“Ngươi mau về đi!”
“Chớ quấy rầy ta nữa.”
“Sư tôn, đệ tử không dám nói khoác.” Lạc Lan Tuyết liền vội vàng cúi thấp đầu, lo lắng nói: “Thỉnh sư tôn nhất định phải cho ta tiếp kiến ngài.”
Không khí trong đại điện đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó một giọng nói uy nghiêm nhanh chóng truyền tới.
“Trong lúc bế quan mà ngươi làm phiền ta như thế, nếu như chuyện không phải như ngươi nói, đừng trách vi sư không nói trước!”
Giọng nói vừa vang lên, cửa điện cũng nhanh chóng mở ra.
Lạc Lan Tuyết như giải được gánh nặng, thở dài một hơi, hai tay cung kính nâng võ thư đi vào trong đại điện.
Nàng đã gặp được Thanh Sơn Lão Tổ như ý muốn.
Thanh Sơn Lão Tổ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vẻ tức giận cũng dần biến mất. Sau khi nghe Lạc Lan Tuyết kể lại mọi chuyện, sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ trở nên nghi ngờ.
“Ngươi nói một phàm nhân sao?” Thanh Sơn Lão Tổ hỏi lại.
“Đúng vậy sư tôn, chuẩn xác mà nói thì đó chính là một vị tuyệt thế cao thủ dạo chơi nhân gian, ngụy trang thành phàm nhân.” Lạc Lan Tuyết lên tiếng bổ sung.
“Hừ, nói bậy nói bạ.”
Thanh Sơn Lão Tổ tức giận nói: “Nếu Thành Bình Giang thật sự có một cao thủ như vậy, ta đường đường Thanh Sơn Lão Tổ sao lại không biết được? Còn võ ý này, đúng là nực cười.”
“Mong sư tôn hãy tin ta, cuốn sách này chính là ở trong tay vị tiền bối kia, sư tôn xem xong liền biết.” Lạc Lan Tuyết vội vàng nói.
“Hừ!”
Thanh Sơn Lão Tổ hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó lão ta vung tay lên, quyển Võ Thư liền xuất hiện ở trong tay của lão ta.
Ánh mắt lão lướt nhìn một chút, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Cả quyển sách bình thường, trông cũng không có gì đặc biệt cũng không có chút xuất chúng, hơn nữa cũng không ẩn chứa nửa điểm năng lượng.
Nếu không phải Lạc Lan Tuyết là một trong những ái đồ mà lão ta coi trọng nhất thì bây giờ lão ta đã sớm một chưởng văng nàng ra ngoài, càng sẽ không lãng phí thời gian trên một quyển sách nát như thế.
“Mong sư tôn có thể mở ra xem một chút.” Lạc Lan Tuyết vội vàng lên tiếng, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vẫn không quên nhắc nhở: “Còn xin sư tôn nhất thiết phải điều chỉnh tâm cảnh, cẩn thận gặp phải phản phệ.”
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ lộ vẻ mất kiên nhẫn, sau đó tùy ý lật quyển Võ Thư ra xem.
Ngay sau đó, sắc mặt lão ta đột nhiên có sự thay đổi lớn, ngồi thẳng người dậy.
Trong lúc bất chợt, cơ thể lão cũng trở nên run rẩy.
Chấn kinh, rung động, không thể tưởng tượng nổi, trợn mắt há hốc mồm… một loạt biểu cảm không ngừng biến hoá trên mặt của lão ta. Thế nhưng dù cho như thế, vẫn không đủ để biểu đạt cảm xúc của lão ta lúc này.
Giống như từng đợt sóng lớn đang cuồn cuộn trong người lão ta, khó mà bình tĩnh được.
Lão ta không ngờ những chuyện Lạc Lan Tuyết nói đều là thật sự, quyển sách nát trông bình thường không có đặc biệt này, không ngờ bên trong thật sự là võ ý.
Ngay khi lão ta lật quyển sách này ra, lão ta như chìm vào một thế giới khác. Cho dù là cao thủ Võ Linh, Thanh Sơn Lão Tổ, cũng trở nên nhỏ bé trước một quyển sách ẩn chứa nhiều chiêu thức như thế.
Rốt cuộc thì là người như thế nào mới có thể vẽ ra một quyển sách có giá trị như thế này?
Điều càng khiến người ta cảm thấy khó tin chính là nhìn bút mực cùng bút họa trên đó rất nhỏ, có thể thấy người này cũng chỉ là tùy ý vẽ mấy bức này. Một quyển được sáng tác một cách tùy ý, thế mà lại ẩn chứa võ ý để cho người ta khó tin, rốt cuộc thì tu vi của người này thâm sâu tới mức nào?
Lạc Lan Tuyết nhìn ánh mắt của Thanh Sơn Lão Tổ, không khỏi cười khổ.
Khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy quyển sách này, chẳng phải cũng như thế sao?
Điều này khiến những suy nghĩ trong lòng nàng càng thêm kiên định, tên thanh niên nằm ở trên ghế nằm cầm quạt hương bồ kia chắc chắn là tuyệt thế cao thủ lánh đời.
Nhưng càng là như thế, trong lòng nàng lại khó bình tĩnh được.
Vừa hưng phấn Thanh Sơn Môn có thể gặp được kỳ ngộ, trong lòng vừa thấp thỏm, khóe mắt mang theo vẻ lo lắng và sợ hãi…
“Ha ha ha ha…”
Đúng lúc này, Thanh Sơn Lão Tổ đột nhiên cười lớn, tóc lão ta đột nhiên bay lên, cả người đột nhiên tỏa ra một luồng khí thế vô cùng mãnh liệt.
Lúc này chỉ thấy lão ta bay vυ't lên từ trên bồ đoàn, tựa như hỏa tiễn, trực tiếp đυ.ng thủng nóc phòng, bay thẳng lên không trung.
Giờ khắc này, trên bầu trời Thanh Sơn Môn tầng mây phun trào, mưa gió nổi lên.
Một lát sau mưa to trút xuống, vô số linh khí hội tụ về phía Thanh Sơn Lão Tổ, cơ thể lão ta tựa như một mặt trời nhỏ nóng bỏng ở giữa không trung, lập loè ánh sáng chói mắt ở trong mưa.
“Cái gì?”
“Sư tôn đột phá rồi sao?”
Lạc Lan Tuyết kinh ngạc che miệng, vui mừng và khϊếp sợ nhìn cảnh tượng này.
Toàn bộ Thanh Sơn Môn cũng trở nên vô cùng náo loạn.