Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 27: Hát tại quán bar (12)

“Cho nên sau khi ta biết mình còn sống, cũng không trở về quân đội, mà cùng những người cũng may mắn còn sống lúc ấy thành lập ‘Born of Fire’. Chúng ta không thể phán xét đế quốc làm như vậy có đúng hay không, thân là silicon bản thân chúng ta chính là kẻ được lợi trong nghiên cứu, điều chúng ta có thể làm, chỉ là nỗ lực sinh tồn. Mà lúc này đã qua 50 năm, đồng bọn cùng nhau năm đó, cũng chỉ còn lại mình ta.”

Bởi vì lúc ấy chỉ có hắn may mắn không bị quần thể cảm nhiễm, tinh thần vẫn luôn ổn định mà sống đến bây giờ.

Là hạnh phúc mơ hồ, hay thanh tỉnh thống khổ? Phil không biết nên so sánh thế nào, hắn chỉ biết, chuyện đã phát sinh, vậy con đường hắn có thể chọn chỉ có một cái này.

“Vì sao lại nói với ta những điều này?” Sắc mặt Lê Hân có chút tái nhợt “Ta cái gì cũng làm không được, cho dù có trở thành thể thực nghiệm, cũng không thể phản kháng quyết tuyệt như Phong Liệt Vân. Nếu không phải ngươi nói chính mình trải qua chuyện ấy, ta sẽ cho rằng ngươi đang uy hϊếp ta gia nhập ‘Fire’. Nhưng là hiện giờ ta hiểu được, ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi, ngươi sẽ không bán đứng ta.”

“Không có gì.” Phil lắc đầu, hắn cũng không rõ lắm vì sao mình lại xúc động đem chuyện năm đó nói ra. “Đại khái là bởi vì…… Giọng hát của cậu rất êm tai đi.”

【Hệ thống: Thu được một fans tri tâm, căn cứ hệ thống phán định, fan này có tố chất trở thành quản lý viên của nhóm fans, thỉnh ký chủ cố lên. 】

Lê Hân: “……”

Rõ ràng là thời điểm thật cảm động, hệ thống mày vừa ra là mất hết không khí!

“Ta sẽ tặng cho ngươi một khúc.” Lê Hân ôm tỳ bà lên, cười một cái với Phil.

“Vô cùng vinh hạnh.”

《Dương Xuân Bạch Tuyết》nhẹ nhàng lưu sướиɠ vang lên, đông đi xuân tới, đất trời sống lại, vạn vật vui mừng tươi tốt. Cảnh sắc mỹ lệ đầu xuân theo tiếng nhạc hiện ra trước mặt Phil, giai điệu tươi mát lưu sướиɠ, tiết tấu nhẹ nhàng thanh thoát làm tâm tình Phil tốt lên dần dần đắm chìm trong hồi ức. Cho dù hiện thực có hắc ám như thế nào, dù cho liệt hỏa đốt sạch cánh đồng hoang như thế nào? Tuyết mùa đông rơi xuống, bao phủ tất cả bóng tối, thiên địa một mảnh trắng xóa. Mà khi mùa xuân tiến đến, mọi cái rét lạnh, toàn bộ hắc ám đều theo tuyết trắng mất đi, đại địa tẩy tẫn duyên hoa, lại lần nữa xuất hiện cảnh sắc muôn màu muôn sắc.

Cho dù suốt đời cũng không thể nhìn thấy tương lai thì có thế nào, ít nhất chúng ta còn có mùa xuân hy vọng.

Một khúc xong, Phil thở thật dài một hơi, phảng phất đem trọc khí trong lòng tảng theo tiếng nhạc. Hắn tựa lưng vào ghế, ôn nhu nói: “Đúng là mỗi lần nghe cậu ca, tâm tình đều tốt như vậy, đây cũng là một nguyên nhân của loại lực lượng đặc thù sao?”

