Chương ba
"Công tử ngài nói cái gì? Vì sao chứ?"
Tiêu Chiến cười cười. Y vốn dĩ sinh ra đã đẹp, cười lên lại phảng phất như ánh dương ấm áp giữa ngày đông. Cẩm Tú và Ngọc Nô đều nhìn y đến ngây ra.
"Vì sống sót, các ngươi đi theo ta cũng chịu không ít khổ, chỉ sợ sau này cho dù có được sống tốt cũng vẫn bị kẻ khác cười nhạo.
Ngọc Nô lại gần cầu khẩn Tiêu Chiến: "Công tử, ta và Cẩm Tú từ nhỏ đã hầu hạ ngài, chẳng có gì mà khổ hay không cả."
Tiêu Chiến khom lưng, đỡ hai người quỳ trên mặt đất dậy: "Các ngươi cứ coi như là ta tham hưởng vinh hoa phú quý đi."
Ngọc Nô nghẹn ngào nói: "Công tử không phải người như thế đâu, ngài đều là vì chúng ta nên mới..."
Tiêu Chiến cong cong khóe môi, y cười rất nhẹ, cho dù là ai cũng nhận ra được ý cười miễn cưỡng của y, y nhìn hai người đi theo mình từ nhỏ, đối với lời mà Ngọc Nô nói, không có thừa nhận, cũng chẳng hề phủ nhận.
Thật ra y làm như vậy cùng là vì chính mình, vì báo thù cho a tỷ của y mà thôi. Năm đó mẹ y rời khỏi thế gia, y rơi vào cảnh bị người người khi dễ, chỉ có đại hoàng tỷ coi y là đệ đệ ruột, thay y chống đỡ không ít đả kích dù là ngấm ngầm hay công khai. Ngoại tổ của hoàng tỷ chính là An Định hầu, Hoàng Hậu có ý không muốn cho Tiêu Chiến đi học, cũng là An Định hầu nhìn trúng tư chất của Tiêu Chiến, truyền thụ cho y võ nghệ binh pháp, thế nên mới có Tiêu Chiến ngày hôm nay. Những điều này đến cả Ngọc Nô và Cẩm Tú cũng không biết, khiến cho Ngọc Nô và Cẩm Tú ngộ nhận rằng y đi mời sủng là vì bọn họ, thật ra y cũng chẳng trông đợi vào bọn họ cái gì, mà là muốn dùng phần ân tình này đổi lấy sự trung thành của bọn họ. Bài học đầu tiên là An Định Hầu dạy y chính là dùng người cho tốt, nắm chắc được lòng người, điểm này Tiêu Chiến còn làm tốt hơn cả lão hầu gia.
Muốn được sủng thì trước tiên phải gặp được Vương Nhất Bác đã, việc này nói thì đơn giản, nhưng Vương Nhất Bác là một vị chủ nhân không lại gần mỹ sắc, mười ngày nửa tháng cũng chẳng tới hậu cung một lần, càng không nói đến việc gặp Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác không có nhiều phi tần lắm, hai bàn tay là đếm đủ, cơ bản đều là nữ nhi của các vị trọng thần, tuy rằng sau khi tiến cung chỉ được sủng hạnh một lần rồi ném đi, nhưng cơ bản cũng đều phân chức vị cao để các nàng sống tốt, đám thần tử cũng không dám có nửa câu oán hận.
Hắn không gần mỹ sắc đến mức ấy làm tăng không ít khó khăn cho Tiêu Chiến, y cân nhắc Vương Nhất Bác so với y còn nhỏ hơn vài tuổi, chính là thời điểm thanh niên, nói như vậy chẳng lẽ là... Nơi đó có vấn đề? Tiêu Chiến càng nghĩ càng lạnh lòng, nếu thật sự là cái chỗ đó có vấn đề, thì y trông có đẹp đến mấy cũng đều vô dụng, phải nghĩ cách chữa cho Vương Nhất Bác.
Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn là chọn một phương pháp cũ - cáo bệnh. Giờ muốn bệnh là phải thật sự mang bệnh, xưa nay nghe nói lòng nghi ngờ của Vương Nhất Bác rất nặng, giả bệnh rồi bị phát hiện thì quá nguy hiểm. Hơn nữa còn không thể là bệnh vặt hai ba ngày đã hết, nhất định phải là bệnh nguy hiểm đến tính mạng, Vương Nhất Bác mới có thể xuất hiện. Rốt cuộc thì Tiêu Chiến cũng là con tin của một quốc gia, vừa đến Đại Yến liền chết trong cung, Vương Nhất Bác cũng không dễ nói với người ngoài.
Bởi vì độc trong cơ thể, Tiêu Chiến trước giờ vẫn luôn yếu đuối, ông trời cho y dung mạo và tài trí mang yếu tố quyết định, lại cho y một thân tàn tật bất kham. Ở Tề quốc, lúc y bị bệnh cũng không mời nổi thái y. Nhiều năm như thế đều là tự mình xem bệnh mình, ở phương diện y thuật cũng xem như đã nghiên cứu thành thạo. Muốn sinh bệnh, Tiêu Chiến chỉ cần hạ dược cho chính mình là được.
