Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 44

Ông ngoại Trang không khỏi cùng Trang Văn Vĩ liếc mắt nhìn nhau.

Ông nhíu mày suy nghĩ nói: "Phương hướng nghiên cứu theo lời cháu nói quả thực khả thi..."

"Nhưng làm như vậy, độ khó ở các phương diện nghiên cứu khí quan xương vỏ ngoài giúp đỡ đi lại sẽ tăng lên rất nhiều, chế tạo cũng càng thêm phức tạp..."

"Huống hồ, ở phương diện trí năng chúng ta không hiểu..."

Trang Đan Minh nói một câu: "Nhưng anh họ hiểu mà."

"Khinh Chu, chẳng lẽ cháu muốn..." Biểu tình Trang Văn Vĩ đầy nghi hoặc.

Lê Khinh Chu nói: "Cháu muốn thử xem có thể dung nhập khoa học kĩ thuật trí năng vào khí quan xương vỏ ngoài giúp đỡ đi lại không..."

Trong tiểu viện tử, Lê Hạm Ngữ đang cùng em họ Trang Hữu Hà chơi cờ năm quân, Lê Húc Sanh ngồi ở bên cạnh, chỉ một lúc lại liếc mắt về phía trong phòng một cái, lại một cái.

Bà ngoại Trang thấy thế cười nói: "Sanh Sanh dính anh trai như vậy à, mới rời đi không lâu đã nhớ rồi."

Khuôn mặt nhỏ của Lê Húc Sanh hồng hồng, thẹn thùng mà lắc lắc cái đầu nhỏ.

Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng xe lăn di chuyển, Lê Húc Sanh thoáng chốc đã nhảy xuống ghế đá, chạy về phía người đi đến: "Ca ca, ông ngoại, cậu..."

Lê Khinh Chu tiếp được em trai.

Trang Đan Minh không khỏi ngồi xổm xuống véo véo quai hàm của em họ nhỏ, cười nói: "Sao lại không gọi anh?"

Lê Húc Sanh giọng ê a, ngại ngùng mà nhỏ giọng nói: "Biểu ca."

Lê Khinh Chu ngẩng đầu: "Ông ngoại, bà ngoại, chúng cháu rời đi trước, hai ông bà nghỉ ngơi sớm một chút, chú ý thân thể...."

Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh cũng nói lời tạm biệt theo.

Cậu Trang Văn Vĩ ra ngoài lái xe qua đây, đưa ba chị em Lê Khinh Chu về nhà cho tốt.

...

Sau khi thi đại học không lâu chính là nghỉ hè.

Lê Hạm Ngữ mới đến Yến Kinh được vài ngày, Lê Húc Sanh cũng nghĩ.

Mà Lê Khinh Chu khó có được khoảng thời gian rảnh rỗi.

Cậu dự định đưa em trai và em gái đi dạo một vòng các cửa hàng, mua cho hai đứa vài bộ quần áo mới, giầy dép... Tốt nhất tất cả mọi mặt đều đủ.

Tình yêu của anh trai nhất định phải sâu nặng.

Buổi tối, Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân nói chuyện phiếm, nhắc tới chuyện này--- hai cậu bạn nhỏ gọi điện thoại, Hạ Dịch Quân mong có thể cùng cậu đi chơi công viên giải trí.

Lê Húc Sanh không thể nghi ngờ là có chút động tâm, nhưng giữa anh trai và bạn bè, cậu lựa chọn anh trai.

Vì thế, Lê Húc Sanh từ chối đồng thời nói rõ lý do vì sao.

Hạ Dịch Quân không muốn từ bỏ.

Cậu tự có một bộ phương pháp để ứng đối: "Không liên quan nha, tôi cũng muốn mua quần áo và giầy mới, chúng ta có thể đi dạo cửa hàng trước, lần sau lại cùng đi chơi công viên giải trí."

"Lần này tôi mời cậu, lần sau cậu mời tôi, có phải rất công bằng không!"

Hạ Dịch Quân vô cùng kiêu ngạo nói: "Tôi thật quá thông minh."

"Sanh Sanh, anh trai cậu biết chú họ của tôi, đến lúc đó tôi cũng gọi chú họ tôi đi cùng, cậu thấy sao?"

Lê Húc Sanh cảm thấy có thể, cậu nói: "Vậy tôi đi nói trước với anh trai đã."

"Được, tôi cũng nói với chú họ của tôi, cậu chờ tôi nha."

Hai người phân biệt ngắt điện thoại.

Hạ Dịch Quân lại gọi cho Liễu Bạc Hoài, điện thoại bíp bíp hai tiếng, đối phương đã tiếp rồi.

Liễu Bạc Hoài vừa mới tắm rửa xong, một tay đang cầm khăn lông lau tóc.

Hắn mặc áo ngủ, không đeo kính, sợi tóc còn nhỏ nước, khi điện thoại được kết nối, bên trong lập tức truyền đến tiếng nói đầy hưng phấn của trẻ nhỏ.

"Chú họ, chú họ! Ngày mai chúng ta đi dạo cửa hàng đi, chú mua quần áo mới cho cháu mặc."

Liễu Bạc Hoài nhàn nhạt nói: "Cháu có hai tủ quần áo."

Hạ Dịch Quân chớp mắt đã hiểu chuyện gì: "Không sao cả, cháu không chê nhiều quần áo."

