Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 51: Tử Viết tự tử thiên địa hợp

Vì cái chân bị thương nên Thái tử không chạy xa được, liền bị Diên Bắc Tu đuổi kịp rồi gϊếŧ chết.

Diên Bắc Tu cướp lại được “Tinh Hạch Tử”, hắn lại chạy về chỗ Khổng Tử Viết, trông thấy cô đang ôm thi thể của Bách Lí Phượng mà gào khóc nức nở, hắn nghe tiếng khóc ấy mà khó chịu như bị dao cứa tim!

Hắn tiến lên một bước định ôm lấy Khổng Tử Viết để an ủi cô.

Vệ Đông Li cầm trường kiếm muốn đâm vào cổ Diên Bắc Tu!

Diên Bắc Tu nhấc đao chặn, dù tránh được một đòn chí mạng này, nhưng tay áo của hắn đã bị kiếm khí của Vệ Đông Li xuyên qua một lỗ hổng, “Tinh Hạch Tử” liền rơi ra khỏi chỗ ấy tới bên chân Khổng Tử Viết.

Diên Bắc Tu định cúi đầu nhặt lấy, lại bị Vệ Đông Li đẩy ra.

Diên Bắc Tu trừng mắt nhìn Vệ Đông Li, thét lên: “Vệ Đông Li, giờ hãy kết thúc thù mới hận cũ của chúng ta đi!”

Vệ Đông Li nhướn mày, thoải mái nói, “Được!”

Hai người lại lao vào giao chiến, quanh người hình thành hai luồng khí cực mạnh va đập vào cơ thể đối phương!

Khổng Tử Viết mắt điếc tai ngơ với mọi việc đang xảy ra trước mặt, cô chỉ ôm chặt lấy cơ thể đang lạnh dần của Bách Lí Phượng, cô khẽ hôn lên bờ môi gã, thì thào: “Phượng, không phải chàng muốn ta hay sao? Chàng phải tỉnh lại, hôn ta đi, ta sẽ cho chàng, cho chàng hết…”

Vệ Đông Li nghe thấy Khổng Tử Viết nỉ non như thế, lòng hắn quặn thắt, cơ thể tránh không kịp liền bị Diên Bắc Tu chém sau lưng một đao, máu tươi nhuộm đỏ áo bào trắng trong nháy mắt.

Hồ Li bò tới cạnh Khổng Tử Viết, nhặt “Tinh Hạch Tử” dưới đất lên rồi nắm chặt trong tay.

Khổng Tử Viết chợt sực tỉnh, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm “Tinh Hạch Tử” trong tay Hồ Li, cô vươn tay định cướp lấy.

Hồ Li nghiến răng lùi sau, không chịu đưa cho Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết trợn ngược đôi mắt đầy tơ máu, rít lên như ác quỷ: “Đưa cho ta! Ta phải dùng nó để cứu Bách Lí Phượng!”

Hồ Li giữ “Tinh Hạch Tử” ở trước ngực, lắc đầu nói: “Không, Tử Viết, nàng hãy bình tĩnh lại đi! Ta sẽ không cho nàng dùng ‘Tinh Hạch Tử’ để cứu Bách Lí Phượng đâu. Ta muốn nàng dùng hai món thần khí này triệu hồi khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, ta không muốn nàng không có kiếp sau! Ta….ta…Khổng Tử Viết!!!”

Dù thế nào cũng không ngờ được rằng Khổng Tử Viết lại nuốt “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong bụng, sau đó lao tới cắn mu bàn tay Hồ Li, ép gã phải buông lỏng bàn tay đang cầm “Tinh Hạch Tử” ra.

Khổng Tử Viết lấy được “Tinh Hạch Tử” rồi, cô cười nói như một kẻ thần kinh: “Hồ Li, Bách Lí Phượng sẽ sống lại.” nói dứt cô liền rút con dao cắm ở tim Bách Lí Phượng ra, sau đó đâm “Tinh Hạch Tử” vào tim gã.

Đúng lúc này, Vệ Đông Li bị Diên Bắc Tu đập cho một chưởng, cơ thể hắn như con diều đứt dây bay tới bên chân Khổng Tử Viết, đập vào chân cô.

Khổng Tử Viết ngỡ ngàng nhìn Vệ Đông Li máu me đầy người như không hiểu sao hắn lại thảm hại như thế này.

Vệ Đông Li ho ra máu, hắn nghiến răng liều chút sức lực cuối cùng chống người dậy, rồi hất cằm kiêu ngạo với Diên Bắc Tu!

Diên Bắc Tu cười khẩy một tiếng, vung thanh đại đao trong tay lên định đâm vào tim Vệ Đông Li!

Khổng Tử Viết nghĩ cô sẽ dửng dưng nhìn cuộc chém gϊếŧ này, suy cho cùng thì sự sống chết của Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu chẳng có liên quan gì tới cô hết, nhưng cô đã nhầm.

Ngay khoảnh khắc Diên Bắc Tu sắp đâm vào ngực Vệ Đông Li, cô tự dưng không thể nào khống chế cơ thể mà xông đến chắn trước mặt Vệ Đông Li!

Diên Bắc Tu ôm cánh tay cụt của mình, đau đớn nhìn Khổng Tử Viết, hắn không dám tin rằng cô đã tự tay chặt đứt cánh tay của hắn!

Khổng Tử Viết rút thanh đại đao đang cắm trên vai mình ra, ném xuống đất, sau đó lau vệt máu tươi bên khóe môi bằng cây “Tinh Hạch Tử” trong tay, cô từ từ nở một nụ cười.

Cô cười, cứ cười mãi, càng cười càng vui vẻ như đang nghĩ đến một chuyện gì đó rất thú vị.

