Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 72

Tuy rằng bề ngoài Liễu Cảnh Nguyên anh tuấn nhưng xem ra anh ta không quá giống Liễu Bạc Hoài, đồng thời giữa hai hàng lông mày luôn có cảm giác ôm yếu nhìn không quá khỏe mạnh.

Mà vợ Liễu Cảnh Nguyên - Lưu Kỷ Trân cho dù khuôn mặt hay khí chất đều là một nữ nhân tuyệt vời.

Cho dù có tuổi nhưng lại thêm một phần thành thục nói chung là rất đẹp, nhìn qua cao quý tao nhã.

Liễu Nhạc Thừa với Liễu Vân Phỉ thừa hưởng vẻ đẹp của bố mẹ, một đẹp trai một xinh đẹp.

[Ây nha, tuy rằng cả gia đình đều không tệ nhưng vẫn là tam gia ưa nhìn nhất rồi!]

——Người tí hon trong bong bóng quan sát một nhà Liễu Cảnh Nguyên sau đó không do dự mà quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Liễu Bạc Hoài.

Khóe miệng Liễu Bạc Hoài hơi giương lên, chuyển động một viên phật châu.

Một nhà Liễu Cảnh Nguyên hình như là do Lưu Kỷ Trân chủ đạo, vẫn là để cô ta nói chuyện.

Sau khi chào hỏi Hạ Tân Kiến, hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ Liễu Bạc Hoài ở đây hơn nữa còn có một người khách không quen.

Thấy thế, Lưu Kỷ Trân chủ động hỏi: "Vị này là..."

Chung Lan: "Xem tôi, suýt nữa quên giới thiệu với mọi người."

"Vị này chính là tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Khinh Chu, Lê Khinh Chu, cũng là bạn của Bạc Hoài."

"Khinh Chu, đây là...."

"Xin chào." Lê Khinh Chu lễ phép gật đầu.

Lưu Kỷ Trân cười đáp lại.

Sau đó Liễu Cảnh Nguyên mới nói: "Bạc Hoài, không nghĩ tới em đến nhà họ Hạ. Ban đầu là định báo cho em, bọn anh về nước nhưng Kỷ Trân sợ em bận."

"Không bằng về nhà sau đó nói cho em biết."

Liễu Bạc Hoài nhàn nhạt đáp một tiếng.

Liễu Nhạc Thừa thấy thế bĩu môi không dấu vết.

Liễu Vân Phỉ giống như hiếu kỳ hỏi: "Lê tiên sinh, xe điện trí tuệ chạy bằng điện là chú vì chân mình mà nghiên cứu ra sao?"

"Ngồi thế nào? Có thoải mái không? Có phải thường xuyên nạp điện hay không?"

Cô hỏi liên tiếp mấy vấn đề giống như rất hứng thú với xe đẩy bằng điện.

Nhưng luôn khiến trong lòng người khác không thoải mái...

Lê Khinh Chu liếc nhìn cô, cười nhưng không mang theo ý cười nói: "Chờ chân cháu tàn tật có thể biết."

Nụ cười trên mặt Liễu Vân Phỉ tắt đi nhưng lập tức khôi phục bình thường.

Liễu Nhạc Thừa tức giận nói: "Chú nói chuyện như thế nào đấy?"

Vẻ mặt Lê Khinh Chu lạnh lùng.

Cậu nói: "Liễu tiểu thư hỏi vấn đề bình thường, tôi trả lời bình thường, có chỗ nào không đúng sao?"

[Bé trai này, đang chơi cái gì ở đây, chê tôi ngốc sao.]

——Người tí hon trong bong bóng khinh thường cười cợt, trong tay cầm chùy nhỏ, muốn gõ người.

Liễu Bạc Hoài mở miệng nói: "Không có cái gì không đúng. Nếu hiếu kỳ không bằng tự mình trải nghiệm một lúc."

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Liễu Cảnh Nguyên với Lưu Kỷ Trân: "Anh chi nói đúng không?"

Vẻ mặt Lưu Kỷ Trân bất biến, cô ta vẫn khéo léo cười như cũ.

Liêu Cảnh Nguyên nói: "Chuyện như vậy không cần phải trải nghiệm."

Liễu Bạc Hoài đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn Liễu Vân Phỉ, nhìn cô cúi đầu, tùy tiện nói: "Nếu không cần trải nghiệm sao phải hỏi."

Bầu không khí bên trong phòng khách nhất thời hơi ngưng tụ.

Lê Khinh Chu không khỏi liếc nhìn Lê Cảnh Nguyên, thầm nghĩ bề ngoài anh ta nhìn có khí chân văn nhân nhưng hiện giờ càng nhìn càng thấy quái gở...

[Một nhà này giống như không phải người tốt gì.]

Cuối cùng "A" được chọn.

——Người tí hon trong bong bóng khép hai chân, một tay chống nạnh, một tay giơ cao lên, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, chỉ chỉ trỏ trỏ một nhà Liễu Cảnh Nguyên.

Môi Liễu Bạc Hoài giật giật, suýt chút nữa hít một hơn.