Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu

Chương 9: Chúng ta không thể 1

Hình Vận là bị Từ Y Y mạnh mẽ kéo đi, lúc cô còn đang lấy lại tinh thần, đã bị cô ấy nhét vào trong xe taxi.

– Cậu làm gì thế? – Cô khó hiểu hành động của Từ Y Y nên trong giọng nói không giấu nổi sự giận dỗi.

– Please! Cậu nhìn nhận ra đứa kia là bạn gái của sếp Hạ à?

– Hở? – Cô giật mình lên tiếng – Thật á?

– Ngu ngơ quá thể! – Từ Y Y bất lực trừng mắt, hỏi vặn lại – Không là bạn trai bạn gái lại cùng nhau đến cửa hàng nội y à?

– … – Hình như không chắc lắm.

– Không phải bạn trai bạn gái lại giúp đối phương mua nội y sao?”

– … – Cũng sẽ không.

– Được rồi, hiện tại cậu tới nói cho mình biết, kia không phải là bạn gái của anh ta thì là gì?”

Hình Vận nhíu mày lại, vẫn cảm thấy có chút không dám tin, “Nhưng mà anh ta không phải vẫn nói chính mình độc thân sao?”

– Quan trọng của việc này là, anh ta rõ ràng không muốn cho thuvienngontinh.com chúng mình biết anh ta đã có bạn gái, thế nhưng cố tình hôm nay lại bị chúng mình vừa vặn đυ.ng phải, không ngờ lại ở nơi ấy, cái này thật là xấu hổ mà.

– Có xấu hổ cũng là anh ta xấu hổ chứ, chúng mình chạy cái gì chứ.”

– Anh ta đã không muốn ai biết chuyện đó, cho dù không nghĩ qua đã biết, cũng muốn giả bộ như không biết, đây là quy tắc sống còn ở nơi làm việc.”

– …Cậu không cảm thấy là chạy như vậy trái lại tỏ ra chột dạ à? Liền giả vờ không nhìn thấy rõ không phải tốt hơn sao.

Trên thực tế, nếu không có Từ Y Y nhắc nhở, cô lúc đầu quả thật không nhìn thấy rõ mà, bản sắc biểu diễn, không hề áp lực a.

– Không không không, tình huống lần này là tương đối đặc biệt, chúng mình chạy đi Hạ Kha có lẽ ngược lại sẽ thở phào nhẹ nhõm đấy.

– …

Hình Vận bị những lời nói không logic của cô ấy làm cho không hiểu ra sao.

– Bà kia nhìn qua đã biết là người khôn khéo, thuvienngontinh.com khó đối phó nữa, chắc hẳn là nhìn ra manh mối gì đó mới đột nhiên gọi Hạ Kha trả tiền, nếu bọn mình đợi tiếp thì cô ta sẽ gây khó dễ cho cậu, không khéo về còn ầm ĩ một trận to với Hạ Kha cũng nên. Rồi sau này ngày nào cũng chạy đến công ty giám sát hắn, đến lúc đấy cậu càng khó có ngày tháng tốt đẹp…

– Khoan… khoan đã… – Cô hình như đã tìm được nguồn gốc của mớ hỗn độn này – Manh mối gì cơ? Vì sao phải gây khó dễ cho tớ? Có gì liên quan đến tớ đâu?

– Ế… – Từ Y Y ngớ người, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng quyết định không thèm đếm xỉa – Bỏ đi, vẫn nên nói cho cậu thì hơn. Tớ cảm thấy Hạ Kha thích cậu.

– …Từ Y Y, cậu suy nghĩ hay thật đấy.

– Nói thật mà! Dạo này hắn cực kì khác thường, tớ đoán trung bình mỗi ngày phải uống tách cà-phê, mỗi lần đến phòng trà nước đều lén ngắm cậu!

– Có mà đang kiểm tra tớ lười biếng hay không ấy… -_-|||

– Cứ coi là vậy đi, thế chuyện vừa nãy giải thích thế nào?

– Chuyện gì?

– Tớ cố ý đấy, thật ra muốn hắn nghe thấy cậu sắp đến nhà anh chàng xem mắt sẽ có phản ứng gì, quả nhiên là! Cậu không thấy phản ứng gay gắt thế nào đâu. thuvienngontinh.com Nếu không phải sau đó bạn gái của hắn đột nhiên xuất hiện, hắn tuyệt đối sẽ ngăn cản cậu đi đấy!

– Sao lại nói vậy, hắn đã có bạn gái rồi mà? Sao có khả năng ấy được?