Cô nhịn đau, cố điều chỉnh hơi thở, cố nói với Diên Bắc Tu: “Bắc Tu, cánh tay này là do ngươi đã nợ ta!” cô chỉ vào vết thương trên vai mình, nhếch mép cười, “Một đao này cũng là do ta đã nợ ngươi từ rất lâu rất lâu về trước, người ta hay nói có nợ thì phải trả. Một đao này, ta trả cho ngươi, từ nay….chẳng ai nợ ai nữa!”

Cô đưa tay chỉnh lại đầu tóc rối bù, ngửa đầu nhìn trời rồi gào lên: “Bà đây vẫn còn sống! Chẳng hề chết trong tay Thanh Dực Đại Đế sau khi yêu hắn, cũng không chết vì Thanh Dực Đại Đế! Bà đây….bà đây…..khụ khụ… kiếp này bà đã thoát khỏi số mệnh chết tiệt này! Thoát khỏi cái kịch bản chó má mà các ngươi đã dựng lên!”

Khổng Tử Viết gào xong chỉ cảm thấy thoải mái cả người! Dù rằng cô đang mất máu khá nhiều, dù rằng mọi thứ trước mắt cô đang trở nên không rõ ràng, nhưng cô vẫn hất cằm kiêu hãnh, nở một nụ cười tươi rói.

Kiếp này, cô thắng cuộc rồi!

Khổng Tử Viết mỉm cười nhắm mắt lại, bịt miệng vết thương đao kia bằng cây “Tinh Hạch Tử” trong tay, cô im lặng cảm nhận sinh mạng đang dần trôi đi.

Thế nhưng điều khiến người ta không tưởng tượng nổi là, máu của Khổng Tử Viết giống như đã biến thành hàng ngàn hàng vạn con kiến men theo ngón tay cô bò lên thân “Tinh Hạch Tử”, sau đó ăn mòn bề mặt của nó!

“Tinh Hạch Tử” như cảm nhận được nỗi đau đớn, nó tự dưng động đậy vài cái!

Khổng Tử Viết kinh ngạc cúi đầu nhìn thì chỉ thấy sau một một vầng sáng đỏ, “Tinh Hạch Tử” tự dưng biến thành một luồng sáng đỏ hình con rắn, trườn lên cổ tay cô, bò lên vai cô, sau đó bắn lên bay về phía Vệ Đông Li!

Ngay lúc nó sắp chạm tới gò má Vệ Đông Li, thì ánh mắt Vệ Đông Li đột nhiên lạnh lùng làm nó sợ hãi lập tức bay về trên vai Khổng Tử Viết, sau đó cuốn một vòng quanh cổ Khổng Tử Viết, bay thẳng lên người Hồ Li, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể gã!

Cơ thể Hồ Li run rẩy, tóc tai dựng thẳng lên trời.

Móng tay gã biến thành màu đen rồi dài nhanh đến mức khó tưởng tượng nổi. Đôi mắt gã cũng biến thành màu đen, cho dù là con ngươi hay tròng mắt đều biến thành một màu đen! Màu đen khiến người ta cảm thấy hoảng sợ ấy như có một sức mạnh có thể hủy diệt cả đất trời!

Hồ Li giãy dụa rồi vùng vẫy như muốn thoát khỏi sự thay đổi khiến người ta thấy kinh sợ này. Nhưng, tất cả chỉ là vô ích.

Lúc móng tay Hồ Li dài khoảng ba centimet, lúc mắt gã đã thành một màu đen đặc thì gã đã ngừng giãy dụa.

Gã lẳng lặng đứng đó nhìn Khổng Tử Viết, không biết gã nghĩ đến cái gì mà vẻ mặt tự dưng kích động, gã tiến lên nắm chặt bàn tay Khổng Tử Viết, dán bàn tay ấy vào nơi trái tim gã đang đập thình thịch.

Khổng Tử Viết như dự cảm được điều gì đó, cô nắm chặt lấy áo Hồ Li như một đứa trẻ đang sợ hãi, cứ gọi tên gã mãi, “Hồ Li, Hồ Li…”

Hồ Li vươn tay ra sửa sang lại mái tóc bạc rối bù của cô, động tác ấy dịu dàng tinh tế chứa đựng tình yêu say đắm vô tận. Gã nói: “Tử Viết, cuối cùng ta cũng biết mình là ai rồi. Ta chỉ là một khối hồn phách được Ân Tà Ma Quân đẩy vào trong luân hồi. Ta trải qua chín kiếp luân hồi, kiếp nào cũng chỉ để đi tìm nàng thôi. Tử Viết, hắn sắp tới….ta….ta phải đi rồi….”

Khổng Tử Viết ôm chặt lấy eo Hồ Li như đang ôm lấy sinh mạng cuối cùng của mình! Cô run run, ngang ngược gào lên: “Không được đi! Hồ Li! Ngươi có nghe thấy hay không?! Ta không cho ngươi đi! Ta không quen hắn, ta chỉ biết ngươi là Hồ Li, ngươi là Hồ Li của ta! Ta có chứng cứ ngươi đã từng ấn dấu tay, không được chối, không được rời khỏi ta! Bằng không…ta sẽ hận người một đời một kiếp này!”

Từ khóe mắt gã rơi ra một giọt nước mắt màu đỏ, gã vùi đầu vào vai cô, hít hà mùi hương thoang thoảng trên người cô, gã khàn giọng nói, “Tử Viết, nếu có thể ta chỉ muốn biến thành cái bóng của nàng cùng nàng đi khắp nơi mãi mãi chẳng xa rời.”

Khổng Tử Viết nghẹn ngào nói: “Được, chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời….”

