*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận tuyết đầu tiên mới tan ra không bao lâu thì trận thứ hai đã đổ xuống, còn lớn hơn cả lần trước.
Lúc đầu Hà Hiểu Vân nhìn còn cảm thấy mới lạ, giờ nhìn nhiều đã không còn cảm xúc nào nữa, mà trời lại càng ngày càng lạnh, người phương nam như cô gần đây đều phải dựa vào lò lửa để trụ, ngay cả cửa cũng không dám ra.
Ngụy Kiến Vĩ cũng không cho cô ra ngoài, bây giờ đồ ăn trong nhà đều là chờ mỗi tuần lúc anh được nghỉ đi chợ mua về luôn một lần.
Bây giờ mỗi ngày cô đều nấu cơm, sưởi ấm, đọc sách, sưởi ấm, đan áo len, sưởi ấm... Nếu cô là một củ khoai lang thì đã sớm bị nướng đến biến thành tro.
Rau dưa tươi trên chợ giờ càng ngày càng ít, nghe Hứa Lan Hương nói, phiên chợ ở ngoại thành cũng không có ai nữa. Nay nhà ai nghèo đến đâu chăng nữa thì thời điểm này cũng không muốn ra ngoài bán đồ ăn, thứ nhất là không có gì có thể bán, thứ hai là cũng phải chừa chút rau lại cho nhà mình ăn.
Sau ba ngày liên tiếp ăn củ cải, Hà Hiểu Vân lập tức quyết định sẽ ủ chút giá đỗ ăn, nếu không thì bản thân cũng sẽ bị biến thành củ cải luôn mất.
Ông ngoại của cô lúc trước chính là bán giá đỗ, rải từng lớp đậu xanh vào một cái thùng gỗ lớn có lỗ ở đáy*, phía trên phủ lên lá trúc để che nắng, cách mấy giờ thì tưới nước một lần, tưới liên tiếp mấy ngày, nhiệt độ thích hợp thì giá đỗ sẽ mọc dày lên rất nhanh.
*大木桶
Trong nhà tất nhiên không có cài thùng gỗ nào lớn như vậy, Hà Hiểu Vân tìm được một cái rổ trúc lọt nước**, ở dưới đáy lót một tầng vải bố, tưới ướt vải, trải đậu xanh lên, sau đó lại phủ lên một tầng vải nữa, cuối cùng đặt nó vào bên cạnh lò, đảm bảo nhiệt độ không quá thấp là được.
**竹制滤水蓝
Bên ngoài bây giờ nhiệt độ rất thấp, nhưng trong phòng vẫn không tính là quá lạnh, chỉ cần nhiệt độ cao hơn hai độ C thì đậu xanh có thể nẩy mầm.
Ngụy Viễn Hàng đi tới đi tui đằng sau lưng cô, vô cùng hiếu kỳ: "Mẹ ơi, mầm sắp mọc rồi sao?"
"Còn sớm đâu," Hà Hiểu Vân nói, "Mẹ để rổ ở đây, con không được đυ.ng vào coi chừng làm đổ, nghe thấy chưa nào?"
Đứa nhỏ gật đầu lia lịa: "Con sẽ trông chừng không cho Vinh Vinh đυ.ng vào."
Hà Hiểu Vân sờ đầu nó, cười nói: "Con còn lo Vinh Vinh, quản tốt bản thân con là được rồi. Trước đó mẹ dạy con đếm tới đâu rồi? Đã đếm tới hai mươi rồi đúng không, vậy hôm nay chúng ta sẽ đếm tới ba mươi."
Ngụy Viễn Hàng duỗi ra hai bàn tay mũm mĩm, mười đầu ngón tay giống như mấy củ cải mini vậy, sau đó thằng bé lại cúi đầu nhìn nhìn chân mình, nhíu mày sầu não nói: "Nhưng mà, mẹ, ngón tay không đủ đếm rồi."
Hà Hiểu Vân dở khóc dở cười, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy ra một nắm đậu xanh, thả xuống mặt bàn: "Bây giờ thì đủ rồi, chúng ta đếm đậu xanh, con đếm ba mươi hạt cho mẹ."
Đứa nhỏ liền ghé vào bàn, duỗi tay ra đếm từng viên từng viên một.
Hà Hiểu Vân ngồi bên cạnh đan quần len cho thằng bé, hai cái ống quần đã sắp đan xong, cô bảo Ngụy Viễn Hàng đứng thẳng dậy, ước lượng đo đo rồi quyết định đan thêm hai hàng nữa.
Ngụy Kiến Vĩ đẩy cửa ra bước vào, anh mặc áo khoác quân phục. Loại áo này nếu người khác mặc sẽ có vẻ hơi cồng kềnh nhưng anh mặc vào lại thể hiện ra khí thế oai hùng.