“Ta nghĩ không phải.” Giai điệu của《Dương Xuân Bạch Tuyết》cũng làm tâm tình Lê Hân tốt lên, hắn cười nói “Cho dù không có loại lực lượng này, âm nhạc cũng có mị lực lay động nhân tâm, đây là lý do vì sao ta không muốn ngừng nó lại.”

“Tuy rằng bị mất một khoản tiền lớn, nhưng có thể quen biết cậu, thật sự rất tốt.”

Lê Hân: “……”

Cho nên mới nói các ngươi là tục nhân không hiểu nghệ thuật a, luôn đem tiền ra nói phá hư bầu không khí là muốn làm gì (╯‵□′)╯︵┻━┻

Được rồi, hiện giờ hắn cũng là tục nhân dùng tiền mua nghệ thuật =_=

May mà có Phil không dấu vết an ủi, tâm tình Lê Hân bình tĩnh hơn không ít. Hắn ngồi bên ngoài phòng vô khuẩn chờ A Mộc, đợi khoảng 10 mấy giờ, Blake mới cùng A Mộc đi ra,sắc mặt bác sĩ Blake không hề có mừng như điên, mà mang theo một tia ngưng trọng, còn A Mộc thì vẫn quấn băng vải, chỉ khác là băng vải đã được đổi cái mới.

Lê Hân chờ mong nhìn về phía Blake, bác sĩ lại lắc đầu.

Tâm trầm xuống, Lê Hân khẽ cắn môi, vẫn là nói: “Mặc kệ như thế nào, hy vọng bác sĩ có thể nói tình hình thực tế cho ta.”

Blake cùng ba người ngồi xuống cạnh bàn, click mở quang bình, bên trên là dáng vẻ sau khi A Mộc gỡ băng vải, quả thực là thảm không nỡ nhìn. Lớp da toàn thân đều vỡ ra, có thể rõ ràng nhìn thấy máu thịt dưới da, có một số da đã thối rữa. Cùng nhau sinh hoạt mấy ngày này, Lê Hân ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy lớp da chết thối rữa mà A Mộc chưa kịp xử lý, trên da còn mang theo máu, kia không phải tự nhiên bóc ra, mà là từ trên người A Mộc tạo ra bóc xuống!

“Đây là di chứng khi duy trì hình thức vô dưỡng sau thời gian quá dài.” Blake chỉ vào A Mộc làn da nói, “Bình thường tới giảng, hình thức vô dưỡng dài nhất không thể vượt qua 10 giờ, vượt qua thân thể có thể thừa nhận hạn độ sau, thân thể sẽ bắt đầu hư hỏng. Mà y, ít nhất đã duy trì dưới hình thức vô dưỡng 72 giờ!

Làn da trần trụi hơn 70 giờ trong hoàn cảnh vũ trụ, muốn dựa vào năng lực tự lành khôi phục là không có khả năng. Mà bởi vì vẫn luôn không hô hấp, hầu hết các tế bào phổi đều bị hoại tử, hiện tại mỗi lần hô hấp đều thập phần khó khăn. Những người có thể thừa nhận hình thức vô dưỡng trong thời gian dài chỉ có quân nhân được huấn luyện đặc biệt, người thường vượt qua 20 tiếng đồng hồ sẽ không thể sống thêm nữa. Cho nên chỉ có quân đội có dụng cụ chuyên môn xử lý loại thương tích thế này, bất quá đó là hàng cấm, chỉ có ở những căn cứ quân sự trong đế quốc, căn bản vô pháp tới tay.