Tiêu Chiến đối với bản thân mình trước giờ vẫn luôn rất tàn nhẫn, uống mấy vị thuốc vào liền thật sự bệnh đến không dậy nổi. Y cực kỳ hiểu rõ tác dụng của thuốc, làm cho bản thân mình nhìn qua không phải là đột nhiên gặp bệnh. Để bảo vệ an toàn, đến cả Cẩm Tú và Ngọc Nô, Tiêu Chiến cũng không nói, ban đầu hai người còn tưởng là Tiêu Chiến chỉ bị phong hàn bình thường thôi, liền lấy ra một ít thuốc mang từ Đại Tề đến cho Tiêu Chiến uống nhưng năm ngày đã qua mà vẫn chẳng thấy chuyển biến tốt lên, cả người đều gầy yếu hẳn đi, làn da hiện lên một vẻ tái nhợt yếu đuối. Ngọc Nô đi mời thái y, thái y lại không chịu tới, không có cách nào khác, đành phải cẩn thận chăm sóc Tiêu Chiến. Lại qua ba ngày nữa, đến cơm cũng không ăn nổi, cả người thở ra thì nhiều hít vào thì ít, Cẩm Tú khẽ cắn môi: "Hôm nay cho dù ta có phải liều cái mạng này, cũng phải mời thái y đến cho công tử."
Tề Quốc là quốc gia thua trận, người Yến vốn là khinh thường bọn họ, càng không nói đến Tiêu Chiến là một nam tử lại bị đưa vào hậu cung, Thái Y Viện đương nhiên không có ai chịu nhìn y một cái.
Cẩm Tú không nghĩ ra biện pháp gì khác, dứt khoát đập nồi chìm thuyền, đại náo Thái Y Viện.
"Bệnh tình của công tử chúng ta hiện giờ đã nguy kịch, công tử chúng ta vừa mới tới Đại Yến không lâu đã bệnh chết ở chỗ này, nếu như hai nước lại chiến loạn lần nữa, các ngươi chính là thủ phạm khơi mào chiến tranh, xin hỏi vị nào ở đây chịu trách nhiệm được?"
Lời này vừa nói rõ, sắc mặt vài vị thái y rõ ràng đã thay đổi. Bọn họ chỉ là một người làm thầy thuốc, chẳng có lòng dạ gì, dễ bị lời của Cẩm Tú kích động. Huống hồ Yến đế hỉ nộ vô thường, nếu lúc ấy thật sự khơi mào ra tai hoạ gì, chỉ sợ người nhà cũng khó bảo toàn.
"Vị cô nương này, để lão phu đi theo cô."
Người đứng ra chính là vị Trương Thái y hơn 50 tuổi của Thái Y Viện. Lão đối với Tiêu Chiến thật ra cũng chẳng có thành kiến gì, chỉ là đồng liêu đều như thế, lão cũng chẳng tiện đứng ra. Hiện giờ xem thần sắc của mọi người có phần buông lỏng, cuối cùng cũng không đành lòng để một vị hoàng tử dị quốc bệnh chết tha hương như thế, liền đi ra cùng Cẩm Tú đến Trúc Thạch viện của bọn họ một chuyến.
Đến nơi, Trương thái y cung kính hành lễ với Tiêu Chiến xong liền bắt mạch cho y. Ngón tay đặt lên mạch đập của Tiêu Chiến, Trương thái y nháy mắt thay đổi sắc mặt, Tiêu Chiến này, rõ ràng, rõ ràng là bệnh đã nguy kịch, chẳng có mấy ngày để sống nữa.
"Khụ khụ, thái y, ta... khụ khụ, thân mang bệnh gì?"
Trương thái y không tiện nói rõ, chỉ là trấn an Tiêu Chiến, bảo y nghỉ ngơi cho tốt, lão về rồi sẽ khai thuốc cho y. Cẩm Tú tiễn người ra khỏi cung xong, Trương thái y lập tức chạy tới Thượng thư phòng thỉnh cầu gặp mặt Yến đế Vương Nhất Bác.
"Lời này là thật ư??
Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mày kiếm sắc bén hơi nhíu lại, rõ ràng mới hơi hai mươi tuổi đã mang khí thế không giận tự uy.
Trương thái y quỳ gối ở dưới không dám nhìn thẳng vị đế vương trẻ tuổi mặc hắc kim long bào, uy áp của thiên tử khiến lão căng thẳng không chịu nổi, ngẩng đầu lau mồ hôi.
"Thần không dám giấu giếm bệ hạ. Tiêu công tử quả thật, quả thật không còn nhiều thời gian."
Vương Nhất Bác cong mày không nói gì, kỳ thật Tiêu Chiến có chết cũng không sao, Yến quốc hiện tại cũng chẳng phải là không đánh được. Tề Quốc cũng chưa chắc sẽ vì một hoàng tử không được sủng mà phát binh. Nhưng Tề vương tham lam, nhất định sẽ lấy việc này làm cớ, đến lúc đó một đám lão thần lại muốn đến làm phiền hắn, ở trong lòng dân chỉ sợ cũng sẽ nhận một cái tội danh khắt khe với hậu cung.
"Cô* đi xem xem, Trương thái y đi cùng."
Quản sự thái giám hướng ra ngoài hô lớn một tiếng: "Bãi giá Trúc Thạch viện."
*Cô: cách xưng hô của đế vương, về sau Yibo cũng thường xuyên xưng như thế (Mặc dù nghe tiếng Việt thì nó có hơi buồn cười =))))
TBC.
_________________
Thế nà sắp gặp nhau rùi ó =)))))))