– Sao không thể? Đứng núi này trông núi kia, chuyện kiểu này quá bình thường!

– …

– Tóm lại là khi quay về mặc kệ hắn nói cái gì cậu cũng đừng đáp lại, đồ cặn bã! Xem ra tớ đã nhìn lầm hắn rồi!

– Cậu đừng có làm loạn, anh ấy không phải loại người như vậy!

– Cậu còn nói giúp hắn à? – Từ Y Y kinh ngạc hét lên – Đừng nói là cậu thích hắn đấy?

Chẳng lẽ đây là cơ sở để cô nàng này phán quyết việc có thích ai không ư? Hình Vận khó mà tin được, liếʍ môi và trả lời lấy lệ:

– Phải phải phải. Thích, thích đấy, đã được chưa?

– …Cho có lệ à ?

– Ờ đấy.

– Hừ! Chờ thử xem, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay hắn sẽ tìm đủ mọi cách ngăn cản cậu! ->_->

– Cậu định không chúc tớ tối nay tớ được suôn sẻ à?

– Dĩ nhiên! Cậu nhất định phải suôn sẻ đấy! thuvienngontinh.com Tốt nhất đừng để Hạ Kha thực hiện được! Cố lên! Khiến hắn tức chết đi!

– =_=…

Và cuối cùng Hình Vận xuất phát mang theo lời chúc phúc của Từ Y Y theo cùng.

Mãi sau này, cô mới biết loại chúc phúc này còn có một cái tên khoa học, gọi là – lời nguyền.

***

Em vẫn chưa hiểu hả? Ý anh là mời em đến nhà anh

Quả thật khi Sở Nam nói câu ấy, Hình Vận không hiểu ý lắm.

Thế nhưng bây giờ cô đã hiểu được chút ít rồi…

Cô bước vào nhà cùng Sở Nam bỗng nhiên bắt gặp một người phụ nữ trung niên đang tươi cười thân thiết, đon đả mời vào:

– Đến rồi, đến rồi!

Thái độ nhiệt tình như vậy chắc chắn không phải là người giúp việc trong nhà, tám chín phần là…mẹ của Sở Nam?

Hình Vận bối rối, tựa như bị điểm huyệt đứng sững ở cửa, đến tận khi giọng nói của Sở Nam cất lên…

– Đây là mẹ anh.

- … – Mẹ thật à?! Hóa ra mời cô đến nhà là đáp ứng mong mỏi của cha mẹ hả!

Vậy ra Y Y nói “quá nhanh rồi” là có ý nghĩa như này? Đúng là quá nhanh! Lần gặp mặt thứ ba đã gặp luôn bố mẹ? Hơn nữa trước đó ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có!

– Phải, phải, phải… Ôi chao, cháu nhìn xem, cô phấn khởi đến mức quên cả việc tự giới thiệu rồi… – Mẹ Sở Nam nghe anh ta giới thiệu xong thì gật đầu đồng ý, nhân tiện âm thầm quan sát Hình Vận.

Tuy trước đó người mai mối cũng đã cho bà xem qua ảnh, nhưng mà ảnh của thanh niên hiện nay đều chụp đến mức cả bố mẹ đẻ cũng không nhận ra, không thể tin được.

Cô gái này khá giống trong hình, ngoại hình xinh xắn, đoan trang mẫu mực, không giống như các cô gái nhỏ thời nay mù quáng chạy theo thời trang thời thượng, hơn nữa, đứng cạnh Sở Nam trông rất xứng đôi…

Bà càng ngắm càng vui mừng, nụ cười trên môi cũng rạng rỡ hơn.

Chỉ là ánh mắt này giống như đang đánh giá con dâu tương lai vậy, nó khiến Hình Vận rất không thoải mái. Ngược lại, nụ cười của cô ngày càng gượng gạo như gặp phải hạn hán:

– Dạ… chào cô ạ.

– Ôi, ngoan quá, mau vào nhà đi, đừng đứng ngoài cửa thế, vào trong ngồi nào… -Bà ấy vừa nói vừa cầm tay kéo Hình Vận vào trong nhà, thấy Hình Vận cúi người cởi giày lập tức vội vàng ngăn lại – Không cần cởi. Cứ thế đi vào, không sao đâu.

– Không sao ạ, giày cháu cởi ra tiện lắm. – Trong khi đang nói chuyện, cô đã cởi giày xong.

Họ đều đi dép lê trong nhà, cô mà cứ đi giày cao gót thì cảm giác không lịch sự lắm.