Hồ Li ngẩng đầu lên nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tử Viết, dù Hồ Li chỉ là một gã hám tiền, nhát gan, vô dụng, nhưng….đừng quên ta nhé.” Gã đột nhiên đẩy cô ra, lùi hai bước rồi ngửa mặt gầm lên trời, “Ân Tà Ma Quân, Hồ Li ta tự nguyện trả hồn phách này cho ngươi! Hãy thực hiện lời hứa của mình giúp Tử Viết thoát khỏi nỗi khổ luân hồi! Để nàng được…hạnh phúc!”

Khổng Tử Viết hoảng hốt gào một tiếng “Không!” nhưng lại không thể khiến Hồ Li rút lại câu nói vừa rồi, cô chỉ biết trơ mắt nhìn “Tinh Hạch Tử” mang theo hồn phách màu đen của gã bay ra từ chỗ ngực gã chạy thẳng lên trời!

Cơ thể Hồ Li ngả ra sau ngã lên nền cỏ xanh như một đóa hoa bỉ ngạn đã nở hết cỡ, tô lên vẻ đẹp rực rỡ nhất của nó bằng khoảnh khắc tử vong. Trên bầu trời, hồn phách của Hồ Li như một đóa hoa uất kim hương đang nở rộ dưới ánh mặt trời, sau đó…vỡ vụn thành bụi phấn màu đen, rơi lả tả xuống trước mặt Khổng Tử Viết như một làn sương khói đen rồi cuốn lấy làn môi cô. Khổng Tử Viết đưa tay ra muốn bắt lấy làn khói ấy, muốn giữ lại hồn phách của Hồ Li, cô không muốn cái kết cục mãi mãi lìa xa nhau! Thế nhưng, cô không giữ nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Li xuyên qua ngón tay cô, trong nháy mắt…biến mất không thấy đâu nữa. Khổng Tử Viết từ từ nhắm mắt lại như đang cố chấp nhận một sự thật. Nước mắt như những viên ngọc trai lăn xuống…Hồ Li, chết rồi. Đúng, Hồ Li chết rồi, Bách Lí Phượng cũng chết rồi, sao cô vẫn còn sống chứ?

Hồ Li trải qua chín kiếp luân hồi mới tìm thấy cô! Để giúp cô thoát khỏi nỗi khổ luân hồi, gã không tiếc giao hồn phách ra trả lại cho Ân Tà Ma Quân! Cô và Bách Lí Phượng có tình cảm ra sao trong luân hồi? Mới có thể khiến gã yêu cô một đời một kiếp này, không tiếc hi sinh tính mạng vì cô! Tình yêu ấy đáng để gã thề nguyền sống chết như thế sao?! Phải có số mệnh ra sao mới có thể có một kết cục tốt đây?! Bọn họ tưởng rằng bọn họ yêu cô nên có thể chết vì cô!

Nhưng bọn họ lại không biết, cho dù cô chỉ thích bọn họ, nhưng cũng có thể chết cùng huyệt với họ! Một chữ “thích” của Khổng Tử Viết cô quý giá thế nào chứ? Còn cố chấp, kiên trì, gắn bó hơn tình yêu thề non hẹn biển nhiều! Luân hồi kiếp sau có lẽ không còn cô nữa. Nhưng trong luân hồi kiếp này, cô không thể mất bọn họ được.

Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn trời, cười mà gào lên: “Vận mệnh không có lòng, tình người có nghĩa! Kiếp này, bà đây mệt rồi, không chơi với các ngươi nữa!” cô vung con dao găm đâm thẳng vào họng mình! Đúng lúc này, bảy đám khói đen gầm rú như bảy cơn lốc xoáy từ bốn phương tám hướng tụ lại! Vệ Đông Li nắm chặt tay Khổng Tử Viết để bảo vệ cô ở phía sau. Thế nhưng trong nháy mắtbảy đám khói đen ấy tụ lại thành hình người, dang hai cánh tay ôm Khổng Tử Viết vào lòng, đồng thời vung chân đá văng hắn và Diên Bắc Tu ra ngoài!

Khổng Tử Viết nhìn bóng người mơ hồ dần rõ nét, cuối cùng hóa thành một người đàn ông đẹp trai có mái tóc đen, mắt đen, môi đen, áo đen, móng tay đen,…một sừng đen! Người đàn ông ấy dáng vẻ nghiêm nghị, vai rộng hông hẹp, hai chân thon dài, toàn thân tỏa ra một luồng bá khí “trời đất này chỉ có mình ta độc tôn”. Ngũ quan hắn sắc nét, góc cạnh rõ ràng, có khí chất lạnh lùng, quả quyết, kiêu ngạo chỉ thuộc về đàn ông. Hắn giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, nhưng lại chẳng có chút tình cảm ấm áp nào.

Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh lùng, coi thường tất cả. Bờ môi khẽ mím, cứ như vài trăm năm rồi chưa cười bao giờ.

Khổng Tử Viết lạnh lùng nhìn Ân Tà Ma Quân, đột nhiên cô duỗi tay bóp cổ hắn lắc trước lắc sau, cô rít lên: “Trả Hồ Li lại cho ta! Trả lại cho ta!”

Ân Tà Ma Quân vung tay bóp cổ Khổng Tử Viết! Bốn ngàn năm trước, cách giải quyết vấn đề giữa bọn họ chính là đánh nhau một trận. Nay Ân Tà Ma Quân thấy dáng vẻ hung hãn của Khổng Tử Viết chẳng khác gì năm đó, hắn mừng rỡ vô cùng, hận không thể lập tức ép cô cắn hắn hai phát!

Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu thấy Ân Tà Ma Quân ra tay với Khổng Tử Viết, hai người lập tức ra tay đánh lén hắn để ngăn hắn làm hại Khổng Tử Viết.

Ân Tà Ma Quân chẳng buồn nhìn Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu lấy một cái, hắn phất tay áo quét ngay hai người ngã xuống đất.

