*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-
Một kì cứ thế trôi qua, hiện tại hotboy và học sinh mới đã trở thành anh em tốt dính nhau như hình với bóng.
Sau buổi thi cuối kì, Hà Phi vừa ra, định đi tìm Hạ Dương đã thấy bên ngoài nháo nhào nhào, có người hưng phấn gào lên nói Hạ Dương tỏ tình với Khương Tiểu Noãn.
Hà Phi cảm thấy chấn động toàn thân, không dám tin vào tai mình!
Hắn xuyên vào đám người, quả thật trông thấy hai người trong tin đồn đang đứng đối mặt trước một phòng học, Hạ Dương cười cười nhét một phong thư vào tay Khương Tiểu Noãn, còn ghé tai cô nàng thì thầm gì đó.
Khương Tiểu Noãn đỏ mặt, chỉ cười e lệ.
Hà Phi cảm giác như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng chỉ biết xông lên táng Hạ Dương một quyền.
Khương Tiểu Noãn kinh ngạc đứng ra chắn cho Hạ Dương: "Hà Phi cậu làm cái gì vậy!"
Đám đông lập tức nhốn nháo!
Cái diễn biến này là thế nào đây? Anh em tốt trở mặt thành thù vì tranh giành tình yêu sao?
Mẹ nó ơi... cũng quá đặc sắc rồi!!!! (OvO)
Hà Phi trừng mắt nhìn Hạ Dương, giận dữ cực độ, thất vọng tột đỉnh, đáy lòng còn dâng lên một vị chua không tên: "Hạ Dương cậu được lắm!"
Hạ Dương quệt miệng quay ra, chưa kịp nói câu nào thì Hà Phi đã bỏ đi.
Hắn không đuổi theo, chỉ nhẹ cười nhìn theo bóng lưng Hà Phi.
Nụ cười chua chát, lại như mang cả chút nhẹ nhõm.
Ngày trả điểm, Hà Phi nhìn chằm chằm vào con số 80 chói mắt trên bài thi tiếng Anh, cao hơn lần trước hẳn 20 điểm.
Hắn hung hăng xe tan bài thi thành từng mảnh.
Suốt hai tháng nghỉ hè, hắn trốn đến nhà bà ngoại, tắt ngóm di động, chỉ cắm đầu chơi game qua ngày.
—Biến mẹ cậu đi Hạ Dương, Khương Tiểu Noãn cũng biến mẹ luôn đi!
Tới gần khai giảng, Hà Phi ngày càng bực bội cáu bẳn. Hắn không biết tới lúc đó sẽ phải đối mặt với Hạ Dương thế nào, chỉ sợ vừa nhìn thấy người kia đã không nhịn được mà xông lên đánh nhau.
Nói đi cũng phải nói lại, chính hắn là người xác nhận mình không thích Khương Tiểu Noãn, đã không thích thì còn để bụng cái gì?
Chuyện này không thể nào trách Hạ Dương. Vậy thì rốt cục vì sao hắn lại tức giận? Chẳng lẽ lại vì Hạ Dương không nói trước với hắn?
Nhưng vấn đề là Hạ Dương còn nói rồi!
—Đệch! Phiền chết đi được!
Hà Phi lắc lắc đầu, nghĩ bụng nếu Hạ Dương không khẩn khoản nhận lỗi, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho người kia!
Chẳng ngờ, trở lại trường mấy ngày rồi Hà Phi cũng không thấy Hạ Dương đâu.
Hắn có linh cảm xấu, đành vứt hết mặt mũi quay ra hỏi Chu Hiểu cùng bàn: "Này, tên ngồi sau tao đi đâu rồi?"
Chu Hiểu: "Ý mày là Hạ Dương á? Cậu ấy đi rồi."
Hà Phi kinh ngạc: "Đi? Đi đâu?"
Chu Hiểu: "Thì về Canada ấy."
Hà Phi nghệt mặt không thể tiêu hoá nổi thông tin này. Chẳng phải Hạ Dương mới tỏ tình với Khương Tiểu Noãn à, cậu ta đi còn Khương Tiểu Noãn thì sao?
Hà Phi lại hỏi: "Đi từ bao giờ?"
Chu Hiểu: "Sau đợt thi cuối kì vài ngày gì đấy. Hầy, cả lớp còn định tổ chức tiệc chia tay cơ, mà không liên lạc được với mày nên cậu ấy bảo thôi."
Hà Phi: "..."
Chu Hiểu còn nói: "Mẹ cậu ấy chỉ đến đây công tác nửa năm thôi, cổ xong việc thì Hạ Dương cũng phải theo về Can luôn."
Hà Phi: "Sao mày biết?!"
Chu Hiểu: "Mẹ tao là chủ nhiệm khối mà."
Hà Phi: "..."
Hà Phi chỉ thấy trong lòng như bị cào nát bươm, thậm chí còn tệ hơn cả khi chứng kiến Hạ Dương tỏ tình với Khương Tiểu Noãn.
Phía sau trống hoắc, không còn người chọt vào cột sống hắn, mà chẳng được bao lâu thì chiếc bàn cũng bị dọn đi.
Hà Phi muốn gặp Hạ Dương, muốn nghe chính người kia giải thích ngọn ngành, vì sao tỏ tình với Khương Tiểu Noãn xong lại đi, vì sao không nói không rằng đã đi, rốt cục có còn coi hắn là bạn nữa hay không?!
Nhưng hắn không có số điện thoại hay địa chỉ của Hạ Dương bên Canada, phương thức liên lạc trên mạng lại càng không.
Nghe nói Hạ Dương có tài khoản Facebook, nhưng Hà Phi thì không, hắn không biết dùng VPN.
Hà Phi đành tìm đến anh họ của Hạ Dương để dò la tin tức.
Hội trưởng hội học sinh giả lả cười nói: "Yo, bạn dễ thương."
Hà Phi: "???"
Hà Phi: "Dễ thương mẹ ông!!"
Hội trưởng: "Ha ha, đừng giận đừng giận, tôi không muốn sưng nửa bên mặt như Hạ Dương đâu!"
Hà Phi: "..."
Hội trưởng: "Cậu muốn xin phương thức liên lạc với Hạ Dương phải không?"
Hà Phi: "Biết thì nói đi!"
Hội trường: "Hừm, này không giống thái độ của người đến cầu cạnh lắm nhỉ."
Hà Phi ngay lập tức giơ nắm đấm.
Hội trưởng: "Tôi nói tôi nói!... Nó không cho tôi nói với cậu."
Hà Phi: "Cái gì??"
Hội trưởng cười bảo: "Nhưng mà có nhờ tôi chuyển tới cậu một câu."
Hà Phi: "Nhớ chăm chỉ học tiếng Anh."
Hà Phi: "... Mẹ nó chứ học!" ('血 ')
Hạ Dương cứ thế xuất hiện như một tia nắng ấm áp trong ngày xuân.
Lại cứ thế đi, thản nhiên như một cơn gió, không để lại bất cứ gợn mây nào.
Đối với một thiếu niên 16 17, khoảng cách tới bờ bên kia đại dương cũng chẳng khác nào cả thế giới.
-
vtrans by xiandzg