Editor: Tình
Đối mặt với thỉnh cầu của Lucy, Giang Từ đáp lại rằng: "Tôi vẫn luôn dõi theo anh."
Rồi cậu lại nói: "Anh cũng không cần đặt ra yêu cầu quá hà khắc với bản thân mình, như bây giờ đã rất tốt rồi."
Từ cái tính cách đó, phỏng chừng không thể khuyên y thả lỏng được, cho nên Giang Từ chọn nói như vậy.
Nhưng Lucy vẫn nhìn cậu chăm chú: "Nếu chỉ như bây giờ, tôi không thể đạt đến kỳ vọng của ngài."
Giang Từ: "..."
Lucy nói tiếp: "Ngài đã nói Lucifinil là tạo vật hoàn mỹ nhất trong tưởng tượng của ngài."
"Phải." Giang Từ gật đầu.
Cậu vừa mới nói vậy không bao lâu, đương nhiên không thể phủ nhận.
"Nếu như tôi đạt đến kỳ vọng của ngài, thì ngài không cần nghĩ đến sự tồn tại của người ấy nữa." Lucy nói xong, con ngươi dị sắc lẳng lặng phản chiếu dáng vẻ của thanh niên trước mặt.
Giang Từ lại thêm một lần không có gì để nói.
Bây giờ cậu không biết phải giải thích thế nào, thật ra cậu vốn không hề tưởng tượng đến Lucifinil gì cả, nhưng vì đắp nặn cho sự việc trước đó nên Giang Từ đành ngầm thừa nhận cách hiểu của Lucy.
Thấy Giang Từ không lên tiếng, Lucy nhẹ giọng nói: "Xin ngài hãy cho tôi một ít thời gian để chứng minh điều đó."
Xưa nay, loại tình cảm mang tên "Đố kị" không có liên quan gì với Thiên tộc, thiên tính lạnh lùng kiêu ngạo khiến họ xem thường nó.
Nhưng vừa rồi, khi biết được sự tồn tại của "Lucifinil", lần đầu tiên Lucy đã để cảm xúc này được sinh ra.
Cái cảm giác ấy như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cảm xúc khác thường tựa như dây leo từ sâu trong nội tâm không ngừng tràn lan, thoáng chốc đã vây lấy con tim không chừa một khe hở.
Dù chỉ là một ảo tưởng không tồn tại, Lucy vẫn để tâm.
Trong tưởng tượng của Thần, tạo vật ấy tựa như mang đến ánh sáng của bình minh, mười phân vẹn mười.
Lucy ghen tị với tạo vật có lẽ không tồn tại này.
Giang Từ không phát hiện ra điều đó, nếu không cậu lại phải vắt hết óc nghĩ cách giải quyết.
So với Lucy thì Ivy tương đối dễ trấn an hơn.
Sáng sớm hôm sau, lúc Giang Từ đến gặp hắn, hắn mang bộ mặt không cảm xúc mà đưa cho Giang Từ một đóa hoa.
"Đây là gì?" Giang Từ đang hỏi tên của hoa.
Nhìn bề ngoài hơi giống hoa Oải Hương, màu tím đậm, mang theo hương thơm dịu nhẹ.
Ivy dời mắt: "Hoa Nino."
Rồi hắn làm giọng thản nhiên nói: "Ngài không thích thì ném đi là được."
Vứt đi là không thể nào rồi, qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Giang Từ đã hiểu được một chuyện...
Đôi lúc Ivy sẽ nói những lời trái với lòng.
Đối phương tỏ ra lạnh lùng và không quan tâm, có lẽ là rất quan tâm.
Đồng thời cũng phát hiện ra, hình như Ivy không thể nào và cũng không biết cách nổi giận thật sự với cậu, cảm giác tương phản khiến Giang Từ thấy hắn có một loại đáng yêu kì lạ.
"Đây là hoa Nino nở sớm nhất trong U Dạ Thành." Arnold đứng bên cạnh không nhịn nổi bèn chen lời: "Thời kỳ nở hoa của nó rất ngắn, đúng lúc dạo này đang là thời gian nở hoa, hôm nay đại nhân Ivy cố ý đến Trung Đình đợi hoa nở."
Biểu cảm của Ivy hơi cứng lại, lạnh giọng phủ nhận: "Tôi không có cố ý đến đó."
"Không phải sao." Giang Từ nhìn hắn, nói: "Mới đây tôi còn thấy vui."
Ivy thả chậm ngữ điệu, lời nói càng tỏa ra vẻ lạnh nhạt và hờ hững: "Trong thành có rất nhiều sự vụ cần phải giải quyết, tôi không có thời gian đâu mà cố ý đi làm mấy chuyện đó."
