Mắt Bão

Chương 22: Quá khứ 3

Lương Tư Triết cũng không nói rõ tại sao mình lại đứng trước cánh cửa này nghe lén người bên trong nói chuyện, gia giáo nhà anh rất tốt, từ nhỏ đã biết quy tắc phi lễ chớ nghe.

Nhưng mà mấy phút trước anh đi ra từ nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua cánh cửa này, đồng thời nghe thấy tên của mình và ba chữ đàn violin từ miệng người nào đó ở bên trong truyền ra, bước chân anh dừng lại theo bản năng, hai chân không bước đi nổi giống như không nghe sai khiến.

Anh cứ đứng ngoài cửa, nghe người ở trong bàn tán về anh, dùng giọng điệu hoặc trêu chọc hoặc tiếc nuối về những việc không liên quan đến mình.

Có một loại kɧoáı ©ảʍ tự ngược, sảng khoái như thể anh tự tay thô bạo đập gãy cổ đàn violin.

Có một khoảnh khắc anh thậm chí hy vọng họ nói tàn nhẫn hơn chút nữa.

Nếu miệng vết thương không thể khép lại, vậy thì xé rách hoàn toàn hơn đi.

Trịnh Dần trong cửa lên tiếng, vẫn là giọng điệu mới nghe thì rất ôn hòa, nhưng để ý kỹ lại cảm thấy lạnh lẽo: “Mọi người đừng đùa nữa, nếu bây giờ có ứng cử viên biết chơi đàn violin, vậy cần gì phải cân nhắc mấy người không biết chơi đàn violin kia? Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy khí chất trên người Lương Tư Triết hơi đặc biệt quá, có đôi khi sẽ còn cho người ta tính công kích… hoặc là tính xâm lược? Tôi cũng không nói rõ được, không biết mọi người có cảm nhận được không?”

“Thật vậy.” Những người khác trong phòng đồng ý đáp, “Rất chói mắt.”

Trịnh Dần nói tiếp: “Nếu là ngành công nghiệp ngôi sao như của Hàn Quốc, cậu ta sẽ được tán tụng với tư cách là một thần tượng, khí chất đặc biệt kia chắc chắn là một ưu điểm, bởi vì nó sẽ khiến cho cậu ta dễ được biết tới, rất có cá tính, đối với fan mà nói cũng tràn ngập sự hấp dẫn. Nhưng nếu làm diễn viên, rốt cuộc cậu ta có thể ép lại khí chất vốn có trên người mình hay không, để hòa nhập vào trong nhân vật khác, nhất là kiểu người như Tiểu Mãn, tôi cảm thấy chuyện này rất khó nói, so với một vài diễn viên có khí chất bản thân yếu hơn như Chương Minh Hàm, tôi thật sự chưa từng gặp kiểu diễn viên như Lương Tư Triết… Quả thực rất mạo hiểm nếu dùng cậu ấy với vai trò người mới để đóng vai chính lần này.”

Lời phân tích của anh ta rất khách quan, sau khi nói xong, bầu không khí bông đùa trước đó trong phòng cũng bị hòa tan theo, những người khác cũng nghiêm túc hẳn, cẩn thận suy nghĩ chuyện tuyển diễn viên.

“Dần nói rất có lý…” Một lát sau, có người lên tiếng bảo, “Tôi cảm thấy cứ quyết định cậu chủ đi, kịch bản của cô Chu vốn là lên ý tưởng từ ảnh của cậu ấy, cho nên nói về mặt hình tượng nhất định không có vấn đề gì cả, hơn nữa, có cô Lê đích thân chỉ bảo từ nhỏ, cậu chủ chơi đàn violin cũng rất tốt đúng không? Tôi nói này đạo diễn Tào, anh còn do dự gì nữa, con ruột của mình vẫn không quyết định được à…”

Nói tới đây, Tào Diệp mới đột nhiên nhận ra, hóa ra vốn chẳng hề tồn tại hai nam chính gì đó, cậu và Lương Tư Triết cùng thử một nhân vật. Họ đều là diễn viên được đề cử cho Tiểu Mãn. Kể từ ngày được đưa tới Lam Yến, họ chính là quan hệ cạnh tranh từ đầu đến cuối.

Trong nháy mắt Tào Diệp cảm thấy bị chơi xỏ, rất bực mình, nếu là quan hệ cạnh tranh tại sao không nói rõ ngay từ đầu đi, cứ phải che giấu như thế?