Mặt khác, trước khi y tiến vào hình thức vô dưỡng, hẳn là đã trôi dạt trong vũ trụ trong một thời gian rất dài, toàn bộ thức ăn cùng dinh dưỡng tề đều dùng hết, vì duy trì thể lực trong vũ trụ, y đã ăn linh kiện trên cơ giáp. Không phải hàng dự phòng, mà đúng là linh kiện đang nằm trong cơ giáp phi hành. Lúc ấy cơ giáp cũng đã hỏng mất một bên, xảy ra rò rỉ nguyên năng lượng, loại nguyên năng lượng này sẽ sinh ra các nguyên tố vi lượng phóng xạ, bình thường thương tổn không lớn với cơ thể, cũng có thể trữ trong hộp năng lượng để bịt kín xạ tuyến, nhưng trực tiếp ăn vào sẽ gây ra thương tổn khủng khϊếp cho dạ dày và ruột, nguyên năng lượng sẽ ăn mòn đường tiêu hóa, nguyên tố phóng xạ sẽ từ bên trong mà gây hại cơ thể. Phổi, yết hầu, thực quản tất cả đều hư tổn, thân thể vô pháp tự lành, dược vật vô pháp chữa trị, nói chuyện sẽ gây tổn thương cho phổi và yết hầu, lại vô pháp trị liệu, nói một câu nghiêm trọng một phần. Hơn nữa, đây cũng không phải nghiêm trọng nhất.”

Sắc mặt Lê Hân đã tái nhợt đến độ nhất định, hắn hoàn toàn không nghĩ tới A Mộc vậy mà sẽ bị thương đến trình độ này, cho tới bây giờ, thế nhưng làm sao A Mộc có thể chịu đựng? Loại thống khổ dã man này, hắn như thế nào lại thật sự cho rằng A Mộc không có việc gì? Hơn nữa, thương tích đã đáng sợ như vậy, cư nhiên còn chưa phải nghiêm trọng nhất?

Blake mở ra một đồ thị khác, là hình ảnh tần sóng tinh thần: “Nghiêm trọng nhất chính là đại não, tinh thần y đã chịu tổn thương nặng, không phải công kích ngoại lực, mà là lực lượng tác động trực tiếp vào tinh thần. Loại thương tổn này sẽ khiến y lúc nào cũng ở trong trạng thái phát cuồng, thẳng đến khi thân thể hoàn toàn bị hủy. Hơn nữa loại thương sóng tinh thần này tương đối đáng sợ, có thể tùy thời tùy chỗ khiến cho cảm nhiễm quần thể, chỉ cần y không cố áp chế loại sóng tinh thần này, lấy y làm trung tâm, tất cả mọi người trong vòng 1 km xung quanh đều sẽ cảm nhiễm, lâm vào hoàn toàn, không thể khôi phục trong điên cuồng.

Có thể làm y sống đến bây giờ, là lực lượng của cậu. Nhưng mà cho dù có lực lượng của cậu, vẫn không thể chữa khỏi thương tổn này, chỉ có thể giúp y áp chế, trị ngọn không trị gốc.

Loại thương tổn này ta trị không được, trở về có thể qua mấy ngày thì qua mấy ngày đi, không biết có thể sống bao lâu.”

Lê Hân hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật như vậy, A Mộc của hắn, cứ như thế…… bị phán tử hình? Tại sao lại như thế!

Giờ này khắc này, A Mộc đến tột cùng là ai,thân phận rốt cuộc là gì đã không còn quan trọng. Trong đầu Lê Hân chỉ còn câu ‘Không biết có thể sống bao lâu’ của Blake, hắn thống khổ đến cơ hồ không thở nổi, giống như người chết đuối vứt đi tỳ bà gắt gao giữ lấy A Mộc, nước mắt không khống chế mà rơi xuống.

Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ vì chưa động tới chỗ thương tâm.

A Mộc một tay ôm lấy Lê Hân, tay còn lại cầm lấy tỳ bà, vẫn trầm mặc gật đầu với Phil, mang Lê Hân rời đi. Lúc này Phil căn bản không có biện pháp nói được lời an ủi nào, Blake trực tiếp phán người tử hình như vậy, nói chuyện còn không khách khí như vậy, căn bản không suy xét đến tâm tình người nhà bệnh nhân.

“Ngươi ngay cả uyển chuyển chút cũng không nói được?” Bọn họ đi rồi, Phil nghiến răng nghiến lợi chỉ trích Blake.