Khổng Tử Viết thấy Ân Tà Ma Quân kiên quyết không chịu cứu Hồ Li và Bách Lí Phượng, ngọn lửa hi vọng duy nhất trong lòng cô cũng tắt ngấm theo. Cô có suy nghĩ muốn tìm cái chết, nắm chặt lấy con dao trong tay đâm thẳng vào bụng Ân Tà Ma Quân!

Ân Tà Ma Quân tóm lấy lưỡi dao, tiện tay phóng nó nên thân cây! Hắn trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tìm nàng, ta đã ném hết bảy khối hồn phách của mình vào trong luân hồi để bọn chúng đi tìm nàng trong các thời không khác nhau. Bọn chúng trải qua vô số vòng luân hồi, nhưng vì không tìm được nàng nên kiếp nào cũng chỉ có thể cô độc đến già! Nàng có biết khi bảy khối hồn phách đó mang theo kí ức mỗi kiếp dung hợp vào trong kí ức của ta, ta…ta đã cảm nhận được nỗi đau đớn và tuyệt vọng thế nào không?! Thế nàng nàng….chỉ vì hai kẻ đó mà muốn gϊếŧ ta ư?”

Nói không rung động thì là nói dối.

Dù thế nào Khổng Tử Viết cũng không ngờ được rằng để tìm cô mà Ân Tà Ma Quân đã ném hét bảy khối hồn phách của hắn vào trong luân hồi, để bọn họ sống lại không ngừng luân hồi chuyển thế chỉ để…tìm cô!

Thảo nào, ban nãy cô nhìn thấy bảy đám khói đen gào thét từ bốn phương tám hướng tới. Chắc chắn là vì Hồ Li đã tìm thấy cô, cởi bỏ phong ấn của sáu khối hồn phách kia khiến chúng đồng thời thoát khỏi thân thể mà bay tới đây.

Cô không gϊếŧ Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì cô mà chết.

Cô thật sự không biết phải cảm động vì tình yêu sâu nặng của Ân Tà Ma Quân, hay phải phẫn nộ vì những tính mạng đã mất kia? Cô và Ân Tà Ma Quân rốt cuộc đã có tiền duyên như thế nào mới kéo dài không ngớt thế này?

Khổng Tử Viết thấy mệt mỏi, thật sự rất mệt, có lẽ vì cô mắc nợ hoặc cũng có thể cô cố tình trốn tránh , nhưng cô thật sự không muốn gánh lấy tình cảm của người khác nữa, cho dù người đó có thấy cô lòng muông dạ thú cũng được!

Cô hất cằm lên, tuyệt tình nói: “Đối với ta, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ xa lạ. Ta mặc kệ ngươi đã làm gì vì ta, bà đây chẳng nhớ gì sất! Ngươi đừng có nhắc đến mấy chuyện vớ vẩn đó với ta nữa! Bà đây cho ngươi hay, chỉ cần một ngày ngươi không cứu Hồ Li và Bách Lí Phượng sống lại thì bà đây sẽ ngày ngày nghĩ cách để gϊếŧ ngươi! Trừ phi…ngươi gϊếŧ ta đi, không thì ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”

Khổng Tử Viết tưởng rằng Ân Tà Ma Quân nghe cô nói thế, hắn chắc chắn sẽ tức giận một chưởng đập chết cô! Ai ngờ, hắn chỉ trầm tư chốc lát, sau đó tự tin nói với cô: “Nàng thấy ta là một kẻ xa lạ là vì ta mớichỉ thu hồi bảy khối hồn phách kia, còn chưa lấy lại giọt máu tim của mình. Đợi ta lấy nó về thì chắc chắn nàng sẽ lại thích ta thôi!” dứt lời, hắn nghiêng mình, xuất hiện trước mặt Vệ Đông Li, túm lấy mái tóc của Vệ Đông Li, ép hắn phải ngửa đầu lộ ra cần cổ.

Khổng Tử Viết thấy Ân Tà Ma Quân há miệng cắn vào cổ Vệ Đông Li, cô chỉ thấy “rầm” một tiếng trong đầu, giống như có tiếng chuông báo động nguy hiểm đến tính mạng mình vậy!

Cô không muốn Vệ Đông Li chết! Tuyệt đối không thể để hắn chết được! Cô có thể hận Vệ Đông Li, có thể lớn tiếng chửi rủa Vệ Đông Li, nhưng không thể cứ thế nhìn hắn chết được! Hắn phải sống! Cô…hi vọng hắn được sống tiếp!

Khổng Tử Viết lao vào Ân Tà Ma Quân, ngoạm lấy cánh tay hắn!

Ân Tà Ma Quân quăng Vệ Đông Li ra, xoay người ép sát Khổng Tử Viết vào thân cây,hắn phát cáu rít lên: “Nàng làm gì thế hả?!”

Khổng Tử Viết nghiến răng nhìn thẳng vào mắt Ân Tà Ma Quân, cô rít lên: “Không cho ngươi được gϊếŧ hắn! Không cho!”

Ân Tà Ma Quân hung dữ, “Vì sao không cho?! Máu trên người hắn là của ta đấy!”

Khổng Tử Viết chống người dậy, trợn mắt nhìn Ân Tà Ma Quân, cô nói: “Hồn phách của Hồ Li ngươi đã lấy đi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Cho dù máu trong người Vệ Đông Li là máu tim của ngươi thì ngươi cũng không được ra tay làm hắn bị thương! Bằng không ta sẽ lập tức tự sát, từ nay hồn phi phách tán coi như chấm dứt mọi chuyện!”

