Thư Ngụy Kiến Vĩ viết cho cả nhà tới tối lúc mọi người hóng mát mới mở ra cùng nhau xem.
Trong thư viết chút tình huống trong bộ đội, hỏi trong nhà gần đây thế nào, ba mẹ khỏe không, hoa màu ra sao.
Vương Xuân Hoa không biết chữ, Ngụy Chấn Hưng đọc thư xong thì bà cầm lấy gấp lại cẩn thận, vẻ mặt vô cùng vui sướиɠ.
"Ngày mai Kiến Hoa về bảo nó hồi âm cho Kiến Vĩ. Hiểu Vân, con coi có viết gì không, tới lúc đó để Kiến Hoa mang ra ngoài gửi một thể luôn." Bà nói với Hà Hiểu Vân.
Trong đại đội không có bưu điện, người đưa thư cũng không nhìn thấy thường xuyên, trước kia nhận được thư của Ngụy Kiến Vĩ thì đều chờ Ngụy Kiến Hoa về viết hồi âm rồi lúc đi về trường tiện thể tới công xã gửi luôn.
"Vâng." Hà Hiểu Vân gật đầu.
Buổi tối dỗ Ngụy Viễn Hàng ngủ xong cô đốt đèn dầu lên, tìm giấy bút từ trong ngăn kéo của Ngụy Kiến Vĩ rồi bắt đầu nghĩ nên viết cái gì.
Mới dòng đầu tiên ngay từ chỗ xưng hô đã gặp nan giải, nếu viết Ngụy Kiến Vĩ thì có vẻ quá nghiêm túc, lạnh nhạt, nhưng nếu viết Kiến Vĩ thì cô lại thấy quá thân thiết. Mặc dù ở trước mặt người khác cô đều gọi anh là Kiến Vĩ nhưng trước mặt thì chưa từng gọi.
Nhớ lại thì anh hình như cũng chư từng gọi tên cô.
Cô không khỏi lấy thư của Ngụy Kiến Vĩ ra, muốn xem anh viết xưng hô kiểu gì, mặc dù buổi chiều đã đọc rồi nhưng lúc đó cũng không để ý điểm này.
Anh viết là Hiểu Vân.
Hà Hiểu Vân để tờ giấy lên bàn, lấy tay chọc chọc, trong lòng tự nhủ gọi thân mật như vậy, tôi thân thiết với anh lắm sao?
Rối rắm trong chốc lát, cô gượng gạo viết vào dòng trên cùng hai chữ Kiến Vĩ.
Phần chào hỏi cô cũng học theo người ta, Ngụy Kiến Vĩ viết gần đây khỏe chứ cô cũng viết gần đây khỏe chứ.
Sau đó xuống đoạn tiếp theo viết đã nhận được thư, rồi trả lời mấy vấn đề Ngụy Kiến Vĩ hỏi cô và đứa nhỏ, sau đó thì bí không biết viết sao nữa.
Cô nhìn mấy dòng ngắn ngủn trên giấy, nếu cứ như vậy kết thúc thì nhiêu đó chữ không khỏi quá ít, mà muốn viết tiếp thì gần đây lại chả có chuyện gì để kể.
Loại thống khổ này giống như năm đó đi học giáo viên bảo bọn họ viết bài văn tám trăm chữ nhưng viết thế nào cũng chỉ được có sáu trăm nên chỉ có thể ngồi vò đầu bứt tai, cảm giác như đầu mình sắp trọc tới nơi.
Đứa nhỏ ngủ say lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa, Hà Hiểu Vân quay đầu nhìn, thấy thằng bé không tỉnh thì lại quay lại sầu não, cuối cùng quyết định bỏ bút xuống, không viết được thì không viết nữa, đi ngủ trước đã.
Ngày hôm sau Ngụy Kiến Hoa về nhà, vừa bước vào cửa đã bị Vương Xuân Hoa kéo tới ngồi vào bàn bắt viết hồi âm cho anh mình.