“Uyển chuyển chút thì nam nhân băng vải kia có thể sống?” Blake không để ý nói “Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật thiên nhiên, nhân loại chỉ có thể không ngừng giãy giụa, nhưng không thể phản kháng.”

Phil đối với tên Blake máu lạnh này căn bản không có biện pháp, cũng không thể đi quấy rầy Lê Hân, chỉ có thể hy vọng A Mộc dỗ được cậu ta …… Hy vọng người mắc bệnh nan y có thể an ủi được người nhà, hắn cũng thật là quan tâm Lê Hân đến đầu óc đều không dùng được.

Bị A Mộc ôm về nhà, Lê Hân một đường cũng chưa buông tay y ra. A Mộc đại khái muốn nói cái gì, Lê Hân không để y mở miệng. Trước kia mỗi lần nói chuyện, A Mộc đều phải chịu đựng thống khổ như thế nào a?

Sau khi về đến nhà, Lê Hân đã không còn rơi lệ, nhưng đôi mắt vẫn trống rỗng. A Mộc cũng không biết nên an ủi hắn thế nào, không có người nào hiểu rõ tình huống thân thể A Mộc hơn chính mình, Blake nói đều là thật sự, chỉ là y vẫn luôn lén gạt đi, tỏ vẻ trừ bỏ vết thương bên ngoài thì thân thể không có chuyện gì, tất cả đều vì muốn Lê Hân yên tâm.

Trên thực tế, có thể ở trước tử vong có được thanh tỉnh ngắn ngủi, lại nhận thức Lê Hân, đối A Mộc mà nói đã là lễ vật tốt nhất mà trời cao ban tặng cho y.

Bởi vì không có ký ức, bởi vì tới gần tử vong, A Mộc ngược lại có thể nhìn thấu tâm mình. Quá khứ là gì đều không quan trọng, đã từng làm quân nhân đế quốc hay không cũng không quan trọng, y của hiện tại, là một A Mộc của Lê Hân. Không có ký ức, không có hỗn loạn, y có thể chuyên tâm đối tốt với người khiến mình mê muội này. Tuy rằng không nhớ quá khứ thế nào, nhưng A Mộc có cảm giác, những ngày này là những ngày mà y sống vui vẻ hạnh phúc nhất kể từ lúc chào đời tới giờ. Thân thể khó chịu cũng không quan trọng, dù sao y có thể nhịn đau tương đối, tâm mới là quan trọng nhất.

Cũng vì không thèm để ý tất cả, A Mộc mới không hỏi năng lực kỳ quái kia của Lê Hân đến tột cùng tới từ đâu, trình độ tỳ bà sao lại khi tốt khi hỏng. Lê Hân là gia hỏa sẽ không diễn kịch, ở trước mặt A Mộc căn bản không có bất kỳ che giấu nào, đã sớm lộ ra một đống vết tích lớn. Chính là A Mộc không để bụng, chỉ cần loại hơi thở luôn vờn quanh người Lê Hân lúc đàn tấu làm người hạnh phúc kia, bí mật cũng không sao cả.

Điều duy nhất làm y lo lắng chỉ là …… Nếu mình thật sự chết đi, vậy một mình Lê Hân, Lê Hân nhỏ yếu nhứ thế, lại có được năng lực kỳ lạ, phải làm sao mới có thể sống sót ở cái tinh cầu này?

“Ta…… thích…… em…… ca……” Không màng Lê Hân ngăn cản, A Mộc mở miệng nói. “…… Ca ……một……chút……. đi……”

Lê Hân che miệng A Mộc, nói trong nước mắt: “Nếu thích, ta đàn cho anh nghe.”