Ân Tà Ma Quân buông Khổng Tử Viết ra. Hắn thở hồn hộc như một con thú đang phẫn nộ, cần kiếm lấy một thứ để giải tỏa! Hắn xoay người, một chưởng đánh lên núi, chôn vùi “Long huyệt bảo tàng” trong đống đổ nát, sau đó lao tới bên Diên Bắc Tu, kéo hắn tới trước mặt Khổng Tử Viết, phẫn nộ quát: “Gϊếŧ hắn thì nàng không cản phải không?!” chẳng đợi Khổng Tử Viết nói gì, hắn đã đưa tay túm lấy trái tim của Diên Bắc Tu!

Khổng Tử Viết còn chưa kịp gào “đừng” thì Ân Tà Ma Quân đã thọc bàn tay vào trong ngực Diên Bắc Tu, chỉ cần khẽ nắm một cái là có thể kéo trái tim của Diên Bắc Tu ra ngoài!

Diên Bắc Tu mặt mày trắng bệch, thở hổn hển, hắn chẳng còn sức lực phản kháng nào, chỉ có thể bị động chờ đợi cái chết đến.

Đúng lúc này, Thượng tiên đạp tường vân bay từ Thiên đình tới, run run gào lên: “Xin hãy nương tay, xin hãy nương tay, Ma Quân, xin hãy nương tay!”

Ân Tà Ma Quân bực mình nhìn Thượng tiên, hắn lạnh lùng nói: “Gào cái gì mà gào? Có biết bổn tọa ghét nhất là đám thần tiên chó má các ngươi cứ hô to gọi nhỏ hay không?! Đứa nào cũng ẻo lả như nhau hết!”

Thượng tiên vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa dè dặt cười trừ nói: “Vâng vâng, Ma Quân nói phải lắm. Xin Ma Quân hãy nể mặt tiểu tiên mà thả người kia đi ạ.”

Ân Tà Ma Quân tàn nhẫn nhìn Thượng tiên rồi ngang ngược nói: “Không thả!” ngón tay hắn tóm lấy rồi lôi trái tim của Diên Bắc Tu ra, hắn vần vò trái tim ấy trong tay rồi kết luận như sau, “Hóa ra trái tim của hắn màu đỏ chứ không phải màu đen.”

Khổng Tử Viết vốn tưởng Thượng tiên có thể cứu được Diên Bắc Tu, nhưng không ngờ rằng Diên Bắc Tu vẫn bị Ân Tà Ma Quân moi tim!

Cô nhìn trái tim của Diên Bắc Tu đang đập yếu ớt trên tay Ân Tà Ma Quân, hắn đã bóp nát trái tim ấy thành thịt vụn!

Khổng Tử Viết muốn nôn, nhưng không nôn được! Cô muốn la hét nhưng không làm nổi! Cô muốn run rẩy nhưng cơ thể cứ cứng đờ bất động!

Cảm giác sợ hãi ấy như một cái dây gai cứ sít chặt quanh cổ cô, làm cô cảm nhận được nỗi đau nỗi hoàng sợ khi cận kề cái chết!

Điên rồi, điên hết cả rồi, tất cả ai cũng điên cả rồi!

Thượng tiên tức phát run, chỉ vào mũi Ân Tà Ma Quân, nhưng ông ta không thốt ra được câu nào.

Ân Tà Ma Quân khinh thường liếc Thượng tiên một cái, sau đó túm lấy hồn phách của Diên Bắc Tu, để trước mặt mình nghiêm túc ngắm nghía.

Thượng tiên lập tức ngừng thở, nhìn chằm chằm vào hồn phách trong tay Ân Tà Ma Quân, ông ta run run cầu xin nói: “Ma Quân, Ma Quân, …ngài….xin ngài hãy nương tay, có thể trả hồn phách của Diên Bắc Tu cho tiểu tiên được không?”

Ân Tà Ma Quân bực mình quát: “Cút sang một bên!”

Thượng tiên lập tức rụt cổ, chuyển ánh mắt cầu xin sang Khổng Tử Viết, nghẹn ngào nói: “Tử…Tử Viết, niệm tình chúng ta quen biết bao năm nay, ngươi…ngươi hãy giúp ta xin lại hồn phách kia đi.”

Khổng Tử Viết hình như không nghe thấy, cô chỉ đăm đăm nhìn hồn phách kia.

Ân Tà Ma Quân hừ lạnh một tiếng, nói với Thượng tiên: “Ngươi không phải giả vờ đáng thương làm gì! Lúc ấy các ngươi đã đối xử với Tử Viết ra sao? Đừng có tưởng bổn tọa không hay biết! Các ngươi đánh nàng vào trong luân hồi để kiếp nào nàng cũng phải chết trong tay thằng oắt Thanh Dực!

Nay thằng oắt Thanh Dực coi như đen đủi! Chẳng những đã bị ta đánh nát nhục thân, mà hồn phách cũng rơi vào trong tay bổn tọa.

Ha ha…ha ha ha…xem ra đây mới là nhân quả tuần hoàn, báo ứng đúng lắm!”

Thượng tiên bắt đầu đổ mồ hôi hột, cố cân nhắc từ, dè dặt nói: “Ma Quân, ngài đã biết khối hồn phách kia thuộc về Thanh Dực Đại Đế, vậy thì càng không thể hủy diệt nó. Ngài cũng biết là Thiên Đình và Ma giới đã đình chiến hơn một ngàn năm rồi, dù thế nào cũng không thể vì chuyện này mà lại phát động chiến tranh được!”

Ân Tà Ma Quân sững sờ, hắn xem thường nói: “Hơn một ngàn năm nay, bổn tọa không tuyên chiến với Thiên đình, chẳng qua cũng vì bổn tọa đang tìm Tử Viết! Nay đã tìm được nàng, đương nhiên bổn tọa sẽ không tha cho lũ tiểu nhân vô sỉ đê tiện các ngươi! Lúc ấy các ngươi đã đày đọa Tử Viết ra sao? Lần này bổn tọa sẽ đòi lại bằng hết!”