"Mẹ, con nóng quá, để con nghỉ lát đã." Ngụy Kiến Hoa kêu rên.
Vương Xuân Hoa nói: "Viết hồi là mát thôi, nhanh đi." Nói xong thì bà cầm cái quạt hương bồ quạt cho cậu, lại rót thêm chén trà.
Đối mặt với sự hầu hạ chu đáo như vậy cùng với uy hϊếp của mẹ, Ngụy Kiến Hoa không dám giận cũng không dám nói gì đành phải đau khổ ngồi viết.
Vương Xuân Hoa nói một câu cậu viết một câu, Hà Hiểu Vân ở bên cạnh vểnh tai nghe, định học hỏi chút kinh nghiệm.
"Trong nhà mọi thứ đều tốt con không cần lo lắng... Một mình ở bên ngoài phải ăn cơm đúng bữa... Không thể vì trời nóng mà tối ngủ không đắp chăn... Vừa huấn luyện xong cả người mồ hôi thì đừng tắm ngay..."
Nghe một hồi Hà Hiểu Vân liền 囧, những điều Vương Xuân Hoa nói đều là mấy lời của mẹ nói với con, nếu như cô học thì cũng chỉ nói với Tiểu Bàn Tử chứ không thể viết cho Ngụy Kiến Vĩ được!
Cô hơi sầu não thở dài.
Làm xong việc nhà, không có khác việc để làm cô lại về phòng ngồi vào bàn, cầm bút đâm đâm chỗ này, chọt chọt chỗ kia.
Ngụy Viễn Hàng cầm cái gì đó chạy vào, như hiến bảo bối nói: "Mẹ, chú bắt cho con một con bọ gùa*!"
"Là bọ rùa.**" Hà Hiểu Vân sửa lại trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy, đầu cũng không ngẩng lên.
*七星摇虫 /qīxīng yáo chóng/
**七星瓢虫 /qīxīng piáo chóng/
Thằng bé thử đọc hai lần, nhưng mà chữ rùa thật sự có hơi làm khó nó, đọc sao cũng không được thế là không nói nữa luôn, muốn leo lên chân mẹ.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Hà Hiểu Vân kẹp lấy dưới nách thằng bé nhấc lên, để nó ngồi lên chân của mình: "Mẹ đang viết thư cho ba, con có gì muốn nói với ba không?"
Ngụy Viễn Hàng ngồi thẳng người: "Có có, con muốn nói cho ba, mấy con sâu bà nội bắt cho con thực sự đã biến thành bứm mà Diễm Diễm không chịu tin, cậu ấy thật là ngốc. Chú nói cái này gọi là biếи ŧɦái, mẹ, cái gì là biếи ŧɦái? Bà nội nói lần sau ba về sẽ mang kẹo quýt về cho con nữa, con muốn ba mang thật nhiều thật nhiều thật nhiều..."
Đứa nhỏ hễ mở miệng là giống như vòi nước không vặn chặt, lời nói chảy ào ào ra ngoài, Hà Hiểu Vân nghe mà cạn lời.
Thằng bé nói xong còn thúc giục cô: "Mẹ, mẹ mau viết đi."
Hà Hiểu Vân đặt nó xuống đất lại: "Giờ mẹ viết, con đi tìm chú chơi đi."
Đứa nhỏ lải nhải dong dài, nếu thật sự viết theo lời nó thì viết một quyển cũng không đủ. Nhưng thằng bé đã dẫn dắt cho cô, mấy hôm nay không xảy ra chuyện gì lớn những chút chuyện vụn vặt cũng có thể viết, góp đủ số từ ấy mà, ai mà không biết.
"Ngày đó sáng sớm anh đi rồi Tiểu Bàn Tử tỉnh dậy không thấy anh, sau đó lại phát hiện bướm trong hộp gỗ đã bay đi hết vì thế mà khóc lớn một trận, anh nói xem, nó khóc anh hay là khóc bướm của nó đây?"