Cư xử đúng mực này khiến mẹ Sở Nam hài lòng hơn, bà ấy vội vàng tìm dép lê cho cô, chỉ lo thất lễ.

– Sao vậy ? – Sở Nam ở bên cạnh đã nhận ra sự hoảng hốt của cô, hạ giọng, buồn cười hỏi – Bị dọa rồi à?

– Ừm… Hơi hơi… Còn tưởng anh chỉ ở nhà một mình…

Mặc dù giọng cô rất nhỏ nhưng không ngờ lọt vào tai mẹ của Sở Nam vẫn đang chú ý nhất cử nhất động của cô.

Vì thế, chẳng đợi Sở Nam mở miệng, mẹ anh ta đã vội vàng trách móc:

– Cháu đừng hiểu lầm, nhà cô còn có căn nhà khác, thuvienngontinh.com ban đầu là để cho Sở Nam một mình ở bên ngoài, nhưng mà nó không nấu cơm, cả ngày chỉ gọi đồ ăn bên ngoài hoặc cũng chỉ ăn mì, thế thì sao có sức khỏe được mà có thể sẽ ăn phải đồ ôi thiu nữa. Thế là cô kiên trì bắt nó chuyển về nhà, ở nhà dù sao cũng có cơm nóng canh nóng để ăn. Tóm lại cháu yên tâm, nhà để kết hôn chúng ta đã sớm chuẩn bị rồi, khu vực được xem khá ổn, xe cộ xuôi ngược cũng rất thuận tiện…

– … – Chủ để này càng khiến Hình Vận bối rối hơn, mà lại khó ngắt lời.

– Mẹ… Sở Nam không kìm được – Cô ấy không có ý này.

– Mẹ biết, còn không phải mẹ muốn con gái nhà người ta yên tâm hơn à?

– Cô ơi, cháu đi đôi dép lê này là được ạ, cô không phải tìm đâu. – Cô chỉ mong mau mau chấm dứt chủ đề này.

May sao mẹ Sở Nam không nói tiếp nữa, nhìn đôi dép lê trong tay mà nhíu mày lại :

– Cháu đi đôi này có thấy quá to không?

– Không sao ạ, cháu chỉ ngồi một lúc…

– Ừ được rồi, lại đây nào, ăn cơm đã, sau đó để Sở Nam đưa cháu về nhà.

– Không cần phiền phức thế đâu ạ. Cháu cũng chưa nói với bố mẹ nên hai người vẫn đang đợi cháu về cùng ăn cơm.

Không thể được! Kinh nghiệm yêu đương của cô là con số không tròn trĩnh, sao có thể điềm nhiên như không ăn cơm cùng với bố mẹ nhà người ta được? Chỉ mới nghĩ đến thôi đã lúng túng muốn chết rồi!

Đáng tiếc, lần này Sở Nam không giúp cô, trái lại đề xuất:

– Hay là bây giờ em gọi cho bố mẹ báo lại một tiếng.

– Đúng đấy, cô đang định nói… – Mẹ Sở Nam thực xung phong nhận việc, chính xác hơn mà nói, bà không thể chờ đợi được muốn liên lạc với ông bà thông gia tương lai.

– Việc này… – Gϊếŧ cô đi! Bố mẹ mà biết bố mẹ Sở Nam giữ cô lại ăn cơm, nhất định giơ hai tay hai chân tán thành ấy! Nghĩ ngợi, cô chỉ có thể hủy bỏ yêu cầu này – Thế phiền quá ạ, để cháu gửi tin WeChat cho mẹ cháu.

– Cũng được. – Sợ dọa người nhà cô bé, mẹ Sở Nam đành nhượng bộ sau một hồi suy nghĩ, dù sao tương lai còn dài, không vội trong hôm nay.

Cứ như vậy, Hình Vận ngồi vào bàn ăn.

Tuy mẹ Sở Nam khách sáo nói “trong nhà cũng chỉ có chút cơm rau dưa, đừng ghét bỏ” nhưng trên thực tế bữa ăn này rất giống bữa cơm tát niên, cực kì thịnh soạn.

Hiển nhiên trước đó Sở Nam đã biết sẽ gặp bố mẹ mình, bọn họ là có sự chuẩn bị rồi.

Người không hề chuẩn bị chỉ có mình cô…T_T

Khác với mẹ anh ta, bố anh ta khá trầm lặng song trông khá hiền hòa, luôn luôn mỉm cười.