Người trong cửa đang chờ câu trả lời của Tào Tu Viễn, hai thiếu niên ngoài cửa đang suy đoán lung tung.

Tào Diệp nghiêng mặt sang nhìn Lương Tư Triết một cái, đối phương cũng không biểu hiện kinh ngạc giống như mình, có lẽ trong cuộc đối thoại trước đó, anh đã nắm được tin tức này.

Tào Diệp giảm âm lượng, dùng giọng hơi rất khẽ nói với anh: “Em cũng không biết.”

Lương Tư Triết không nói gì, chỉ lắc đầu một cái, không biết là đang nói “Không sao”, “Không việc gì” hay là “Không quan trọng”. Khi lắc đầu anh nhắm mắt một lúc lâu, lông mi buông xuống, giống như bị đè tới mức không chịu nổi gánh nặng bởi mấy lời nói có ý vũ nhục trước đó, chỉ có thể nhắm mắt lại tạm thời che chắn cho lòng tự trọng yếu ớt của mình.

Tào Diệp bỗng nhiên không hy vọng nghe được lời hay khen mình từ miệng Tào Tu Viễn, mặc dù từ nhỏ đến lớn cậu luôn hy vọng có thể nghe được vài lời khen ngợi từ miệng y, khen ở trước mặt đương nhiên là tốt, khen sau lưng thì cũng được.

Nhưng bây giờ cậu bỗng hơi sợ hãi mình cũng trở thành một phần sức nặng đè sập đôi lông mi kia, hoặc là trở thành một cọng rơm cuối cùng đè ngã con lạc đà.

Nói móc đi, Tào Diệp không nhịn được gào với Tào Tu Viễn ở trong lòng, chê bai con đi, không phải bình thường rất biết đả kích con, vũ nhục lòng tự trọng của con sao? Gì mà Lưu A Đấu không phò nổi, lặp lại lần nữa đi.

Nhưng lần này Tào Tu Viễn lại có thái độ khác thường, chấp nhận cậu trước mặt mọi người trong phòng.

Một lát sau trong cửa vang lên giọng nói của Tào Tu Viễn: “Nhìn từ lần thử vai này, hình tượng và điều kiện của Tào Diệp quả thực thích hợp hơn một chút.”

“Có so sánh mới có thể hiện ra ưu thế, anh Viễn lần này yên tâm rồi,” Trịnh Dần cười nói, “Đúng rồi, buổi tối chúng ta ăn bữa cơm với Tào Diệp đi?” Có lẽ Tào Tu Viễn gật đầu một cái, Trịnh Dần lại nói, “Em ra ngoài nói với nó một tiếng, để nó đừng đi trước.”

Vừa dứt lời, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó một bên chốt cửa ngoài cửa chuyển động theo. Giọng nói của Trịnh Dần ngay sát cánh cửa, vang lên rất gần: “Lát nữa em đặt chỗ ăn cơm trước nhé?”

Lương Tư Triết hơi ngẩn ra, âm thanh khóa cửa chuyển động vừa vang lên, anh lập tức lấy lại tinh thần. Mấy ngón tay nắm chặt cổ tay Tào Diệp buông ra, anh xoay người, bước nhanh đi đến nhà vệ sinh, Tào Diệp không kịp nghĩ nhiều cũng nhấc chân theo sau.

Lương Tư Triết không nói rõ được tại sao mình phải trốn, giống như anh không nói rõ được khi nãy tại sao phải mặc kệ bản thân nghe lén hết mấy câu đánh giá mang tính vũ nhục kia.

Chân trước họ vừa bước vào nhà vệ sinh, chân sau Trịnh Dần đã đẩy cửa đi ra ngoài.

Lương Tư Triết kéo cánh cửa gian riêng gần bên ngoài nhất đi vào, nháy mắt định chốt cửa thì Tào Diệp chen vào luôn.

Rõ ràng Trịnh Dần nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vàng trên hành lang, mấy giây sau anh ta cũng bước nhanh theo vào.

“Tào Diệp?” Anh ta hỏi thử ngoài cửa.

Trong không gian chật chội, hai thiếu niên đứng đối mặt với nhau.