Viết xong đoạn này, nhớ tới ngày đó Ngụy Viễn Hàng khóc ra cả bong bóng nước mũi, bộ dạng tủi thân thì Hà Hiểu Vân vẫn thấy buồn cười.
Cô mang theo ý cười tiếp tục viết: "Vừa nãy thằng bé lại nói với tôi muốn khi nào anh về thì mang thật nhiều thật nhiều kẹo quýt cho nó. Người cha là anh trong lòng thằng bé cũng chỉ có địa vị của kẹo quýt thôi, ai da đáng thương... Hồ nước bên kia nở chút hoa sen, con trai của anh muốn hái, tôi nói tôi hái không tới, nó nói chờ ba về hái, xem tốt với anh bao nhiêu..."
"Nhị tẩu?" Đang viết thì Ngụy Kiến Hoa bỗng từ ngoài cửa thò đầu vào.
Hà Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn cậu, trong tay còn cầm bút, "Sao vậy?"
Ngụy Kiến Hoa đi tới, cầm trong tay cuốn sách: "Cuốn sách lần trước mượn nhị ca em xem xong rồi."
Cô gật gật đầu, kéo ngăn kéo ra cho cậu bỏ vào, cười giỡn nói: "Còn cần sách gì nữa thì em tự lấy đi, dù sao anh em không ở nhà chúng ta đem sách đi bán hết anh ấy cũng không biết."
"Nhị tẩu dám bán nhưng em cũng không dám, ảnh về sẽ treo em lên đánh đó." Ngụy Kiến Hoa làm bộ dạng sợ hãi, sau đó cười hì hì lấy ra một quyển sách khác.
Hà Hiểu Vân nhớ là cuốn sách này cậu đã từng mượn rồi nên không khỏi hỏi: "Cuốn này không phải đọc rồi sao?"
"A? Vâng..." Ánh mắt Ngụy Kiến Hoa hơi né tránh, "Là bạn em muốn mượn."
Hà Hiểu Vân thuận miệng hỏi: "Bạn nam hay bạn nữ?"
"Cái gì mà nam nữ chứ, " Ngụy Kiến Hoa bỗng nhiên bày ra biểu lộ hết sức nghiêm chỉnh, "Bọn em là tình hữu nghị cách mạng thuần khiết, nhị tẩu đừng nghĩ nhiều."
Hà Hiểu Vân lúc đầu cũng không nghĩ gì, nhưng thấy bộ dạng này của cậu thì còn có gì không hiểu, lập tức xấu xa ồ một tiếng, âm cuối kéo thật dài, "Chị biết rồi, tình hữu nghị cách mạng thuần khiết sao, chị hiểu mà ~ "
Ngụy Kiến Hoa tự mình chọc thủng nhân bánh đành phải đáng thương nhìn cô: "Nhị tẩu đừng nói với mẹ, bằng không mẹ sẽ nói chết em."
Hà Hiểu Vân chọc cậu đủ rồi mới cười nói: "Yên tâm đi, chị cũng không phải người nhiều chuyện, nhưng nếu em đã nói thuần khiết thì vẫn thuần khiết đi, cũng không được ăn hϊếp con gái người ta đâu đó."
Ngụy Kiến Hoa gật đầu lia lịa, cầm sách chạy như một làn khói.
Hà Hiểu Vân lại chuyển sự chú ý về lại giấy viết thư, lúc này mới phát hiện mới nãy cứ viết viết viết, không biết lúc nào đã viết hết một tờ giấy, hơn nữa còn chưa viết xong đâu.
Cô trầm tư ba giây, lại lấy ra một tờ nữa.
—— Dù sao cũng đã viết nhiều như vậy rồi thì viết thêm chút nữa cũng không sao.