"Ba!" Ngụy Viễn Hàng vui sướиɠ gọi một tiếng.
Bản dịch phi lợi nhuận được dịch bởi A Huyền được đăng duy nhất trên s1apihd.com.
Ngụy Kiến Vĩ vừa cởϊ áσ khoác vừa bước tới, sờ sờ đầu con trai, nhìn đậu xạnh trên bàn thì hỏi: "Con đang làm gì vậy?"
"Mẹ bảo con đếm đậu."
Hà Hiểu Vân thấy vai anh có chút tuyết đọng thì hỏi: "Anh không che dù sao?"
Ngụy Kiến Vĩ treo áo lên, đáp: "Tuyết không lớn."
"Anh cứ cậy mạnh đi," cô bĩu môi, "Hôm nào bị cảm rồi mới biết cái gì gọi là 'không nghe người lớn nói sau này sẽ ăn thiệt thòi'."
Ngụy Kiến Vĩ đi đến cạnh lò, mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cô: "Không biết người lớn năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hà Hiểu Vân làm bộ muốn đánh anh.
Nước trên lò sôi ùng ục, Ngụy Kiến Vĩ hít hít: "Em nấu gì vậy?"
"Trà gừng, anh rót một chén uống đi."
Anh gật đầu, đi vào phòng bếp cầm cái chén, nhấc cái ấm lên đổ ra một chén trà gừng vàng óng.
Ngụy Viễn Hàng mở mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cái chén anh đang cầm, thấy thế Ngụy Kiến Vĩ đưa cái chén tới muốn cho thằng bé uống một miếng.
Đứa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn, không muốn, rất cay."
Mới nãy dưới sự uy hϊếp dụ dỗ của Hà Hiểu Vân nó bị bắt uống hai hớp, vị vừa ngọt vừa cay, uống mà thằng bé cảm thấy vừa yêu thích vừa dày vò.
Thấy ba mình ừng ực ừng ực uống hết cả chén, Ngụy Viễn Hàng bội phục không thôi: "Ba thật là lợi hại."
Hà Hiểu Vân liếc thằng bé một cái, nói: "Lần sau còn dám không quàng khăn quàng cổ mà lén chạy xuống chơi tuyết nữa thì mẹ bảo ba rót cho con hai bát."
Ngụy Viễn Hàng rụt cổ lại, vô cùng chột dạ.
Ngụy Kiến Vĩ giải vây cho con trai, chỉ vào cái rổ bên cạnh lò hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Bàn Tử giành trả lời: "Là mẹ trồng đậu, sẽ mọc ra mầm!"
Ngụy Kiến Vĩ nghĩ tới đậu xanh trên bàn, cảm thấy đã hiểu được, hỏi Hà Hiểu Vân: "Em ủ rau giá?"
Hà Hiểu Vân gật đầu: "Không biết có thể thành công hay không, em làm thử thử."
Nói thì nói như thế nhưng trong lòng cô nắm chắc bảy tám phần, cùng lắm thì nhiệt độ không đủ nên rau giá mọc lên nhỏ gầy hơn chút thôi.
Quả nhiên đến tối ngày hôm sau đậu xanh đã bắt đầu nảy mầm, Hà Hiểu Vân vẫn tưới nước đều đặn, Ngụy Viễn Hàng thì lén lén lút lút muốn giở ra coi mấy lần, bị cô bắt tại trận.
Cứ như vậy qua năm sáu ngày thì rốt cuộc thu hoạch được mẻ rau giá đầu tiên, trừ hơi ngắn hơi mảnh xào không đủ một đĩa ra thì cũng coi như thành công.
Rất nhiều ngày không được ăn rau xanh, Ngụy Viễn Hàng ăn đến nỗi miệng không dừng lại được, lập tức sinh ra loại tình cảm sùng bái với mẹ mình.
Lần đầu liền làm thành công làm cho lòng tin của Hà Hiểu Vân tăng lên nhiều, bắt đầu đợt ủ rau giá thứ hai, lần này số đậu tăng lên rất nhiều. Lúc sắp thu hoạch thì vưa lúc mấy người Hứa Lan Hương, Hoàng Lệ Trân đến nhà chơi, thế là cô liền chia chút cho họ.
Rau giá mặc dù nhỏ nhưng vào thời điểm băng thiên tuyết địa thế này thì lại là vật hi hữu, Hoàng Lệ Trân ngạc nhiên không thôi, "Chị còn không biết Hiểu Vân có bản lĩnh này đó."
Hà Hiểu Vân cười nói: "Cũng không khó làm, chỉ là đắp vải lên để đó, nhớ tưới nước đúng giờ là được.