Khoảng cách rất gần, Tào Diệp nhìn thấy yết hầu của Lương Tư Triết trượt lên xuống một cái, nháy mắt đó không khí yên tĩnh, ngay cả tiếng nuốt nhỏ xíu cũng nghe được cực kỳ rõ ràng, cậu biết đó là phản ứng không tự chủ xuất hiện khi con người đang căng thẳng.

Cậu chú ý đến sắc mặt cực kém của Lương Tư Triết, trắng đến mức giống như một tờ giấy dễ rách, chọc một cái rách liền, tôn lên đôi hàng mi rủ xuống đen dày như mực, chúng đang run lên rất khẽ.

Cậu bỗng nhiên ý thức được lòng tự trọng của Lương Tư Triết hiện tại giống như sự im lặng trong giờ phút này, nó có thể bị phá hủy dễ như trở bàn tay. Lòng tự trọng hỗn tạp mong manh kia khiến cậu không tự chủ được hít thở nhẹ lại.

Không nhận được câu trả lời, Trịnh Dần lại hỏi một câu bên ngoài: “Tào Diệp, cháu ở bên trong à?”

Anh ta vừa nói, cơn giận Tào Diệp giấu ở ngực lại bừng bừng cháy lên, không chỉ giận Trịnh Dần, mà còn có mấy người trong phòng vừa rồi, mẹ kiếp, làm gì thế, nói bậy sau lưng người khác tính là đàn ông đàn ang gì?

Trong thời gian ngắn cậu không thể nhịn được nữa mà duỗi tay đẩy cửa ra, lúc đi ra Lương Tư Triết kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, vẻ luống cuống trong ánh mắt kia thoáng qua rồi mất, lần này Tào Diệp hiểu nội dung cuối cùng đọng lại trong đó, là chấp nhận “Thôi bỏ đi, cho dù thế nào.”

“Giục gì mà giục ạ,” Tào Diệp đi ra ngoài, trở tay đóng cửa gian riêng lại, trong giọng nói trộn lẫn chút không hài lòng, “Cháu đi tè, chú muốn làm cháu tè ra tay à.”

“Vậy tốt xấu gì cháu cũng đáp một tiếng, chú sợ cháu đi trước thôi mà?” Trịnh Dần dỗ dành cậu, nhìn thoáng qua cánh cửa bị khép lại kia, “Chỉ một mình cháu? Lương Tư Triết đâu?”

“Ra ngoài mua nước rồi.” Tào Diệp có vẻ không được vui, “Chú Dần chú rất không chân thành, chuyện gì cũng không nói cho cháu.” Nói xong đẩy sau lưng Trịnh Dần đi ra khỏi nhà vệ sinh, đẩy anh ta ra khỏi nơi này.

Tiếng bước chân và tiếng người xa dần, trong gian riêng Lương Tư Triết nhìn không khí ngẩn người một lúc, chốc lát sau anh nhắm mắt lại, yếu hầu lại di chuyển một cái.

“Chú chưa nói với cháu chuyện gì?” Ra khỏi nhà vệ sinh, Trịnh Dần hỏi cậu.

“Nhiều người đến thử vai như thế, chú còn nói gì mà đo ni đóng giày cho cháu, nói phét đúng không… Hơn nữa cháu xem kịch bản rồi, nhân vật kia rõ ràng lớn lên trong nhà tắm, giống cháu ở điểm nào chứ? Nói vậy chú và chị Chu Như đều cảm thấy cháu giống con trai của bà chủ nhà tắm, buổi tối cháu sẽ gọi điện cho mẹ cháu…”

“Tại chú truyền đạt sai thông tin, là lỗi của chú,” Trịnh Dần cười giải thích, “Là cháu cho Chu Như linh cảm, không tính là nguyên mẫu, cũng không tính là đo ni đóng giày, nhưng kịch bản này sinh ra vì cháu, điểm ấy không ai có thể phủ nhận… Hơn nữa, bố cháu chọn mấy người đến thử vai, nhưng nói thật với cháu, họ cũng chỉ đến làm người qua đường, không diễn gì cả.”

“Vậy Chương Minh Hàm thì sao? Chương Minh Hàm cũng không diễn?”

“Chương Minh Hàm à… bình thường mà nói bố cháu sẽ không dùng một người mới hai lần, cho nên, thật sự là cậu ta cũng không diễn gì cả.” Trịnh Dần ăn ngay nói thật.