Giang Từ gật gật đầu, như đã chấp nhận cách nói của đối phương: "Cũng đúng."
Nhưng Giang Từ chấp nhận dễ dàng đến vậy, trái lại khiến Ivy bên cạnh hơi mím môi, Giang Từ nhìn đến nỗi muốn bật cười.
Giang Từ không nhịn được, hé miệng cười.
Ivy thấy thế, càng ép khóe môi xuống chặt hơn.
Trước khi xác nhận được trọng lượng của mình trong lòng Thần có đủ nặng hay không, Ivy không dám tỏ vẻ quan tâm quá, nhưng Ivy cũng biết, trong mắt của Thần, sự che giấu giả tạo của hắn là hết sức vụng về.
Cũng rất buồn cười.
Giang Từ phản ứng rất nhanh, cậu trấn an: "Đừng nghĩ lung tung."
Rồi cậu đến gần Ivy, vươn tay đυ.ng vào chiếc mặt nạ màu trắng bạc che trên mặt đối phương: "Vẫn chưa tháo xuống được sao, đáng lẽ từ hôm qua đã ổn rồi mới phải chứ?"
Cá thành dân Dạ tộc có tình trạng tương tự sau khi được Giang Từ chữa trị xong đều hồi phục lại ngay lập tức, Giang Từ hơi nghi hoặc, tại sao Ivy vẫn tiếp tục mang chiếc mặt nạ này.
Ivy đứng im không nói gì, nhưng cũng không nghiêng đầu chặn cánh tay của Giang Từ đang đυ.ng vào chiếc mặt nạ của hắn.
Màn này trong mắt Arnold càng bật lên sự tương phản, hắn đã làm phó quan của Ivy gần trăm năm nay rồi, đủ lâu để hiểu rõ cái tính kiêu căng tự mãn của Ivy.
Arnold cũng đã quen thuộc với giọng điệu mỉa mai trào phúng của Ivy, chuyện làm tốt lắm cũng khó lòng được đối phương chính miệng ngợi khen.
Thế nhưng ở trước mặt Thần, hình như ngoài sự thuận theo ra, Ivy còn che giấu một loại cảm xúc khác nữa, nói chung là không được tự tin.
Arnold thấy điều này thật không nên, hắn cảm thấy Tộc trưởng của tộc mình kiêu căng tự mãn không có gì xấu cả, Ivy luôn luôn tận tụy hoàn thành tốt công việc của một Tộc trưởng, quản lý Dạ tộc rất khá.
Dù là đối mặt với Thần, lẽ ra cũng có thể vô cùng tự tin.
Giang Từ ngẫm nghĩ một chút, hỏi hắn: "Tôi lấy xuống để xem đã hồi phục chưa nhé?"
Vài giây sau Ivy mới trả lời bằng một âm đơn: "....Ừm."
Giang Từ cẩn thận gỡ chiếc mặt nạ bạc xuống, rồi kề sát vào, quan sát gò má của Ivy thật kỹ càng.
Tới rất gần.
Tiếng hít thở mơ hồ vang bên tai khiến Ivy bất giác căng cứng cơ thể, trong phút chốc, hắn không biết mình muốn né đi hay cứ giữ như lúc này.
"Đã không thành vấn đề nữa rồi." Hoàn hảo không tỳ vết, Giang Từ xác nhận xong lui về sau một bước: "Sau này không cần đeo mặt nạ nữa."
Giang Từ vừa nói vừa lắc lắc vật đang cầm trong tay: "Không đeo trông đẹp mắt hơn."
Không còn chiếc mặt nạ che chắn gần nửa khuôn mặt, đường viễn ngũ quan của Ivy được hoàn chỉnh, toát lên vẻ lập thể sâu sắc, dù đang lạnh mặt liếc nhìn người ta cũng có vẻ tuấn tú lại cao quý.
Đợi khi Giang Từ đứng ra xa một chút, cơ thể đang cương lên của Ivy mới khôi phục khả năng hoạt động, nghe Giang Từ nói hai chữ "Đẹp mắt", tầm mắt hắn dao động giữa nhìn và không nhìn đối phương, cuối cùng dừng lại ở vị trí của cậu.
Ivy ánh mắt thẳng tắp lấy lại mặt nạ trong tay Giang Từ, rồi cầm trong tay tiêu hủy dễ dàng.
Bất kể lúc này trong lòng đang nghĩ ngợi điều gì, nhưng sự thật đúng là, hắn không thể từ chối lòng kỳ vọng của Giang Từ.
Cũng vì nhận thức được điều này, Ivy bỗng thấy nổi giận với chính mình một cách vi diệu.
Tại sao hắn nhất định phải làm theo những gì đối phương hi vọng chứ, cứ như chỉ cần vị Thần trước mặt mở miệng nói muốn hắn làm điều gì đó, hắn cũng sẽ nghe theo để đối phương đương hài lòng vậy.