Đàn một khúc cho A Mộc, ít nhất, ít nhất có thể tạm thời áp chế tinh thần bị thương của y. Lê Hân cầm lấy tỳ bà, rối loạn lung tung mà đàn, tiếng ca cũng là rối tinh rối mù. Cải Nhìa Nhỏ – Dương Xuân Bạch Tuyết – Ngư Chu Xướng Vãn – Bình Sa Lạc Nhạn – Hoa Mai Tam Lộng cái gì cũng đàn, nhạc khúc hắn cải biên phong cách Trung Quốc cũng đàn, giống như nồi lẩu thập cẩm, tỳ bà phát ra âm thanh kỳ quái, dây đàn đều bị Lê Hân làm vướng và nhau. Cho tới giờ khi đánh thắng lão thử khiêng được vụ nổ tỳ bà đều luôn rắn chắc, hệ thống cũng không có ý kiến gì, chỉ có lúc này hệ thống bắn ra nhắc nhở 【Thỉnh không được thô bạo quá mức với đạo cụ hệ thống, giai đoạn hiện giờ ký chủ chỉ có thể đàn tấu tỳ bà, một khi đạo cụ bị hỏng, trước khi đạt được đạo cụ mới, ký chủ chỉ có thể hát.】

Nhưng loại nhắc nhở này đối với Lê Hân mà nói cũng không là cái gì, nếu không phải mơ màng đàn đến 《Khúc An Hồn》, làm hắn lập tức ngừng tay, hắn sẽ còn tiếp tục đàn, thẳng đến khi tất cả dây tỳ bà đều quấn vào nhau, hoàn toàn đứt mất.

“Tay……” A Mộc đau lòng đoạt lấy tỳ bà từ trong tay hắn, đem ngón tay chảy máu của Lê Hân ngậm vào miệng.

Kéo tỳ bà mạnh quá mức, may là đạo cụ hệ thống, đổi thành bình thường, lấy sức lực 800 cân của bàn tay Lê Hân, chỉ sợ dây đã bị đứt.

Hắn nhìn tỳ bà, đầu óc có chút vẩn đυ.c, tổng cảm thấy không nên tuyệt vọng như vậy, hẳn là còn hi vọng. Hệ thống cho hắn bàn tay vàng, cho dù chỉ có âm nhạc, nhưng ít nhất cũng đã xuất hiện hình thức tự cứu ……

Từ từ! Mỗi một lần hắn đều có thể thành công mà xoa dịu A Mộc phát cuồng, ai nói hắn không có hy vọng chữa khỏi tinh thần bị thương cho A Mộc? Blake không thể, là bởi vì gã không có hệ thống, không có tinh thần lực.

Quyển《Hướng dẫn sử dụng tinh thần lực (sơ cấp)》kia, nói không chừng sẽ có biện pháp chữa trị tinh thần lực, tinh thần bị thương, không phải là sử dụng tinh thần trị liệu sao?

Hai mắt Lê Hân sáng lên, tiền tiền tiền, hiện giờ hắn cần 700 vạn tinh tệ, tinh tệ fans đưa, như vậy liền có thể sử dụng hoa tươi mua quyển sách kia. Hơn nữa thương tích trên người A Mộc, không phải Blake đã nói rồi sao,có thể căn cứ quân sự đế quốc có dụng cụ trị loại thương này, bọn họ có thể đến Dorset tinh, cưỡi thuyền buôn lậu của “Fire” đi.

Chỉ cần nghĩ cách, như thế nào cũng sẽ có hi vọng.

Lê Hân lập tức nói với A Mộc: “Chúng ta trước tích cóp tiền, chờ tích cóp đủ 1 ngàn vạn, liền làm thêm thiết bị đầu cuối cá nhân đi đến đế quốc. Cho dù, cho dù anh không phải quân nhân không có cách vào căn cứ quân sự trị liệu, còn có ta a. Năng lực của ta đặc thù, có thể trao đổi cùng bọn họ, chỉ cần ta chịu phối hợp nghiên cứu, bọn họ nhất định có thể làm anh ……”

A Mộc che miệng Lê Hân lại, trong mắt tràn đầy lửa giận.

“Không, cần!” A Mộc nghiêm túc nói.