“Vậy còn Lương Tư Triết? Các chú dẫn anh ấy từ xa tới đây, còn để bọn cháu ở cái nơi tồi tàn kia, anh ấy cũng không diễn?”

“Lương Tư Triết à… vốn là có một ít sức cạnh tranh, dù sao cũng là người bố cháu liếc mắt chọn trúng, nhưng sau buổi thử vai hôm nay, mọi người đều cảm thấy cậu ta không thích hợp với nhân vật này lắm, hoặc là, không thích hợp làm một diễn viên.” Trịnh Dần cho rằng cậu đang lo lắng cơ hội của mình bị người khác cướp đi, bèn vỗ bả vai cậu làm yên lòng, “Cháu yên tâm, chỉ cần cháu chăm đọc kịch bản, buổi thử vai lần sau sẽ không xuất hiện sai sót, nhân vật này chắc chắn sẽ là của cháu.”

“Mọi người đúng là không tử tế mà,” Tào Diệp dừng bước chân lại, nhíu mày nhìn anh ta, “Dẫn một người từ nơi xa xôi tới đây, còn ném vào môi trường tồi tệ như vậy, lúc thử vai bảo người ta cởϊ qυầи áo ra, không cho lấy một chút hy vọng cuối cùng đã đuổi đi rồi?”

“Tiểu Diệp,” Trịnh Dần bất đắc dĩ cười nói, “Chú thật sự không đành lòng nói cháu ngây thơ, cháu không lo lắng cho bản thân, ngược lại bất bình giúp người khác.”

Vẻ mặt Tào Diệp không tốt: “Vốn là như vậy mà…”

Trịnh Dần cười khổ lắc đầu: “Nói thế này với cháu nhé, đối với một người bình thường không có bất kỳ tài nguyên gì, có thể làm ứng cử viên cho vai chính được đạo diễn Tào Tu Viễn chọn trúng, có lẽ đã là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời sau này của cậu ta, cháu cho rằng ai cũng như cháu, sinh ra đã tự mang vầng sáng của nhân vật chính à…” Dừng một lát, anh ta nhìn Tào Diệp thở dài, “Cho nên Tiểu Diệp này, cơ hội đến tay, cháu nhất định phải nắm lấy.”

Tào Diệp không uống nổi súp gà độc do Trịnh Dần rót nữa, cậu quay mặt đi không nhìn anh ta, truyền đạt một cách rõ ràng mình sẽ không nghe theo.

Trịnh Dần cũng không có ý định nói quá nhiều với cậu, nên nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, chú đến không phải để nói những lời này với cháu, bố cháu vừa bảo chú gọi cháu lại, nói với chú đừng để cháu đi, buổi tối ba người chúng ta cùng ăn bữa cơm, được không? Cháu muốn ăn gì?”

“Bố cháu sẽ không bảo chú ra ngoài gọi cháu,” Tào Diệp nhìn một cái đã biết tỏng anh ra, đối mặt với Trịnh Dần, bước chân lại lùi từng bước một, lùi ra ngoài rạp, “Hơn nữa buổi tối cháu cũng không muốn ăn cơm với mấy người.”

“Cháu đừng tùy hứng.” Trịnh Dần tiến lên trước muốn giữ lấy cậu.

Nhưng khoảnh khắc anh ta sắp bắt được, Tào Diệp đã quay người, giơ chân lên chạy, cậu chạy nhanh như gió, vạt áo thun bị gió thổi lên một đoạn, lộ ra vòng eo nhỏ gầy, trong chớp mắt đã chạy qua vài nhà lều quay phim, bỏ lại Trịnh Dần ở xa tít.

“Cháu đi đâu vậy hả?” Trịnh Dần không đuổi kịp cậu, lớn tiếng hỏi ở phía sau.

Tào Diệp giơ một tay lên cao, đưa lưng về phía anh tay vẫy hai cái, giọng nói truyền tới từ xa: “Chẳng liên quan gì đến chú!”

Trịnh Dần nhìn bóng lưng Tào Diệp thở dài, đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi thở hổn hển xoay người đi về lều quay, rẽ vào hành lang.

Anh ta muốn nói chuyện với Lương Tư Triết.

Anh ta biết vừa rồi Lương Tư Triết cũng ở trong gian vệ sinh kia, cũng biết anh đã nghe được cuộc nói chuyện ở trong phòng.