Thượng tiên lập tức bào chữa cho Thiên đình: “Còn chẳng phải vì cuộc chiến thần ma hay sao? Nếu không phải Tử Viết phản bội Thanh Dực Đại Đế, hại ngài ấy trúng phải tám kiếm suýt nữa thì hồn phi phách tán thì Vương mẫu nương nương cũng sẽ không trừng phạt Tử Viết nặng đến vậy.”

Ân Tà Ma Quân siết chặt hồn phách trong tay, hắn đằng đằng sát khí nói: “Bổn tọa đã nói kẻ đã đâm tám kiếm vào người thằng oắt Thanh Dực là ta! Các ngươi điếc cả rồi à? Không hiểu ý của bổn tọa ư? Đám thần tiên trong Thiên đình các ngươi tưởng Tử Viết của ta dễ ức hϊếp để mặc cho các ngươi bắt bẻ lắm hay sao?”

Thượng tiên lại vuốt mồ hôi trán, nhỏ giọng cãi lại: “Nhưng kẻ đã phản bội Thanh Dực đúng là Tử Viết mà.”

Ân Tà Ma Quân phẫn nộ quát: “Khốn kiếp! Tử Viết là do bổn tọa nuôi lớn, tất nhiên nàng thuộc về ma giới! Nếu không phải thằng oắt Thanh Dực kia cố tình ăn mặc đẹp đẽ dụ dỗ Tử Viết thì sao nàng lại rời bổn tọa mà đi được?! Bổn tọa lập lại lần cuối cùng, thằng oắt Thanh Dực là do bổn tọa gϊếŧ, chẳng có liên quan gì tới Tử Viết cả!

‘Lão độc phụ’ của các ngươi không dám làm gì bổn tọa, nên mới trút giận sang Tử Viết, mụ dùng ngũ lôi oanh đỉnh muốn diệt nguyên thần của nàng. Bổn tọa lẻn vào Thiên đình, dập tắt ‘Tàng Hồn Đăng’, lấy hồn phách của thằng oắt Thanh Dực ra định đổi lấy Tử Viết, nhưng không cẩn thận đánh rơi nó xuống phàm trần, khiến hắn phải rơi vào luân hồi. Ngươi đã hiểu chưa?

Bây giờ ngươi hãy cút về Thiên đình, nói cho ‘lão độc phụ’ của các ngươi hay, hồn phách của thằng oắt Thanh Dực đang ở trong tay bổn tọa, nếu mụ ta muốn cứu đệ đệ ruột của mình thì hãy dẫn binh tới chiến!”

Thượng tiên khóc thét một tiếng, lao vào người Khổng Tử Viết, lắc người cô như điên: “Tử Viết ơi là Tử Viết, ngươi chớ có thấy chết mà không cứu! Nếu bản tiên không mang được hồn phách Thanh Dực Đại Đế về thì Vương mẫu nương nương sẽ sai thiên lôi đánh chết ta mất!” cuối cùng ông ta còn quên không tự xưng là “bản tiên” nữa.

Khổng Tử Viết run run hàng mi, cô lẩm bẩm: “Nhân quả đơn giản biết bao mà lại kéo theo quá trình phức tạp đến thế.” Cô ngẩng đầu nhìn Vệ Đông Li máu me đầy người, hỏi Ân Tà Ma Quân, “Trên người hắn chảy máu tim của ngươi ư?”

Ân Tà Ma Quân thấy Khổng Tử Viết chủ động mở miệng nói chuyện với hắn, hắn vội lại gần, đưa tình nói: “Đúng, lúc ta biết nàng bị đánh vào luân hồi, ta liền đoán ra chắc chắn ‘lão độc phụ’ ấy sẽ dùng ‘Tàng Hồn Chú’ để niêm phong hơi thở của nàng ở đỉnh đầu, không cho ta tìm ra nàng. Nên chẳng những ta đã ném bảy khối hồn phách của mình vào luân hồi để tìm nàng, mà còn nhỏ một giọt máu tim ở cổng ‘Minh Thành’, để nó ngày đêm canh giữ ở đó đợi nàng đi qua. Chỉ cần còn một tia hi vọng, ta cũng không bỏ qua!

Nhưng ta không ngờ được, giọt máu tim ấy lại hấp thụ hồn phách mà trưởng thành một đóa hoa bỉ ngạn. Nó giẫm lên xương cốt, hấp thụ linh hồn trong hơn một ngàn năm ấy, rồi dần dần có suy nghĩ và chấp niệm của riêng mình. Nó thoát khỏi sự khống chế của ta, tách khỏi ta, muốn tìm thấy nàng trước ta để trả thù nàng. Tử Viết, nó hận nàng, hận nàng đã để nó đau khổ chờ đợi hơn một ngàn năm.

Đây là tâm ma của hắn, cũng là tâm ma của ta.

Cuối cùng, khi nàng bước tới gần cổng ‘Minh Thành’, dường như hắn đã nhận ra sự tồn tại của nàng, hắn liền kích động, hắn muốn giấu đi sự thay đổi cảm xúc ấy, nhưng nào ngờ được, hắn là giọt máu tim của ta, cho dù có tách khỏi ta thì ta vẫn có thể phát giác ra sự bất thường của hắn. Chẳng qua, sự bất thường ấy đã lập tức biến mất. Mà hồn của hắn cũng đã theo đó biến mất luôn.”

