Viễn Cổ Y Điện

Chương 56

Chương 56
Edit: Gà

Beta: Tiểu Tuyền

Mộc Thanh đối với lời nói của hắn có chút xem thường.

Đã ở trong thung lũng này tám năm, các khu rừng lớn nhỏ ở lân cận, cô đã sớm đi theo Ly Mang chạy không biết bao nhiêu lần, dù là nhắm mắt lại cũng có thể quay trở về. Huống chi cô vẫn còn có chút lòng tin đối với tài bắn cung khổ luyện mấy năm của bản thân. Nhưng nếu Ly Mang đã nói như vậy, cô cũng không cậy mạnh nữa, chỉ gật đầu ừ một tiếng, khom lưng muốn giúp hắn đem bó đay đẩy xuống dưới hồ, lại bị Ly Mang ngăn cản.

“Để anh, em đừng làm gì cả.”

Một tay hắn kéo bó đay, đi về phía ao nước.

“Vậy em đi nấu cơm cho bọn anh.”

Mộc Thanh cười, quay đầu, bước chân nhẹ nhàng đi về phía ngôi nhà.

Tòa nhà năm đó dựng lên, sau nhiều lần sửa chữa xây rộng hơn, ở bên cạnh đã có thêm mấy gian phòng dùng để chứa đồ, nhìn từ phía xa nối liền thành một khối, trông giống như nông trang của một hộ nông dân.

Mộc Thanh lau sạch vết bùn vừa bị Ly Mang quệt lên trán, sau đó đi tới cạnh bếp nấu cơm, nấu một nồi cơm thật to, rồi ép hạt mè lấy dầu để xào một khay trứng và rau, lại quay một chậu thịt hươu thật to. Ba đàn ông trong nhà này thuộc kiểu không thịt không vui, cho nên trong các bữa ăn hàng ngày, thịt là món ăn không thể thiếu được. Nhìn xem thời gian cũng không còn sớm nữa, liền cho nhỏ lửa lại, đi ra ngoài, đến bên dòng suối tóm hai đứa con mải mê chơi đùa nghịch nước, vui vẻ đến quên cả trở về nhà kia, kéo lên bờ. Lông trên người Tiểu Hắc run lên, cũng chậm rì rì theo sau trở về.

Sau khi đắp xong chiếc trụ làm bằng sợi gai cuối cùng, Ly Mang đi đến dòng suối ở bên cạnh tẩy đi bùn đất trên người, rồi lên bờ đi về nhà. Vừa tới cửa, đã ngửi thấy mùi vị thơm ngon của thức ăn, lúc này mới cảm giác bụng có chút đói, bước chân nhanh hơn đi vào trong.

Ăn cơm tối xong, sau khi thu thập thỏa đáng, tắm rửa xong xuôi, mặc vào y phục buổi tối rộng rãi, Mộc Thanh đi đến phòng hai đứa con trai, theo tiến độ ngày hôm qua tiếp tục giảng cho bọn chúng đôi chút về phương diện thiên văn địa lý, bởi vì hai tiểu tử đối với phương diện này cảm thấy vô cùng hứng thú, khác hẳn với lúc cô dạy bọn chúng viết chữ, thường thường mới viết vài chữ đã nhấp nhổm không yên.

Hôm qua cô giảng cho bọn chúng về động đất núi lửa, hôm nay nói đến mặt đất dưới chân chính là hình cầu, giống như quả bóng cao su mà cô làm cho chúng chơi, Thiểm Điện rất nghiêm túc hỏi: “Mẹ, nếu là như vậy, con từ nơi này đi về phía trước, đi mãi, cuối cùng sẽ trở về nhà của chúng ta, có phải vậy không ạ?”

Mộc Thanh đối với ý nghĩ của bé tỏ vẻ đồng ý, nhưng lại nói cái này chỉ đúng về mặt lý thuyết, còn trong thực tiễn thì không có khả năng.

Thiểm Điện vừa dừng lại, Phích Lịch năm tuổi lại nói: “Mẹ, nếu nói như vậy, những người ở bên dưới chúng ta là đầu hướng xuống dưới chân hướng lên trên, đây không phải là rất khó hay sao? Hơn nữa liệu bọn họ có bị rớt khỏi Địa Cầu không ạ?”