Ngụy Kiến Hoa ở nhà, tổ hợp hai người cậu và Ngụy Viễn Hàng có thể lật nhà lên trời.
Lúc ăn cơm tối Hà Hiểu Vân mới biết được buổi chiều Ngụy Kiến Hoa mang theo cháu trai ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ hái nho nhà người ta ăn, nho kia còn chưa chín, vừa chua vừa chát mà hai người cũng ăn được, còn bị chua ghê răng.
Bây giờ cả nhà đều ngồi ăn cơm chỉ có hai người nhăn nhó ngồi đó nhìn, Vương Xuân Hoa còn không có bọn họ đi chỗ khác mà phải ngồi đó cho nhớ đời.
"Một lát mẹ liền đi nói với nhà kia nói nhà chúng ta có người trộm nho, xem mày có thấy xấu hổ không."
Ngụy Kiến Hoa nhỏ giọng phản bác: "Không phải hái trộm, là do nho bò ra ngoài tường viện."
"Dù cho bò tới miệng mày thì đó cũng là của người khác!" Vương Xuân Hoa tức giận nói: "Mày còn làm hư Tiểu Hàng, sắp hai mươi tuổi rồi mà còn không bằng đứa nhỏ ba tuổi, bị nhị ca mày biết xem nó có đánh mày hay không!"
Nhắc tới nhị ca Ngụy Kiến Hoa liền rụt cổ lại không dám nói lời nào.
Cuối cùng là Ngụy Chấn Hưng mở miệng: "Ăn cơm trước đi, lát rồi nói tiếp."
Hai người phạm sai lầm ngoan ngoãn cầm chén lên, mặc dù được cho phép ăn cơm nhưng trong lòng không hề vui tí nào, bởi vì răng thực sự đau ê ẩm, ngay cả đậu hủ cũng không cắn nổi.
"Mẹ, răng thật là khó chịu." Ngụy Viễn Hàng ở bên cạnh Hà Hiểu Vân lẩm bẩm.
Hà Hiểu Vân rất là vô tình nói: "Mẹ cho con ăn thêm chút nho nữa là hết ngay thôi."
Nội tâm Tiểu Bàn Tử thình thịch, không dám làm nũng nữa, tủi thân ăn cơm.
Sau bữa cơm Hà Hiểu Vân gấp thư đã viết xong lại đưa cho Ngụy Kiến Hoa, hai bức thư đặt trong cùng một phong thư.
Mặc dù không thấy nội dung cô viết nhưng nhìn chữ viết lộ ra thì thấy lít nha lít nhít, Ngụy Kiến Hoa hiếu kì hỏi: "Nhị tẩu viết nhiều ghê, chị viết cái gì vậy?"
Hà Hiểu Vân chỉa chỉa Ngụy Viễn Hàng, lấy thằng bé ra đỉnh nồi, "Đều là lời Hàng Hàng muốn nói với ba nó."
Đứa nhỏ ưỡn bộ ngực nhỏ, thực tự hào nói: "Con nói với ba thật nhiều thật nhiều!"
"Không chỉ đi, khẳng định còn có lời Hiểu Vân thì thầm với Kiến Vĩ." Phùng Thu Nguyệt nghe thấy, cười nói.
Ngụy Kiến Hoa cũng cảm thấy thế, mà cậu còn vô cùng muốn biết người như nhị ca sẽ nói với nhị tẩu cải gì? Nhị tẩu lại hồi âm cái gì đâu?
Nhìn nhìn phong thư trong tay Ngụy Kiến Hoa cảm thấy lòng hiếu kỳ của mình sắp bùng nổ.
Nhưng không tới một giây cậu lại nghĩ tới nắm đấm của nhị ca, cùng với bím tóc buổi chiều mới bị nhị tẩu nắm chặt trong tay, chút nhen nhóm này lập tức tắt ngóm.
Ai, sinh hoạt không dễ, khắp nơi trắc trở, răng còn đau nhức, đáng giận đáng giận.