Thượng tiên rụt cổ lại, nghĩ bụng: Tất cả là tại Lôi Thần! Kiếp trước Khổng Tử Viết cực kì xấu xí, là ông ta đã mời Lôi Thần sử dụng vũ khí của Thiên đình để đánh chết Khổng Tử Viết. Kết quả Lôi Thần làm ăn thế nào lại đánh rách “Tàng Hồn Chú” mà Vương mẫu nương nương đã niêm trên đỉnh đầu Khổng Tử Viết. May mà ông ta tới kịp thời không thì hậu quả khó lường. Thế mà đóa hoa bỉ ngạn ở cổng “Minh Thành” vẫn nhận ra mà níu chân, cuốn lấy Khổng Tử Viết, cùng cô rơi vào trong luân hồi, đầu thai thành Vệ Đông Li quái đản tàn nhẫn, thông minh tuyệt đỉnh, lòng dạ độc ác!

Dù Vệ Đông Li không còn kí ức của đóa bỉ ngạn kia, nhưng chấp niệm của hắn vẫn còn đó, cuối cùng vẫn tìm thấy Khổng Tử Viết trong vô vàn chúng sinh!

Con đường hai người đó đến với nhau quả thực là quá đẫm máu!

Nếu Vệ Đông Li hận Khổng Tử Viết thì cũng không hẳn. Bằng không sao hắn lại cam tâm tình nguyện khổ sở chờ đợi cô ở cổng “Minh Thành” hơn một ngàn năm? Nói là yêu thì cũng không phải. Không thì hắn cũng không moi mật rắn, chém đầu con chó, dùng thịt người cho bạch hổ ăn, hắn làm mọi việc ấy thực quá thoải mái!

Ôi…có lẽ đây là ngược duyên!

Khụ…ông là một thần tiên tâm hồn trong sáng, không hiểu những chuyện nhi nữ tình trường, không hiểu đâu…

….

Khổng Tử Viết nghe Ân Tà Ma Quân nói xong, cô cắn môi dưới, cười như một con điên. Cô thấy hết thảy mọi việc giống như một trò chơi khốn kiếp. Bạn đăng nhập vào một trò chơi, cố gắng tìm bảo vật, phấn đấu gϊếŧ địch, song cho dù bạn có mạnh thế nào thì cuối cùng cũng không thoát được kết cục “Game over”, rồi bạn tỉnh ra mình đã đăng nhập nhiều lần như thế nhưng thật ra chẳng có được thứ gì cả.

Chi bằng ngay từ đầu đừng chơi!

Chỉ tiếc rằng cô đã quá tự cao, cô tưởng mình mạnh mẽ, kết quả…trúng độc quá nặng, không thể tránh được trò chơi này của ông trời.

Cô là một người đàn bà không có can đảm gánh vác sự sống chết của bao nhiêu người như thế, không có khả năng ôm trọn tình thâm của từng ấy người, không có sức lực mà ngăn cản tấn bi kịch này xảy ra, không có cách để thay đổi kết thúc câu chuyện….

Những người yêu cô, làm cô tổn thương, những người cô thích, người khinh bỉ cô đều đã bỏ cô mà đi, chỉ để lại mình cô đối mặt với kết thúc cuối cùng này!

Cô đã thắng, thì cũng làm được gì?

Cô không yêu Thanh Dực Đại Đế, không chết dưới kiếm của hắn, thì cũng làm được gì?

Bách Lí Phượng và Hồ Li không tiếc tính mạng vì cô. Thế nhưng trên thế gian này đã không còn bọn họ thì cô sống còn có ý nghĩa gì nữa!?

Có những tình cảm, có lẽ không phải tình yêu, cũng không liên quan đến tìиɧ ɖu͙©. Tình cảm ấy vừa nồng nàn không phai, lại vừa nhàn nhạt như nước, chỉ là một tiếng “thích” đơn giản lại đáng để Khổng Tử Viết thề nguyền sống chết!

Cần gì phải phức tạp chứ? Chẳng qua là chết thôi mà.

Khổng Tử Viết cười, cô xòe tay ra xin Ân Tà Ma Quân hồn phách của Thanh Dực Đại Đế. Hắn không hề do dự, đặt thẳng nó vào trong lòng bàn tay cô.

Khổng Tử Viết ngắm nghía khối hồn phách kia, cô hỏi Thượng tiên: “Ông từng đồng ý sẽ giúp ta ba chuyện. Giờ ta sẽ nói chuyện cuối cùng, ta muốn Bách Lí Phượng sống lại!”

Thượng tiên áy náy nói: “Tử Viết à, không phải bản tiên không giúp ngươi. Hồn phách của Bách Lí Phượng e là đã bay xuống địa phủ lâu rồi. Bản tiên…bản tiên quả thực bất lực!”

Khổng Tử Viết lại hỏi: “Dùng ‘Tinh Hạch Tử’ cũng không được ư?”

Thượng tiên nói: “ ‘Tinh Hạch Tử’ có tác dụng làm người chết sống lại thật. Nhưng nay không biết nó đang ở đâu, ngươi định đi đâu kiếm chứ? Cho dù ngươi có thể tìm được thì Bách Lí Phượng cũng chưa chắc có thể trở về. Ngươi…ôi…

Tử Viết, ngươi hãy nghe bản tiên một lời, đừng cố chấp nữa.”

Khổng Tử Viết rũ mắt xuống, trầm tư chốc lát, rồi thì thầm với hồn phách của Thanh Dực Đại Đế: “Thanh Dực, con người không nên để ý tới quá nhiều chuyện xưa. Chuyện của ngươi và ta nên chấm dứt tại đây thôi.” Nói dứt cô liền trả hồn phách lại cho Thượng tiên.

Thượng tiên hoảng hốt đón lấy khối hồn phách kia, sau đó cẩn thận đặt nó vào trong một cái hộp gỗ tử đàn.