Mộc Thanh dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là lại nói về lực hút của trái đất.

Thật ra thì hiểu biết của cô đối với mấy loại kiến thức này cũng chỉ ở mức sơ sơ, dưới sự truy hỏi kỹ cặn kẽ bằng một thái độ chịu khó ham học hỏi của hai con trai, cô rốt cuộc giơ cờ trắng đầu hàng, vội vàng kết thúc buổi học.

Thiểm Điện và Phích Lịch chưa có được đáp án vừa ý đã bị bắt đi ngủ thì có chút bất mãn làm mặt quỷ đối với cô, đột nhiên nhìn thấy cha đang khoanh hai tay trước ngực tựa vào cạnh cửa nhìn, lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn bò lên giường. Mộc Thanh kéo chiếc chăn vải gai đắp kín bụng cho cả hai, mở cửa sổ, kiểm tra hương thảo chống muỗi đốt ở trong chậu, sau đó thổi tắt cây nến đang cháy ở giữa phòng, cây nến này được làm từ mỡ động vật và nhựa cây tùng hương trộn với nhau đổ vào ống trúc, xong xuôi cô mới đi ra ngoài.

Vào những thời điểm như vậy, Ly Mang cũng sẽ thường xuyên đến nghe cùng, có đôi khi là vì trấn áp hai đứa con trai nghịch ngợm, có đôi khi chính hắn cũng cảm thấy rất hứng thú.

Ly Mang đưa tay theo thói quen khoác ở eo cô, đi về phía ban công.

Ban công này là về sau mới xây, bốn phía là lan can, ở giữa đặt một chiếc ghế tre rất lớn đủ để cho hai người nằm. Đêm hè nóng bức, bọn họ thường xuyên lại ở chỗ này hóng mát.

Đêm nay trăng rất đẹp, làn gió thổi qua cũng mang theo cảm giác mát mẻ dịu êm, xua đi cái nóng gay gắt của ban ngày. Ly Mang kéo Mộc Thanh nằm ở trên ghế trúc, hai người nói một chút về việc chuẩn bị đồ cho chuyến đi đến thảo nguyên Lãng Đạt hai ngày tới, sau đó hắn liền im lặng.

Tay của hắn vẫn nắm lấy tay cô, theo bản năng dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô, còn đôi mắt lại nhìn chăm chăm lên vầng trăng phía trên bầu trời, nửa ngày cũng không chớp mắt.

Mộc Thanh cảm thấy hắn đang có tâm sự. Cô phỏng chừng cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì nên cũng không lên tiếng, chỉ lặng yên ngồi ở bên cạnh hắn.

Một năm trước, cha của Do Do và mấy người khác trong tộc khi đến nơi này có đem theo một tin tức.

Người của bộ tộc tới đây chỉ để nấu muối. Trong mấy năm nay, theo định kỳ bọn họ sẽ có người đến đây ở vài ngày, chờ nấu đủ lượng muối ăn, sẽ trở về khu quần cư của mình.

Đó là lần cuối cùng bọn họ tới đây nấu muối. Bọn họ nói người trong bộ tộc phát hiện ở nơi khác cũng có loại muối tương tự với muối ở trong thung lũng này. Sau lần lấy muối này, về sau bọn họ sẽ qua bên kia đốt luyện.

Cái này đối với người trong bộ tộc đúng là một tin tức tốt. Nhưng vào đêm trước khi bọn họ rời đi, Ly Mang dùng rượu mà Mộc Thanh mới ủ thử để chiêu đãi bọn họ, cha của Do Do đột nhiên nói:

“Đạt Ô muốn bắt đầu kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị từ rất lâu. Người trong bộ tộc, ủng họ có, mà phản đối cũng có. Nhưng có vẻ như tâm ý hắn đã quyết, ai cũng không thể làm hắn thay đổi.”

Hắn chỉ nói một câu như vậy, nhưng lại khiến cho bầu không khí trầm xuống.

Mộc Thanh cũng ở đó. Cô tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của cha Do Do.

Dĩ Gia, hắn đã đợi gần mười năm, rốt cuộc cũng nên bắt đầu bước lên hành trình hoàn thành giấc mộng của mình sao?

Đây là ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu cô khi nghe những lời nó của cha Do Do.

