Tô Mặc Huy nhẹ nhàng đặt Tô Mông trên giường, xoay người đè lên người cô, da thịt kề sát, nhưng lại trực tiếp bỏ qua ngực của cô, anh cảm thấy cô có chấp niệm rất sâu đối với chỗ đó, thật dễ dàng trêu chọc nó không chịu nổi.
Lúc này Tô Mông cũng không giữ chặt không buông, dù sao cô có thời gian cả đêm, hơn nữa anh dừng lại hôn lên bụng nhỏ của cô cũng rất thoải mái.
Anh hôn lên sườn eo, rồi dần chuyển đến rốn, dùng đầu lưỡi đánh vòng quanh chỗ đó, anh cởi váy ngủ ra từng chút một, chiếc váy rời khỏi đến chỗ nào thì liền hôn chỗ đó, mãi đến bên hông thì không thể kéo xuống nữa.
Tô Mông phối hợp nâng mông lên, nhưng Tô Mặc Huy không cởi váy ra, anh kéo váy ngủ thấp xuống dưới, buông xuống một nụ hôn bên dưới bụng nhỏ thoáng nhô lên của cô qua lớp qυầи ɭóŧ.
Cô cảm nhận được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, cầm lòng không đậu vặn vẹo vòng eo, kẹp chặt hai chân.
Tô Mặc Huy lại kéo vạt áo ngủ của cô xuống hông, tác dụng của chiếc váy giờ đã thành thùng rỗng kêu to.
Anh bẻ hai chân cô ra, chân cô theo đó kẹp lấy hông anh.
Tô Mặc Huy vừa cúi đầu thì thấy, không nghĩ tới qυầи ɭóŧ trắng thuần của cô đã sớm ướt đẫm, anh đưa ngón trỏ khều khều bên cửa động ướŧ áŧ kia, trêu đùa, "Đã ướt như vậy rồi sao?"
Tô Mông có hơi thẹn thùng mở lớn hai mắt, đối với anh cô cũng có du͙© vọиɠ, huống hồ môi lưỡi của anh linh hoạt như vậy, lại thêm tính của cô cũng không phải là lãnh đạm đâu.
"Hóa ra Mông Mông của tôi mẫn cảm như vậy, chảy thật nhiều nước, qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm cả rồi."
Tô Mông nghe thấy anh cứ trêu chọc mình, có hơi thẹn quá hóa giận bắt lấy dương v*t của anh, "Chẳng phải thầy cũng đã sớm cương lên rồi sao?"
Khi anh hôn môi cô, cô đã cảm nhận được vật cứng rắn của anh để trên bụng mình, rồi men theo cái hôn đi xuống dưới cửa động, còn không ngừng xấu xa cọ cọ ở đó, cho nên cô mới có thể...
Tô Mặc Huy lại không có chút nào chột dạ, vứt bỏ tấm áo khoác thanh bạch ôn hòa thường ngày, anh giống như một tay chơi phong lưu, cười nói, "Em liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi liền cứng rồi."
Tô Mông cắn môi không nói lời nào, cô không ngờ anh lúc trước nghiêm cẩn đứng đắn trên bục giảng lại là dáng vẻ như thế này, nhưng cô cũng rất thích.
Tô Mặc Huy thấy bộ dáng răng cắn môi đỏ của cô, ánh mắt anh trở nên đầy lửa nóng, giải cứu môi đỏ của cô ra ngoài, anh nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, "Sau này chỉ có tôi mới có thể cắn chỗ này, có biết không?"
Cô thầm nghĩ bụng, đây là lời của bá đạo tổng tài đó!
Nhưng cô vẫn giả vờ thẹn thùng gật đầu, cô gái nhỏ phải thuận theo anh, toàn tâm toàn ý yêu anh, tin anh, dù đôi lúc có chút ngỗ nghịch cũng không nên nghịch ở giây phút làm chuyện này.
Tô Mặc Huy thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, anh không cần nhiều lời nữa, vùi đầu ở nơi riêng tư của cô, cách qυầи ɭóŧ vươn đầu lưỡi quét qua một vòng ở cửa động, cô khó nhịn yêu kiều rêи ɾỉ, "Ư ~, thật ngứa."
Anh nghe thấy lời cợt nhả của cô lòng cũng khó nhịn, "Ngứa chỗ nào?"
Tô Mông nhắm miệng lại không nói, chỉ nâng mông đưa vào miệng của anh, Tô Mặc Huy lại như thể không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, anh rời khỏi giữa hai chân, nhìn chằm chằm đôi mắt cô, "Trò ngoan nói ra sẽ có thưởng."
Thân thận thầy trò đối với cô mà nói là một loại thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, Tô Mông thuận theo kêu rên, "Ư ~... Thầy ơi... Tiểu huyệt ngứa... Muốn thầy liếʍ."
Tô Mặc Huy nghe thấy đáp án vừa lòng, rồi tiếp tục vùi đầu anh cảm thấy cô rõ ràng chảy ra càng nhiều nước hơn, qua lớp qυầи ɭóŧ làm ướt khăn trải giường.