Khổng Tử Viết nhìn Ân Tà Ma Quân, cô bình tĩnh nói: “Nếu ta chỉ là một kẻ ngoài cuộc, sau khi biết tiền nhân hậu quả mọi chuyện thì ta chắc chắn sẽ cảm động vì sự tình si của ngươi. Nhưng điều bất hạnh là, ta lại chính là kẻ đã tự mình trải qua vở hài kịch cần dùng tính mạng để làm vé vào cửa này. Thú thật lòng, trái tim ta đã tan nát lâu rồi, chẳng thể cảm nhận được bất cứ niềm vui hay nỗi buồn nào nữa.

Ân Tà Ma Quân, ta không biết rốt cuộc chúng ta đã có tiền duyên thế nào, nhưng Khổng Tử Viết ta có thể vỗ ngực mà nói rằng, nếu ta đã từng yêu ngươi mà ngươi không làm chuyện có lỗi với ta, thì chắc chắn ta đã không rời xa ngươi để đi cùng Thanh Dực Đại Đế! Đây là sự cố chấp và lòng kiêu hãnh của ta, cho dù đã qua chín kiếp thì cũng không mất đi bản tính này! Nên giữa ngươi và ta, đừng có nói ai đã phụ lòng ai.

Vì ngươi mà ta đã bị vu oan, chịu đủ nỗi khổ luân hồi. Cũng vì bảy khối hồn phách của ngươi đã khiến ta tin rằng có tình yêu thề nguyền sống chết. Nên chúng ta không ai nợ ai nữa.

Nếu…nếu Hồ Li đang ở trong người ngươi, phiền ngươi hãy nói cho gã biết, nếu ta có kiếp sau, ta nguyện ở cùng gã một đời!

Nắm tay chàng, cùng chàng sống đến già.”

Ân Tà Ma Quân thấy Khổng Tử Viết nói thế, lòng hắn tự dưng thấy bất an vô hạn, hắn túm lấy cổ Vệ Đông Li, quay qua nói với cô: “Đợi ta lấy lại máu tim rồi thì nàng sẽ nhớ ra nàng đã từng yêu ta thế nào!”

Khổng Tử Viết nghẹn thở, rút ngay con dao găm cắm trên thân cây ra, kề sát vào cổ mình, cô gào lên với Ân Tà Ma Quân: “Ngươi thả hắn ra ngay! Không thì ta sẽ chết trước mặt ngươi ngay lập tức!”

Ân Tà Ma Quân đau đớn, hắn mặc cả: “Ta có thể tha cho hắn. Nhưng nàng phải gả cho ta!”

Vệ Đông Li run run bờ vai, hắn bật cười.

Ân Tà Ma Quân nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi cười gì hả?!”

Vệ Đông Li cố lấy hơi thở, cười chế nhạo: “Cười ngươi mà cũng xứng làm Ma Quân!”

Ân Tà Ma Quân siết chặt ngón tay hơn, găm móng tay vào trong da thịt Vệ Đông Li, “Một bông hoa bỉ ngạn nhỏ nhoi mà cũng dám thách thức bổn tọa! Ngươi chịu chết đi!”

“Phập…” tiếng con dao găm đâm vào tim không lớn, nhưng giống như một điểm phân cách biến cả thế gian này thành một bức tranh tĩnh lặng.

Khổng Tử Viết hất cằm lên kiêu ngạo như một đứa trẻ, cô cười nói: “Coi đi, ta đã bảo rồi mà, nếu ngươi gϊếŧ hắn, ta sẽ chết…khụ khụ…chết trước mặt ngươi!”

Đôi mắt của Ân Tà Ma Quân dần dần đầy tơ máu, ngón tay không kìm chế được mà run rẩy. Hắn hoảng hốt ném Vệ Đông Li yếu ớt xuống đất, sau đó bối rối nhìn Khổng Tử Viết.

Đã tìm lâu lắm rồi, chờ rất lâu rồi, khổ sở, tự trách cũng đã rất lâu, niềm vui tìm lại được còn chưa kịp cảm nhận kĩ, chẳng lẽ lại phải mất đi lần nữa sao? Không! Không được, không thể được…

Vệ Đông Li nghiến răng, liều mạng bò đến bên chân Khổng Tử Viết, cố tóm lấy bàn chân cô bằng tất cả sức lực, hắn rít lên: “Khổng Tử Viết, ta! Hận! Nàng!”

Khổng Tử Viết rùng mình, nhưng cô lại mỉm cười. Cô dịu dàng nói: “Vệ Đông Li, ta có một câu muốn nói cho chàng. Ta…khụ…khụ…trải qua chín kiếp luân hồi, lúc nào con mắt chọn đàn ông của ta cũng chẳng ra làm sao cả. Ha ha…kiếp này, cũng thế. Bà đây…kiếp này người bà yêu chính là tên khốn kiếp máu lạnh nhà ngươi đấy!”

Cô giãy khỏi tay Vệ Đông Li, ôm ngực đang chảy máu không ngừng, đi từng bước đến cạnh thi thể của Bách Lí Phượng, nhẹ nhàng nằm xuống, gối đầu lên ngực gã rồi chầm chậm nhắm mắt lại, cô thì thào: “Bách Lí Phượng, kiếp này có ta đi cùng chàng. Chúng ta chết cùng huyệt….” cô rút con dao găm ở ngực ra, khóe môi nhếch lên mỉm cười mãn nguyện.

Với Khổng Tử Viết, kiếp này…. rất hoàn mỹ.

Cô yêu Vệ Đông Li. Bách Lí Phượng và Hồ Li yêu cô. Một tam giác chắc chắn, những mối quan hệ tình cảm không chắn chắn, nhưng cuối cùng lại khiến cô tin rằng thế gian này quả thực có tình yêu quên mình, thề nguyền sống chết bên nhau. Rất đẹp, rất đẹp…