Trong trạng thái tức giận vi diệu này, Ivy nói: "Trước đó đã hỏi ngài một câu, ngài vẫn chưa trả lời trọn vẹn cho tôi."
Giang Từ: "?"
"Tôi hỏi vì sao ngài chỉ đặt tên cho một mình Lucy, sau đó ngài chỉ nói hi vọng tạo vật đầu tiên như y sẽ thật hoàn mỹ." Ivy vẫn không buông tha chuyện này: "Vậy đối với những tạo vật khác, kể cả những Tộc trưởng khác thì sao, ngài đều không ôm kỳ vọng gì sao?"
Giang Từ trầm mặc, lại buột phải vất vả tìm lời giải thích: "Đối với những tạo vật khác nhau, tôi không muốn cho mọi người một thiết lập tiêu chuẩn giống nhau. Tôi cảm thấy dù hướng đi không đúng với những gì tôi mong mỏi cũng có thể là một kiểu hoàn mỹ khác, đây là kỳ vọng của tôi với mọi người."
Trong nháy mắt đó, Giang Từ thật sự khâm phục chính mình, cmn đến cái này cũng đáp cho tròn được.
Lúc này Ivy đang nhìn thẳng vào cậu, không khó nhận ra, hắn đã bị lời giải thích của cậu thuyết phục.
Môi trường xung quanh đang từ từ trở lại bình thường, dĩ nhiên đời sống sinh hoạt của Dạ tộc cũng từng bước đi vào quỹ đạo, nhưng vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, bỗng nhiễn có một con Cự Long bay trên bầu trời đen kịt của thành phố tạo thành một vùng bóng tối rộng lớn.
Nó đến vô cùng quang minh chính đại, liếc mắt một cái rồi khóa chặt tầm mắt vào bảo vật mình đang muốn tìm.
Sau đó nó đáp xuống ngay trước mặt bảo vật ấy.
Hắc Long ngưng lại trên không trung rồi hạ xuống mặt đất, khoảnh khắc đáp xuống mặt đất, thân hình khổng lồ của nó như khiến cả thành phố rung lắc, cánh rồng to lớn nhấc lên đủ khiến một ít cây cối không đủ chắn chắn bị cơn cuồng phong quật ngã la liệt.
Giang Từ theo phản xạ giơ tay lên che đôi mắt, tránh cho bị cát bụt trong cơn gió to thổi vào mắt.
Khi cảm thấy gió đã ngừng thổi, Giang Từ thả tay xuống, đối mặt với cậu là một con quái vật có hình thể khổng lồ.
So với con Cự Long, sinh vật trên thế giới này có vẻ rất nhỏ bé.
Long tộc là chủng tộc thứ hai Thần tạo ra sau Thiên tộc, chúng nó có tuổi thọ dài lâu hơn cả Thiên tộc, có ma pháp Long Ngữ độc nhất vô nhị, năng lực cơ thể mạnh mẽ.
Với Thiên tộc mà nói thì Long tộc là chủng tộc khiến họ có cảm giác uy hϊếp lớn nhất.
Hắc Long là một danh từ gần như đồng nghĩa với bạo lực, so với những Cự Long khác, họ nhà Hắc Long thường lười tự quản lý chính mình, thấy thứ gì ngứa mắt liền dùng Long Tức phá hủy, là dòng họ không nên trêu chọc nhất trong Long tộc.
Mà Tộc trưởng Long tộc cũng là một con Hắc Long.
Giang Từ đang đối diện với một đôi mắt dựng đứng màu đỏ tươi, dù không nhìn thấy thân hình khổng lồ của Hắc Long, chỉ bằng đôi mắt đỏ tươi đang dựng đứng đó cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Cho dù nó không nhúc nhích, cũng đã khiến người bị nó nhìn chăm chú cảm giác ngột ngạt tựa như một giây sau thân thể mình sẽ bị nghiền nát vậy.
Giang Từ không nhúc nhích, thậm chí đến lùi về sau một bước cũng không, cậu theo bản năng nhìn lại đối phương.
Ngay lúc này, con Hắc Long đang nhìn thanh niên chằm chằm dần cúi thấp đầu xuống, cuối cùng nhẹ nhàng dựa sát đầu vào bên cạnh mu bàn tay đang rũ xuống của cậu.
Yêu thích bảo vật là thiên tính của Cự Long.
Khi gặp phải một bảo vật đủ quý giá và xinh đẹp, rồng sẽ bị bảo vật đó thu phục, sau đó, trước khi sinh mệnh của mình kết thúc, nó sẽ vĩnh viễn bảo vệ bảo vật ấy.
===Tình===