Anh hơi nhướng mày, "Thích thầy đến vậy à? Thầy liếʍ cho em nhé."
Quả nhiên d*m thủy chảy ra càng nhiều, Tô Mặc Huy kéo xuống qυầи ɭóŧ, ở nơi đó đang chảy nước ào ạt, trong suốt bóng loáng, như là suối nước ngọt.
Thật ra Tô Mặc Huy cũng chưa bao giờ làm bằng miệng cho người khác, suy nghĩ ban đầu của anh giống với Tô Mông, cảm thấy nơi này có hơi dơ, có điều nếu là của Tô Mông, anh cảm thấy hết thảy của cô đều là thơm ngọt.
Anh cầm lòng không đậu há miệng hút thứ chảy ra nước ngọt vào, quả nhiên cảm thấy vô cùng ngon ngọt, tựa như mùi hương mà cô thường toát ra, cuối cùng anh cũng hiểu, hóa ra đây là mùi hương cơ thể mà mọi người thường nói, cô bé của anh quả thật là một bảo vật.
Tô Mông chỉ cảm thấy đầu óc sướиɠ tê như có ánh sáng trắng, cô mất đi khả năng tự hỏi gì đó.
Tô Mặc Huy chuyển động chiếc lưỡi ở của động múp míp sắc tình một hai cuốn lấy nước ngọt chảy ra vào trong miệng, không lãng phí dù chỉ là một chút, rồi lại đi từ dưới lên trên, khều viên trân châu trắng hồng, nhẹ nhàng cắn một cái, cơ thể cô vì thế mà run lên, cánh tay rũ xuống, cô ôm lấy đầu của anh, chuyển động người đưa vào miệng anh sâu hơn.
Anh hiểu rõ một khi cô bắt đầu muốn mình có được nhiều hơn chứng tỏ cô đã cực kỳ thoải mái, anh thuận theo ngậm lấy, dùng sức nghiền nát viên đậu nhỏ, thỉnh thoảng lại liếʍ sạch nước phù sa chảy ra, rồi nhiều lần dừng lại ở hộŧ ɭε, mang đến cho cô càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.
Đột nhiên, anh mở miệng thật lớn, ngậm lấy toàn bộ âʍ ɦộ của cô, khiến cô lại càng kích động.
Tô Mặc Huy liếʍ hai cánh môi hồng hào múp míp, anh dùng tay tách ra, từng tấc một cọ lên vách thịt, rồi đưa chiếc lưỡi vào bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ, cả đường đi run rẩy co rút chặt lại muốn đẩy đầu lưỡi của anh ra, quả là khít khao đến vô cùng.
Tô Mông chỉ cảm thấy từng đợt kɧoáı ©ảʍ thật lớn từ dưới thân đánh úp lại, đây là cảm giác mà khi cô kẹp chân thường ngày không có được, giống như dòng điện, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người cô run rẩy.
"A ~... Thầy... Thật thoải mái, học sinh rất thích."
Anh nghe thấy cô đáp lại càng ra sức hơn nữa, hôn lên bắp đùi trấn an cô, rồi mạnh mẽ liếʍ láp hoa huy*t.
Cô thoải mái hừ hừ, đột nhiên cô cảm giác được một dòng nướ© ŧıểυ ập đến, cả người run rẩy kịch liệt, khiến cô có hơi xấu hổ, "Thầy ơi... Ư... A... Em muốn đi vệ sinh..."
Tô Mặc Huy cũng chưa bao giờ gặp tình huống này, chỉ tưởng là cô thật sự muốn đi vệ sinh, anh lại xấu xa liếʍ viên trân châu kia, "Gọi tôi một tiếng ba ba, tôi liền mang em đi."
Tô Mông đã không thể ngăn được cảm giác muốn đi tiểu, cô sợ lát nữa sẽ đái dầm mất mặt lắm, bây giờ cô đã chẳng còn lý trí gì nữa rồi "Ba ba, ba ba, con muốn đi tiểu."
"Được thôi, ba ba mang con đi."
Tô Mặc Huy ôm ngang cô bế lên, đi vào phòng vệ sinh, nhưng không buông ra, mà giống như cho trẻ con đi tiểu vậy mở hai chân cô ra, "Cứ tiểu như vậy đi."
Cuối cùng cô cũng không nhịn được, tóc tách nướ© ŧıểυ trào ra, chất lỏng màu trắng ngà rơi trên bồn cầu.
Anh thấy cô đi tiểu xong, nhìn cô run run, dường như thật sự xem cô là trẻ con.
Trong lòng Tô Mông cảm thấy hơi xấu hổ, "Thầy ơi, em... Em xong rồi."
Tô Mặc Huy cũng không buông cô ra, mà ôm cô hoạt động trên dương v*t của mình, anh hơi nâng cô lên, để dương v*t kẹp trong cánh mông căng tròn đưa đẩy.