"Chú có..." Việc, không đi.

"Cháu đã hẹn với Sanh Sanh rồi."

"Anh trai Sanh Sanh ngày mai sẽ mua cho cậu ấy thật nhiều thật nhiều đồ vật, chú họ, Quân Quân chỉ cần một bộ quần áo thôi được không." Hạ Dịch Quân làm nũng nói.

Tay đang lau tóc của Liễu Bạc Hoài dừng một chút: "Anh trai Lê Húc Sanh cũng sẽ đi?"

"Đúng vậy, Lê ca ca sẽ mang theo em trai và em gái của anh ấy, chú mang cháu theo đi, nếu không dù cháu phải đi một mình cũng..."

"Được, chú đưa cháu đi."

"Chú họ, chú đồng ý rồi!"

Hạ Dịch Quân hưng phấn nói: "Vậy chú nhất định cũng phải đồng ý đưa cháu đi chơi công viên giải trí."

"Không..." Đồng ý.

Hạ Dịch Quân không chú ý đến câu trả lời bên kia đầu điện thoại, cứ nhảy nhót tại chỗ mà tiếp tục nói: "Lần này cháu mời Sanh Sanh đi dạo cửa hàng, lần sau chúng cháu muốn cùng đi công viên giải trí."

"Lê ca ca chắc chắn cũng sẽ đồng ý."

"Chú họ, chú thấy sao?"

Liễu Bạc Hoài tùy tay ném khăn lông lên lưng ghế sô pha, hắn nói: "Quân Quân, lần sau có chuyện phải nói hết trong một lần."

"A?"

"Được, đồng ý."

"Nha! Chú họ lần này thật dễ nói chuyện... Chú là chú họ cháu thật sao?" Hạ Dịch Quân sau khi bình tĩnh lại, nghi hoặc mà nhìn màn hình di động.

Cậu thử nói: "Chú họ chú còn đó không, nói một tiếng đi."

Liễu Bạc Hoài ngắt điện thoại.

Hắn đi vào phòng ngủ nhìn chằm chằm tủ quần áo mà trầm tư, một lúc lâu sau gọi điện thoại cho Trâu Minh: "Đem mấy bộ thường phục đến đây... Ừ, ngay bây giờ."

Vài giây sau lại bổ sung: "Nhớ phải phối tốt với giày."

Bốn mươi phút sau, Trâu Minh mang theo ba bộ quần áo qua đây--- bao gồm áo, quần, giầy, khuy măng sét v.v..

"Tam gia, thời gian có hạn, tạm thời chỉ có thể lấy được ba bộ..."

Liễu Bạc Hoài gật đầu: "Để trên sô pha đi, vất vả rồi, ngày mai bảo bộ phận kế toán ghi cho cậu một khoản tiền thưởng đi."

Trâu Minh: "!"

Mặc dù thường ngày trợ lý đặc biệt phải giữ vẻ mặt bình tĩnh, gặp chuyện không hoảng sợ, nhưng lúc này trong lòng anh ta vẫn có chút kích động.

Chỉ lấy chút quần áo?!

Chỉ lấy quần áo mà thôi... Trước kia cũng không có đãi ngộ như này đâu.

Trâu Minh chần chừ nói: "Tam gia, ngài còn việc gì không?"

Liễu Bạc Hoài đã cầm quần áo lên nhìn cẩn thận, nghe vậy nói: "Không có, cậu ra ngoài trước đi."

"...Vâng"

Lê Húc Sanh nói chuyện này với Lê Khinh Chu, đối với thỉnh cầu nhỏ của em trai, Lê Khinh Chu đương nhiên sẽ đồng ý.

Buổi tối, cậu liền nhận được tin nhắn của Liễu Bạc Hoài.

--- Ngày mai tôi đưa Quân Quân đến đón cậu, nghỉ ngơi sớm một chút.

Lê Khinh Chu đáp lại ngủ ngon, khóe miệng mỉm cười, Liễu tổng vẫn săn sóc như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Lê Khinh Chu dẫn em trai và em gái đến cửa biệt thự đã thấy Liễu Bạc Hoài đến rồi.

Đối phương xuống xe, không phải là tây trang nghiêm túc giống thường ngày.

Mà mặc một thân áo ngoài màu trắng thời thượng, phía dưới phối với quần âu tối màu và một đôi giày da màu cà phê nhạt.

Vai rộng chân dài, móc treo quần áo di động.

Phong cách thay đổi một chút, nhưng càng làm cho người trước mắt tỏa sáng hơn.

[Oa, Liễu tổng mặc như vậy cũng rất đẹp trai nha, tuy rằng tây trang nhìn qua càng cấm dục hơn một chút, nhưng bộ này lại rất ôn nhu.]

--- Cậu bé trong bọt khí hai tay chống cằm mà thưởng thức, hết lời khen ngợi.

Liễu Bạc Hoài đến gần cậu, khóe môi cong lên cười cười.

[Đẹp mắt! Hắn thật sự nên cười nhiều một chút!]

Như vậy mới dễ tìm đối tượng, bằng không bộ dáng ngày thường người sống chớ gần, không người dám trêu chọc... Ai cũng không dám nói chuyện.

--- Cậu bé trong bọt khí vươn một bàn tay ra bên ngoài, nắm lại nắm, nắm về một đóa hoa hồng.

Bước chân Liễu Bạc Hoài dừng lại một chút.