Một cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm hoa mộc hoang dã. Mộc Thanh hít thật sâu mùi hương này, tựa đầu vào bên cạnh cánh tay Ly Mang, nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng xảy ra thật lâu trước đây, khi Dĩ Gia đến sơn cốc này của cô và Ly Mang.

Đó là tám năm trước, sau khi kết thúc cuộc chiến với Khu thú tộc, cô và Ly Mang rời khu quần cư trở về nhà, qua ước chừng nửa tháng, có một ngày, Dĩ Gia đột nhiên tới đây.

Hắn đến khiến Mộc Thanh rất kinh ngạc, nhưng Ly Mang lại vô cùng cao hứng, nhiệt tình tiếp đãi hắn.

Dĩ Gia vừa hứng thú nhìn đất vườn của bọn họ, cái loại giống ở trong đất, vật nuôi ở trong chuồng, lò lửa cao lớn dựng đứng, vừa cẩn thận hỏi thăm Mộc Thanh gần như tất cả mọi thứ. Mộc Thanh dĩ nhiên là nói cho hắn những gì mà chỉ mình cô biết, cách làm vườn, trồng lương thực rau cỏ, chăn nuôi gia súc gia cầm hoặc tiến hành chăn thả, những cái này so với phương thức kiếm sống bằng săn bắn hái lượm truyền thống của bọn họ tiến bộ hơn rất nhiều. Bởi vì, một khi quy mô dần dần được hình thành, cuộc sống chẳng những có bảo đảm, con người rảnh rỗi sẽ có thời gian đi làm chuyện khác, ví dụ như các loại phát minh sáng tạo. Giống như cô và Ly Mang, chờ một hai năm nữa, bọn họ có thể hoàn toàn thoát ra khỏi cuộc sống hái lượm, săn bắn.

Dĩ Gia thoạt nhìn vô cùng tán đồng ý tưởng của cô, đợi sau khi cô nói xong, hắn lại trầm tư, rồi đột nhiên hỏi mượn thanh mã tấu kia.

Khi Ly Mang cùng hắn chém gϊếŧ ở khu Thú Tộc, hắn đã được nhìn thấy loại vũ khí có chuôi ngắn nhỏ nhưng lực sát thương lại vô cùng lớn này.

Ly Mang lập tức đưa cây dao cho hắn.

Dĩ Gia dùng ánh mắt kinh diễm xem xét cây đao, yêu thích xem tới xem lui không buông tay, thử độ cứng rắn và sắc bén, cuối cùng, đến lúc trả lại cho Ly Mang thì nhìn Mộc Thanh hỏi: “Phẩm chất như vậy, tôi trước giờ chưa từng gặp. Cô có biết nguồn gốc của nó không?”

Giọng điệu của hắn là hỏi thăm, nhưng ánh mắt nhìn Mộc Thanh lại là chắc chắn.

Dao là từ chỗ Mộc Thanh, hắn tự nhiên rõ ràng điểm này.

Khi mà Mộc Thanh còn đang do dự thì hắn lại bất chợt nở nụ cười: “Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu như chúng ta có thể tìm được loại vật liệu có phẩm chất như vậy, có thể thay thế gỗ và đá để làm ra các loại cung nỏ, cuốc rìu cứng và sắc hơn, như vậy việc săn thú và trồng trọt sẽ trở nên dễ dàng hơn, cuộc sống của người trong bộ tộc cũng nhất định sẽ tốt hơn.”

Mộc Thanh cũng cười, sau khi ngẫm nghĩ, liền nói cho hắn biết, loại vật liệu dùng làm cây dao này gọi là thép. Việc chế tạo ra các loại dụng cụ có phẩm chất giống nó là không có khả năng. Nhưng bọn họ có thể thử đi tìm một loại khoáng thạch màu xanh biếc ở trên núi, đem đặt ở trong lò nung, nung tới nóng chảy ra, cuối cùng có thể sẽ thu được một loại là nước đồng. Đem nước đồng đổ này đổ vào khuôn đúc đã làm sẵn, đợi đến khi chất lỏng đông lại thì đập bỏ khuôn đúc, sẽ thu được dụng cụ mong muốn. Loại vật liệu này dù không thể sánh bằng thép, nhưng nếu so với gỗ đá thì không cần nói cũng biết.