"Tuy nói là rất đơn giản, nhưng chỉ riêng việc tưới nước đúng giờ là đã không dễ làm, hơn nửa đêm ai mà muốn làm chứ?"
"Em không muốn dậy còn không phải đơn giản sao?" Hứa Lan Hương nói, "Gọi lão Trương dậy là được rồi."
Hoàng Lệ Trân cố ý chậc chậc hai tiếng, "Nói nghe thật nhẹ nhàng, em nào tốt số như chị, lão Vương nhà chị nghe lời như vậy mà. Em mà dám nửa đêm gọi ảnh dậy, ảnh còn không đánh em à?"
"Chị thôi đi," Lý Tế Kim nghe không nổi nữa, "Lão Trương mà dám đánh chị, ảnh ngại ván giặt đồ không vừa chân chắc."
Hứa Lan Hương cười nói: "Nghe chút là lộ tẩy. Bọn chị ở dưới lầu không biết, Tế Kim nhưng là ở sát vách em, nhà em có có chút gió thổi cỏ lay nào là ẻm nghe được hết. Chị thấy lão Trương cũng không giống như là người có gan đánh em, nói em đánh ảnh còn may ra."
Hoàng Lệ Trân cũng cười, quay đầu lại hỏi Hà Hiểu Vân, "Rau giá này của nhà em nửa đêm là em tưới nước hay là lão Ngụy tưới?"
Hà Hiểu Vân chỉ hơi ngập ngừng một chút thì mấy người kia đều đã cười: "Chắc chắn là lão Ngụy rồi. Biết ngay mà, cậu ấy thương em như vậy sao nỡ để em làm cho được?"
Hà Hiểu Vân hơi đỏ mặt nói thầm: "Em cũng đã tưới một lần."
Chính là ngày đầu tiên ủ rau giá, ban đêm cô rón rén đi ra ở đuôi giường, vượt qua được Ngụy Viễn Hàng và Ngụy Kiến Vĩ rồi, lúc lục lọi tìm giày thì Ngụy Kiến Vĩ tỉnh, cũng khoác áo ngồi dậy theo.
"Em muốn đi vệ sinh sao? Anh đi với em."Phòng vệ sinh ở trên hành lang bên ngoài, sợ cô đi một mình sẽ sợ.
Hà Hiểu Vân vội nói: "Không phải đi vệ sinh, anh mau nằm xuống đi, em đi tưới nước cho rau giá."
Cô nhanh chóng tưới xong, lúc về lại giường thì Ngụy Kiến Vĩ nắm nắm tay cô, thấy bàn tay thật vất vả ủ ấm ở trong chăn đã hơi lạnh trở lại thì nhíu mày nói: "Lần sau để anh tưới." Giọng điệu không cho phép thương lượng.
Hứa Lan Hương mấy người còn đang nói giỡn, Lý Tế Kim nói: "Chị nghe lão Triệu nói, thời gian trước lão Ngụy nhờ một chiến hữu ở Đông Bắc từ nhà mang một miếng da tới, không biết là muốn làm gì, trong lòng chị nghĩ, hẳn là vì em đúng không?"
"Da gì vậy?" Hoàng Lệ Trân hiếu kì hỏi.
"Không biết, em cũng chưa từng thấy qua, lão Triệu nói sau khi lão Ngụy nhận được thì lập tức đi tìm chỗ may vá."
Trong lòng Hà Hiểu Vân khẽ nhúc nhích, găng tay trước đó Ngụy Kiến Vĩ đưa cho cô không phải làm bằng da sao? Cô hiếu kỳ anh mua ở đâu, không nghĩ tới là anh cố ý bảo chiến hữu mang da tới còn mình thì tìm chỗ may vá để làm.
Hứa Lan Hương hỏi cô: "Rốt cuộc là thứ tốt gì vậy? Lấy ra cho bọn chị mở mang tầm mắt chút đi."
Cô có hơi ngại ngùng, dưới sự thúc giục của mấy người họ lề mà lề mề lấy ra bao tay trong ngăn tủ.
"Kiểu dáng này thật đẹp, chị còn chưa từng nhìn thấy trong cửa hàng đâu." Hoàng Lệ Trân nhận lấy, nhìn từ trong ra ngoài rồi lại đưa cho hai người khác, không khỏi lắc đầu cười nói: "Chúng ta không nói đâu xa, chỉ tính trong khu nhà này thì thật sự không có ai săn sóc bằng lão Ngụy."