Nói chung là, bố mẹ anh ta rất thân thiết, nhưng cô vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu, chỉ mong mỏi có thể mau chóng kết thúc bữa cơm này, tuy nhiên bố mẹ anh ta lại xem là như thế nào trò chuyện không đủ…

Đang lúc Hình Vận tuyệt vọng hết sức, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô chưa từng cảm thấy tiếng chuông điện thoại êm tai như vậy, sau khi nói lời xin lỗi cô lập tức lấy di động trong túi xách ra. thuvienngontinh.com Đập vào tầm mắt là “Sếp lớn” hiện lên trên màn hình, cô càng kích động hơn, có cảm giác ngôi sao trên bầu trời đều phát sáng!

Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, lúc này Hạ Kha gọi điện thoại cho cô chắc chắn không phải chuyện tốt.

Đổi là hồi trước cô sẽ còn chửi vài câu rồi mới nhận máy, nhưng mà bây giờ…

Hình Vận nhận ngay từ giây đầu tiên:

– Vâng sếp, có việc gì gấp sao ạ?

– Có! Cực kì gấp.

– Xảy…..Xảy ra chuyện gì vậy? – Cô hơi sốt sắng, vốn chỉ muốn đóng một vở kịch, bất kể Hạ Kha trả lời thế nào, cô đều chuẩn bị giả vờ phải chạy về công ty tăng ca, không ngờ… có việc gấp thật!

Sau khi Hạ Kha ở đầu dây bên kia trầm mặc mấy giây mới mở miệng nói tiếp:

– Tôi hẹn một nhà điều hành trò chơi thương lượng về việc hợp tác trò chơi mới, đối phương muốn xem một chút kiểu thiết kế, em nhanh chóng sắp xếp lại cho tôi.

– Nghiêm trọng vậy ạ? – May quá may quá, không phải chuyện rất nghiêm trọng gì. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói như cũ vẫn duy trì lo lắng – Sếp đợi em! Em quay về lấy máy tính rồi tới ạ!

– Không cần tới cũng không sao…

– Vâng, sếp cho em địa chỉ cụ thể đi.

– … – Hạ Kha đơn giản lặng im.

Anh không có khả năng đánh ngất Thẩm Thanh, chẳng qua là phát ra lời thề độc cam đoan nhất định sẽ ngăn cản Sở Nam và Hình Vận phát triển đến bước kia, lúc này cuối cùng mới thuyết phục được Thẩm Thanh từ bỏ ý nghĩ trực tiếp phóng đi gϊếŧ chết Sở Nam.

Vốn dĩ anh định gọi điện cho Sở Nam, tin tưởng rằng sau khi biết quan hệ giữa Hình Vận và anh, không cần anh nói gì nữa, Sở Nam sẽ không muốn tiếp tục tiến triển với cô ấy nữa. Nói cách khác, nếu sau khi đã biết như vậy vẫn còn tính toán tiếp tục, thì chắc chắn Sở Nam là nghiêm túc, không phải là loại như anh đã nghĩ trước đây chỉ tùy tiện tìm một người để giận dỗi kết hôn. Nói như vậy, anh không còn lời nào để nói.

Nhưng mà, dãy số kia Thẩm Thanh cho lại không gọi được, xem ra là dừng sử dụng rồi.

Làm đến loại tình trạng này cũng không biết là đoạn tuyệt với Thẩm Thanh, hay là sợ chính mình kiềm chế không được…

Tóm lại, bức ép đến không có cách nào, thuvienngontinh.com Hạ Kha buộc lòng phải tìm Hình Vận thôi.

Viện cớ tăng ca loại này dùng nát rồi anh cũng không xấu hổ dùng lại, căn bản chỉ là dự định trước tiên thử xem bọn họ rốt cuộc tiến triển đến bước nào, sau đó sẽ tính toán kỹ hơn. Không ngờ, cô lại có thể diễn theo chính mình.

Xem ra, anh gọi cuộc điện thoại này rất đúng lúc, quả là đã muốn đến bước đó rồi!

Nhưng mà Hình Vận rõ ràng muốn lâm trận bỏ chạy…

Chuyện này nằm trong dự liệu, dẫu bất cứ giá nào đi nữa, không kinh nghiệm chính là không kinh nghiệm, súng thật đạn thật so với lý luận suông trong các loại tiểu thuyết truyện tranh cô xem hoàn toàn khác nhau, có sai lệch sẽ sợ hãi cũng là khó tránh khỏi.

Vấn đề là, vì sao muốn chạy trốn đến chỗ của anh? Anh căn bản không có giám đốc hạng mục muốn gặp được không!

Hết chương 9