Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 74

[Chỉ có mình mình ăn không hay lắm...]

[Dù sao cơm sáng nay tam gia mang đến, bắt đũa cũng là tam gia rửa, hoa quả cũng là anh rửa rồi gọt. Bây giờ mình muốn dùng vỏ xương ngoài cũng là tam gia lắp...]

——Người tí hon trong bong bóng càng thêm xấu hổ.

Lê Khinh Chu bừng tỉnh phát hiện, cậu không làm gì cả buổi sáng.

Sau đó, cậu xấu hổ khống chế xe đẩy đi đến bên cạnh người Liễu Bạc Hoài.

Cậu xiên một miếng táo, đưa đến bên miệng Liễu Bạc Hoài: "Tam gia, muốn ăn thử táo không?"

——Người tí hon trong bong bóng nắm tay trông chờ.

Liễu Bạc Hoài nửa ngồi xổm trên mặt đất, hơi thấp hơn so với Lê Khinh Chu.

Hắn thoáng ngẩng đầu, vừa nãy để tiện lắp đặt nên hắn tháo kính xuống, khuôn mặt lúc này không có che chắn chăm chú nhìn Lê Khinh Chu, hắn tiến lại há miệng.

"Hừm, đúng là rất ngọt, cảm ơn." Liễu Bạc Hoài vừa ăn táo vừa nói.

"Không, không cần khách khí."

[Thật là đẹp mắt, lại cho thêm một miếng.]

——Người tí hon trong bong bóng chà tay, cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

Lê Khinh Chu hỏi: "Tam gia, thêm miếng nữa không?"

"Ừm."

Cứ như vậy, hai người tôi một cái anh một cái ăn xong một đĩa hoa quả, mà vỏ xương ngoài giúp di chuyển cũng đã lắp xong.

Lê Khinh Chu đi tới phòng đã chỉnh sửa, tiến hành đeo dưới sự trợ giúp của Liễu Bạc Hoài.

Vỏ xương ngoài giúp di chuyển tuy đã không chế trọng lượng ở một mức nào đó nhưng giúp đỡ người tàn tật bước đi tất nhiên sẽ dùng đến sức ở eo hoặc cả người.

Vì vậy, vỏ xương ngoài giúp di chuyển không nghiên cứu lâu đã cố định trên vai hoặc eo.

Lê Khinh Chu cởϊ áσ khoác ra bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.

Cậu chống gậy đứng lên, yên tĩnh chờ Liễu Bạc Hoài đeo giúp cậu.

——Đầu tiên là cố định trên bả vai sau đó là phần eo và dán vào chân.

Phần eo Lê Khinh Chu gầy nhỏ, lòng bàn tay dán vào phía trên có thể cảm nhận được nhiệt độ xuyên qua quần áo mỏng truyền tới.

Tới eo cậu hơi sợ ngứa, hơi tránh một lúc nhưng lập tức khắc chế, nhẫn nại đeo ở bên hông.

[Ngứa.]

——Người tí hon trong bong bóng thẹn thùng uốn éo.

Lê Khinh Chu đứng lên thấp hơn Liễu Bạc Hoài một cái đầu.

Cánh tay cậu chống gậy, sức nặng toàn thân đều ở đây, đầu hơi cúi thấp, tóc che trước mặt mà đằng sau lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, xương bả vai cong duyên dáng...

Liễu Bạc Hoài giúp cậu buộc nút trên vai, con ngươi thâm thúy, che giấu một nửa bản tính thu lại ánh mắt trong lúc lơ đãng.

Dường như hắn có thể nghe thấy âm thanh tin đập ầm ầm sau khi giúp Lê Khinh Chu mặc vỏ xương ngoài giúp di chuyển hắn lui về sau hai bước, nói: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Lê Khinh Chu không để ý đến vỏ bọc của hắn.

Cậu cảm nhận một lúc, phần eo vao đều không có vấn đề liền lắc lắc đầu nói: "Không khó chịu, đều rất tốt."

Liễu Bạc Hoài ừm một tiếng nhưng vẫn tiến lên giúp cậu kiểm tra độ vừa vặn dưới chân.

Cuối cùng chờ đến khi không cảm thấy chỗ nào bất thường mới nói được.

Lê Khinh Chu bước theo vỏ xương ngoài giúp di chuyển, tạm thời cậu vẫn chưa thể tự mình đi cậu cần một khoảng thời chống gậy để thích ứng nếu không sẽ không thể đi bước đầu tiên.

"Hừ..." Lê Khinh Chu hít một hơi sâu xây dựng tâm lý.

Trong phòng chống trải, một bên lắp hai thanh ngang cao tới hông.

"Cẩn thận, đi từ từ." Ánh mắt Liễu Bạc Hoài lo lắng, nói.

Lê Khinh Chu: "Ừm, tôi biết."

