Mỗi Ngày Đều Muốn Tìm Đường Chết

Chương 5

Chương 3:

Mình thế mà còn chưa chết?

Cố Thấm mở mắt ra, chống tay chậm rãi ngồi dậy, máu tươi từ miệng vết thương trên trán chảy xuống, hai chân không động đậy, bày ra tư thế vặn vẹo.

Cố Thấm phát hiện ngoại trừ không cần hô hấp không có nhịp tim ra, hắn hóa ra còn không có cảm giác đau đớn.

Tại sao mình mẩy đầy vết thương mà hắn lại không cảm thấy đau, phải biết rằng trước kia hắn cực kì sợ đau, hắn nhếch miệng cười, cười đến nỗi nước mắt đều chảy xuống.

.

Không lâu sau, Dư Hải Tiên bừng tỉnh trong tiếng chuông "Dù chết vẫn muốn yêu!" cao đến tê tâm liệt phế, cậu lập tức ngồi dậy, trên đất không có gì cả, cứ như hết thảy chuyện vừa rồi là ảo giác.

Dư Hải Tiên sờ soạng mặt mình một chút, cái gì cũng không có.

Tiếng chuông đang không ngừng vang lên, lúc này Dư Hải Tiên mới nhớ tới một chuyện quan trọng, "Chết rồi, nước tương!"

Sau đó quay đầu lại thì thấy cái chai nằm lăn lóc, đổ đầy nước tương ra đất.

Dư Hải Tiên: "......" Xong đời rồi.

.

Quá trình cậu bị mẹ đánh như nào xin được phép lướt qua.

Sau khi ăn cơm chiều, Dư Hải Tiên xoa xoa vành tai sưng tấy bước ra ngoài, cầm túi rác ném vào thùng rác ven đường rồi xoay người đi vào nha.

Dư Hải Tiên cầm theo một con dao gọt trái cây bỏ trong túi quần cho đỡ sợ, ngày thường không có cảm giác gì, nhưng hai ngày nay trai qua chuyện kinh dị như thế thì mới phát hiện gần nhà mình có rất ít người qua lại, giờ mới có bảy giờ rưỡi mà trên đường chỉ có một mình cậu.

Cậu không khỏi tăng nhanh bước chân, còn bật điện thoại để chế độ loa ngoài mở 《 Chú Đại Bi 》, cậu mặc xác chủ nghĩa khoa học gì gì đó, cầu nguyện mới có thể dọa lui tà ma yêu quái.

Cơ mà sợ cái gì thì ắt gặp cái đó, Dư Hải Tiên nhìn thấy một bóng người đi phía trước, người nọ có một mái tóc dài đến eo, lay động theo bước chân của hắn, trơn mượt tung bay giống như quảng cáo dầu gội đầu.

Có lẽ vì chuyện hai lần trước tạo thành một loại kháng áp*, hoặc thân ảnh trước mặt này không quá dọa người, lần này Dư Hải Tiên mang theo tin thần chủ nghĩa khoa học tiến lên, cùng với BGM* Chú Đại Bi hỗ trợ, hướng người kia hô một tiếng: "Đứng lại!"

*抗压: tui không biết nên dùng từ nào cho hợp nên để nguyên...

**BGM: Nhạc nền =)))

Cố Thấm tiếp tục đi, căn bản không ý thức được Dư Hải Tiên đang gọi hắn.

Cho dù có là quỷ mình cũng muốn biết đối phương muốn làm cái gì! Dư Hải Tiên lấy dao gọt hoa quả ra nắm trong tay, chạy nhanh tới, rõ ràng cậu đang nghe không phải bài "Dũng Khí*" của Lương Tịnh Nhu, vậy mà vẫn can đam chụp lấy bả vai của Cố Thấm.

*

Rốt cuộc Cố Thấm cũng dừng lại, quay đầu nhìn Dư Hải Tiên, phỏng chừng hắn cao một mét tám, vóc người hơi gầy, dưới lông mày là cặp mắt màu nâu nhạt, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi hạ xuống, gương mặt nhìn qua có vẻ không vui.

Giọng nói hắn lộ ra chút lạnh lẽo: "Có việc gì?"

Tầm mắt Dư Hải Tiên nhìn thoáng qua ngực của Cố Thấm, mới xác định đối phương thật sự là đàn ông, một đầu tóc dài không hề làm suy giảm khí chất nam tính, nghe Cố Thấm hỏi, cậu lập tức kẹt cứng, hoàn toàn không biết mình nên nói gì.

Cậu tuyệt đối không thể nói, tôi nghi ngờ anh là quỷ nên muốn chạy tới kiểm chứng?

Hai người nhìn nhau không nói gì, Chú Đại Bi BGM lặp đi lặp lại vang lên bốn phía, lúc này, ánh mắt của Cố Thấm dừng trên con dao gọt hoa quả mà Dư Hải Tiên nắm trong tay.

Dư Hải Tiên lúc này mới ý thức được bộ dạng của mình bây giờ cực kỳ giống mấy kẻ hành hung bắt cóc, cậu hoảng loạn cất dao đi, nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu."

"Cho tôi con dao đó được không?" Cố Thấm nói xong, cũng không cho Dư Hải Tiên cơ hội từ chối, trực tiếp vươn tay lấy.

Tay Cố Thấm rất trắng, không chỉ có tay, cả nước da trắng nõn trên người cũng là ước muốn của bao chị em gái, Dư Hải Tiên có thể thấy rõ ràng