Không thể nói chuyện! Lê Hân muốn nói với A Mộc như vậy, nhưng người xưa nay luôn nghe theo lời hắn lúc này lại ôm lấy hắn không buông, che miệng không cho hắn nói. A Mộc đang tức giận, vì lời nói của Lê Hân mà tức giận. Cái gì gọi là trao đổi, Lê Hân không thể nhìn y chết, chẳng lẽ y sẽ nguyện ý trơ mắt nhìn hắn sống không bằng chết sao?

Nặng nề đẩy người ngã xuống giường, nụ hôn nồng cháy bỏng cháy lên môi Lê Hân, ngăn lại tất cả lời nói làm người phẫn nộ lại trìu mến đẩy về. Cho dù là vì y, cũng không thể không biết quý trọng chính mình.

Hy vọng một lần nữa thắp sáng lòng Lê Hân, hắn không để ý phẫn nộ của A Mộc, mà chuyên tâm đáp lại nụ hôn của y. Dù sao vừa rồi hắn nhắc tới chỉ là một ý tưởng, là kế hoạch tồi tệ nhất, nói không chừng không cần làm như vậy, A Mộc có thể sẽ thuận lợi được trị liệu. Gien cấp SS, cho dù là đế quốc cũng không có khả năng trơ mắt nhìn nhân tài như vậy chết đi a.

Đắm chìm trong nụ hôn của A Mộc, Lê Hân chỉ cảm thấy toàn thân đều bị thiêu cháy. Hắn vốn là kiểu người một khi bước vào tình yêu thì sẽ đặc biệt nghiêm túc và chấp nhất, A Mộc lại bởi vì sự kiện niết xoa mà thật lâu không có kích động chạm vào hắn như vậy, đã lâu không tiếp xúc thân mật, làm Lê Hân vô pháp khống chế chính mình.

Không còn để bụng phải chăng là chạm vào băng vải, ngay cả khi bị ngăn cách bởi một tầng, coi như đang mặc quần áo làm được. Lê Hân tự nhiên mà câu lấy eo A Mộc, cọ cọ.

A Mộc dừng lại nụ hôn nồng nhiệt, đôi mắt sáng ngời nhìn Lê Hân, nhưng vẫn khó khăn đem mình rời khỏi cơ thể Lê Hân. Cảm giác ôm ấp thật tuyệt, chia lìa thống khổ như thế, A Mộc cảm thấy buông Lê Hân ra còn khó chịu hơn toàn thân đau đớn hiện tại.

Nếu…… Nếu thật sự không thể chữa trị, chẳng lẽ hắn cùng A Mộc phải luôn như vậy sao? Trái tim Lê Hân rất đau, cho dù có hy vọng, càng nhiều hơn vẫn là một loại ý tưởng thực bi quan. Hắn không chịu khống chế mà lần nữa bắt lấy tay A Mộc, giống như hiến tế ôm lấy cái eo quấn đầy băng vải kia, mặt như mèo cọ cọ vào ngực y, thấp giọng hỏi: “Anh dùng dưa chuột luyện tập, mỗi lần đều sẽ bóp nát sao?”

Thân thể A Mộc có chút cứng đờ, hơi há mồm, lại nghe Lê Hân lạnh giọng nói: “Không cho nói, viết vào lòng bàn tay ta!”

Nắm lấy bàn tay mềm mại của Lê Hân, A Mộc từng nét viết lên: “Gần đây, rất ít nát.”

Lê Hân nhón chân, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn hôn môi A Mộc, chợt tách ra, liếʍ liếʍ môi nói: “Ta tin anh có thể khống chế tốt lực đạo của mình, chẳng lẽ anh cảm thấy bản thân không được?”

Vĩnh viễn đừng nói một nam nhân là không được, đầu lưỡi Lê Hân giống như liếʍ vào tâm A Mộc, y ôm chặt Lê Hân, đem người áp xuống giường thật sâu.