nước. . . Nơi này chính là nên lấy ra quay phim ma, quả nhiên là làm cho thần kinh người khác trên bờ vực chuẩn bị sụp đổ. . .

Vừa nghĩ, vừa bước ra khỏi viện lạc, nghĩ đến như ngày hôm qua đến cửa cung nhìn một chút, lại bị thanh âm của cố nhân đánh vỡ suy nghĩ mông lung của nàng. . .

"Quả nhiên là cô, có thể làm ra bánh sinh nhật, cũng nên là cô mới đúng." Khẩu khí nhàn nhạt kèm theo âm điệu dịu dàng, không nhanh không chậm bay ra ngoài, " Ta ngược lại là không nghĩ tới, Bát Gia sẽ mang cô vào cung. . ."

". . . Đinh Lan?" Nàng quay đầu nhìn Đinh Lan một thân cung trang.

"Đã lâu không gặp." Đinh Lan cười, đứng ở trước mặt nàng, " Ta ở chỗ Hoàng Thượng nhìn thấy bánh gatô kia, cho nên liền tới gặp cô. Vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại, không ngờ tới cô cũng có bản lĩnh này, ngay cả Tử Cấm thành này cũng tiến vào được?"

"Ta đang nghĩ cách làm sao leo ra ngoài, nếu như cô có tin tức ngầm, nhớ nói cho ta biết một tiếng."

"Vào rồi, lại muốn ra ngoài, chính là rất khó khăn. Nhìn qua Lương Phi, cô còn chưa hiểu rõ sao?"

". . ."

"Tuy là Hoàng Thượng có ăn bánh gatô kia, nhưng mà, vậy thì thế nào chứ, còn không phải chỉ là thời gian uống cạn một chung trà sao. . . Ưʍ. . . Cô làm gì bịt miệng ta lại chứ. . ."

". . ." Nàng hốt hoảng nhìn quanh bốn phía một chút, kéo lấy nàng ấy chạy vào trong góc, run miệng nói với nàng ấy, " Không thể nói, sẽ bị gϊếŧ. . ."

". . ." Đinh Lan dựng dựng lông mày, " . . . Là ta bất cẩn, trông thấy cô, liền không cẩn thận quên đi tình cảnh bản thân, ngược lại là cô, vậy mà cũng hiểu được chuyện " tai vách mạch rừng, họa từ miệng mà ra". . ."

". . . Ta, ta có chuyện muốn hỏi cô!" Nàng nhíu mày, nhưng vẫn là hạ quyết tâm. . .

Nàng ấy như phảng phất sớm có dự liệu, cười khẽ một tiếng:" Cô muốn biết Bát Gia trong lịch sử có một thϊếp thất họ Hạ hay không sao? Không có, chỉ có hai vị thϊếp thất họ Trương cùng họ Mao, trưởng tử của hắn cũng thế. . ."

"Không phải!" Nàng vội vàng hấp tấp đánh gãy lời nàng ấy, " . . . Ta. . . Ta là muốn hỏi. . . Hoằng Huy, cô có nhớ trong lịch sử có cái tên này hay không?"

". . . Hoằng Huy?"

"Ừm, là trưởng tử Ung Chính Đại. . . Ách. . . Tứ Gia, thân thể của hắn không được tốt lắm. . ."

"Chết yểu thì phải."

". . ."

"Người thừa kế của Tứ Gia rất ít ỏi, rất nhiều người đều chết yểu, ngoại trừ Hoằng Lịch kế thừa hoàng vị cùng mấy vị hoàng tử, chưa từng nghe qua cái tên cô nhắc tới, làm sao vậy? Không phải nói Hoàng đế sẽ không cho cô bánh bao sao? Cô sao cũng chú ý đến những chuyện này? Này. . . Cô đi đâu vậy! Hạ Xuân Diệu!"

Trong đầu nàng đột nhiên không thể chứa được gì nữa, chỉ nhớ rõ tiểu hài chết tiệt kia doạ dẫm túi tiền của nàng, tiểu quỷ cầm mứt quả miệng đầy cặn đường, Oa Oa ở trên lưng nàng ngắm sao, ngắm trăng, trước khi đi nói với nàng " về sớm một chút" Hoằng Huy. . .

" Ngươi là nô tài của cung nào, không có lệnh bài không thể xuất cung!" Mấy người thị vệ mặc y phục màu vàng đưa tay cản nàng lại. . .

"Ta. . ." Nàng cắn môi, bắt đầu từ trong ngực sống chết móc ra. . .

"Này, ngươi muốn làm cái gì!" Mấy tên thị vệ cho là nàng muốn lôi hung khí gì đó, lập tức rút đao ra. . .

Nàng một tay móc ra khối ngọc bội mà Hoằng Huy kéo mạnh từ bên người Tứ Gia ra, ném vào trên đầu nàng:" Ta là nha đầu nhà Tứ Gia, chủ tử nhà ta muốn ta hồi phủ! !"

". . ." Mấy cái thị vệ tiếp nhận ngọc bội, đang cẩn thận quan sát, nàng cũng lười nhác muốn lại khối ngọc bội kia, nhấc chân chạy ra ngoài, bay qua ngưỡng cửa, quay đầu nhìn thoáng qua toà thành lung tung ngổn ngang này, nàng không đợi được nữa, Hoằng Huy không chờ được nữa, không thể chờ đợi thêm nữa, nàng phải tự mình ra ngoài, tự mình chạy ra ngoài. . .