"Còn không phải sao," Hứa Lan Hương nói, "Hai người còn đỡ, chị ở ngay sát vách, cả ngày nhìn vợ chồng bọn họ anh anh em em, hai đứa xem, mắt chị nhìn đến nỗi đỏ lên luôn." *
*đỏ mắt: ghen tị
"Em xem, em xem," Hoàng Lệ Trân và Lý Tế Kim nhao nhao, "Ai u, quả thật đỏ lên, Hiểu Vân, em nói với lão Ngụy đi, bảo cậu ấy quan tâm tới tâm tình của bọn chị một chút đi, muốn ân ái thì hai người đắp chăn lại ở trong chăn từ từ ân ái, cũng đừng để bọn chị đỏ mắt nữa được không!"
"Cái này sao lại như vậy rồi, mấy chị chỉ biết nói bậy." Hà Hiểu Vân đỏ mặt phản bác.
Bản dịch phi lợi nhuận được dịch bởi A Huyền được đăng duy nhất trên s1apihd.com.
Hứa Lan Hương cười chỉ vào Hoàng Lệ Trân nói: "Không sai, chị thấy em đúng là nói bậy, trong chăn Hiểu Vân và lão Ngụy còn có tiểu Hàng đâu, sao mà ân ái cho được? Chị thấy không bằng như vầy đi, tối nay chị dẫn Tiểu Hàng về nhà chị, để thằng bé với Vinh Vinh ngủ chung. Coi như là đáp lễ cho rau giá này, mọi người thấy thế nào?"
Hoàng Lệ Trân cười nói: "Rất tốt, nói không chừng lão Ngụy còn phải cảm ơn chúng ta đó."
Hà Hiểu Vân lúng túng muốn chết: "Em không cần đáp lễ, mấy chị trả rau giá lại cho em."
"Như vậy sao được?" ba người Hứa Lan Hương cười ha ha, đúng lúc Ngụy Kiến Vĩ từ quân khu trở về, các cô vội vàng cầm rau giá phần mình đi ra ngoài, còn vừa đi vừa nói: "Lão Ngụy, buổi tối đi ngủ sớm một chút nha!"
Trong phòng bỗng nhiên trống không, Ngụy Kiến Vĩ nhìn về phía Hà Hiểu Vân, dùng ánh mắt hỏi thăm có chuyện gì vậy.
Hà Hiểu Vân đỏ mặt không để ý tới anh.
Đến tối Hứa Lan Hương quả thật tới gọi Ngụy Viễn Hàng: "Tiểu Hàng, tối nay qua nhà dì ngủ chung với Vinh Vinh nha."
Ngụy Viễn Hàng vô cùng rục rịch, chạy đi hai bước mới nhớ ra còn chưa hỏi ý kiến mẹ, thế là quay đầu lại nói: "Mẹ ơi, con có thể đi không?"
Không đợi Hà Hiểu Vân trả lời thì Hứa Lan Hương đã cười tủm tỉm kéo thằng bé đi, "Có thể có thể, buổi chiều dì đã nói với mẹ con rồi."
Cô ấy còn chưa đứng vững trong phòng thì đã đón người đi, Hà Hiểu Vân còn chưa nghĩ ra đối sách ứng phó đã trơ mắt nhìn cô đi ra ngoài mất.
Quay đầu lại vừa vặn chạm mắt với Ngụy Kiến Vĩ đang ở sau bàn, Hà Hiểu Vân xấu hổ giậm chân, giận lây sang anh, "Anh đọc sách đi, đừng nhìn em nữa."
Nói xong cũng tránh đi rửa mặt, rửa xong cũng không giống ngày thường ngồi cạnh anh đọc sách mà trở về phòng sớm. Chờ Ngụy Kiến Vĩ rửa mặt xong đi vào thì thấy cô quay người vào trong tường, giống như đã ngủ.
Nhưng mà trong phòng vô cùng yên tĩnh, anh có thể nghe được tiếng hít thở không nhịp nhàng của cô.
Ngụy Kiến Vĩ cũng nằm lên giường, trước kia có ba người, giờ không có đứa bé ở giữa liền có vẻ hơi vắng vẻ.
Anh vừa nằm xuống thì cơ thể Hà Hiểu Vân lập tức căng cứng, dỏng tai lên, tim đập thình thịch.
Một lát sau, cô cảm giác anh nằm nhích vào giữa một chút, sau lưng cô tiếp xúc với cơ thể của anh, nóng hầm hập.
Ngụy Kiến Vĩ biết cô không ngủ, nắm lấy bờ vai của cô, ý đồ lật người nằm ngửa ra, nói: "Nằm gần một chút, nếu không ở giữa hở gió."
Hà Hiểu Vân không nhúc nhích, giọng nói thì thào từ trong chăn, "Không cần, không hở gió đâu."
Thấy thế anh cũng không miễn cưỡng, chẳng qua mình thì lại nhích thêm vào trong, cho đến khi cả người dán vào lưng cô, một tay đưa ra khoát lên eo cô, ôm lấy cả người cô vào trong lòng.