Cậu thăm dò bước ra bước thứ nhất.

——Ban đầu thịt bắp vai run rẩy tiếp theo là cánh tay, eo... đùi không ngừng run rẩy tiến về phía trước.

Không chờ hạ xuống, một động tác đơn giản như vậy cũng khiến trán cậu toát mồ hôi hột.

Cuối cùng chân phải rơi xuống đất.

[Tôi đúng là một tên rác rưởi, chắc là bình thường ngồi xe đẩy quá lâu.]

——Người tí hon trong bong bóng ủ rũ, quyệt quyệt miệng.

Lê Khinh Chu khẽ cắn răng, tiếp tục kiên trì bước chân trái...

Liễu Bạc Hoài đứng một bên nhìn chăm chú, hai tay thoáng giơ lên, lúc nào cũng chuẩn bị.

Hắn vẫn ở bên cạnh Lê Khinh Chu giúp đỡ.

Mười phút trôi qua.

Không chỉ ở trên trán mà cả người Lê Khinh Chu toàn mồ hôi, sợ tóc dán vào trán, áo ngắn tay trên người cũng hơi bị thấm ướt.

Cậu mặc áo màu trắng, thấp thoáng nhìn thấy sau khi ướt.

Sau hai phút, Lê Khinh Chu muốn thử bước đi không cần gậy.

Cậu nhìn ánh mắt lo lắng không đồng ý của Liễu Bạc Hoài nói: "Tôi thử một chút thôi."

[Một chút là được, chỉ một chút.]

——Người tí hon trong bong bóng cảm thấy có thể làm dáng giơ một ngón tay lên, phía dưới dùng tay còn lại nâng, bái lạy trên dưới.

Liễu Bạc Hoài thở dài, nói: "Được."

Lê Khinh Chu mím mím môi, cậu đứng giữa hai thanh ngang, trước có gậy nhưng bị Liễu Bạc Hoài lấy đi. Sau đó cậu một tay nắm một thanh ngang buông chiếc gậy ra.

Hai tay cậu nắm thanh ngang, cậu hít một hơi sâu sau đó chậm rãi buông ra, bước lên phía trước...

Bước thứ nhất thành công, trên mặt Lê Khinh Chu lộ ra ý cười.

Bước thứ hai, chân cậu khom nhưng không cẩn thận run lên...

"Cẩn thận." Liễu Bạc Hoài bước nhanh về phía trước ôm Lê Khinh Chu.

Người ngã thẳng vào trong ngực hắn, cậu bị hắn nắm eo.

Bỗng dưng Lê Khinh Chu nở một nụ cười.

Cậu đỡ lấy vai Liễu Bạc Hoài, ngẩng đầu lên trong l*иg ngực hắn, mặt mày cong cong nói: "Rất thú vị."

Đây là lần đầu hắn thử bước đi dù là cách này nhưng cảm giác rất mới mẻ, tâm tình rất tốt.

Đôi chân này là tàn tật từ nhỏ, đã không còn một nửa cảm giác. Vì vậy muốn mặc vỏ xương ngoài giúp di chuyển đứng lên là không quá khó khăn.

Nhưng còn cần tập luyện nhiều hơn.

Liễu Bạc Hoài nhìn kỹ nụ cười hiếm khi xuất hiện trên mặt Lê Khinh Chu.

Sắc mặt cậu nhu hòa, ừ một tiếng, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên thái dương Lê Khinh Chu, hắn ôm lấy cậu nói: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Hắn đỡ lấy toàn bộ trọng lượng Lê Khinh Chu, một tay hắn ôm eo cậu, một tay đỡ lấy phần lưng, cái áo ướt đẫm dường như nhiệt độ rất nóng...

Đặc biệt là lúc cậu cúi xuống, mặt mày dịu dàng khóe miệng cong lên.

——Khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo nho nhã đang ở trước mắt, âm thanh trầm thấp từ tính vang lên tai.

Khoảng cách hắn với cậu lúc đó rất gần, gần đến mức hô hấp hòa vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, phảng phất hơi thở quấn lấy nhau.

Từ từ, tai với gò má Lê Khinh Chu nóng lên.

Nhưng vốn là cậu vì tập luyện bước đi mà khuôn mặt hồng hào vì thế ngược lại không nhìn thấy dị dạng cái gì.

Có điều...

[Không được rồi, không được rồi. Thực sự đối diện với nhan sắc chọc người, chịu không nổi rồi, xe cứu thương mau đến... cứu.]

——Người tí hon trong bong bóng che ngực ngã xuống đất, khuôn mặt nhỏ bé nổi lên hai vệt đỏ ửng.

Dưới thân nó còn có một chiếc xe cứu thương đồ chơi to chưa được nửa cánh tay, bây giờ khó khăn gánh trọng lượng của người tí hon, chậm rì rì đi tới.