Lời Tự Thuật Đáng Chết Này!

Chương 4: TG1: Siêu sao nghịch tập (Giới giải trí) (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)

04. TG1: Siêu sao nghịch tập (Giới giải trí) (4)

Có hảo cảm với người chán ghét mình là cảm giác như thế nào?

Chắc là cảm giác hiện tại của cô đi?

Tệ nhất là, cô còn phải dốc hết sức lực giúp đỡ người này, chờ mong đến ngày người ta thành công. Nguyễn Thu Thu mặt treo chữ ‘cạn lời’, khi đến phim trường thì tâm trạng đỡ hơn nhiều.

Trước ngực cô đeo thẻ nhân viên công tác, thời điểm đi qua cửa lớn, nhìn thấy một đống nữ sinh muốn vào thăm ban nhưng nhân viên công tác chặn lại, lễ phép nói rằng hiện tại không thể đi vào. Lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu được trải nghiệm cảm giác này, thấy có chút mới mẻ.

‘Yêu Yêu’ là bộ phim cổ trang được công ty Tân Diệu chế tác hoàn hảo nhất từ trước đến giờ, đầu tư hơn trăm triệu, đạo diễn và biên kịch đều là đại nhân vật có tiếng, hơn nữa các diễn viên đảm nhận vai chính kỹ thuật diễn cũng không tầm thường, vì thế bộ phim này lên hot search vô cùng đều đặn, kiểu như đến hẹn lại lên.

Người người đi tới đi lui không ngừng, một chút nữa có cảnh quay, đông đảo diễn viên đang chờ lên sân khấu. Nguyễn Thu Thu nhìn phòng hoá trang để tên Ôn Hải Đồng, gõ cửa vài cái.

“Đó là ai vậy? Sao lại tuỳ tiện gõ cửa như thế.” Một cô gái khuôn mặt kiều nhu từ phòng bên cạnh đi ra, mặc một bộ váy màu hồng cánh sen được may tinh tế, tóc đen như thác nước, còn chưa có trang điểm, y như mỹ nhân linh động bước ra từ trong tranh.

Nguyễn Thu Thu chớp chớp mắt, nhìn thấy cô gái này rất quen mắt. Hình như đóng vai nữ chính trong phim thì phải?

Cửa bị mở ra, một bàn tay đặt trên vai Nguyễn Thu Thu kéo cô lùi lại, Nguyễn Thu Thu bị kéo lùi về sau, lưng tựa vào ngực cậu, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lười biếng của Ôn Hải Đồng: “Cô giáo của tôi.”

“À đúng rồi, cậu còn chưa thi đại học.” Thịnh Nhu vui vẻ,”Gọi chị.”

Đáp lại cô âm thanh cửa đóng lại.

Thịnh Nhu đưa tay sờ mũi: “...Đệch.”

“Làm vậy có phải hơi không lễ phép?” Cánh tay Nguyễn Thu Thu bị cậu túm lấy, lùi về phía sau vài bước.

“Vậy cô giáo đây dùng điện thoại tra đáp án bài giải cho học sinh là rất lễ phép sao?”

Nguyễn Thu Thu bị lôi chuyện cũ ra nói: “..Được rồi, chúng ta bắt đầu bài học ngày hôm nay.”

Ôn Hải Đồng mặc trang phục hàng thêu của Tô Châu, nếu để Nguyễn Thu Thu dùng một câu để miêu tả, thì chính là đẹp đến mức làm người ta ghen ăn tức ở. Thiếu niên đẹp như một viên ngọc sống, dường như được mài dũa cực kỳ tinh tế, mỗi một nơi trên cơ thể đều gãi trúng chỗ ngứa của người ta.

Ôn Hải Đồng nhạy bén phát hiện Nguyễn Thu Thu hơi thất thần, khoé môi hơi cong.

“Một lát nữa có muốn xem chúng tôi diễn không?”

“Hả?” Nguyễn Thu Thu lấy ra một tờ giấy, nghe vậy liền nhìn về phía cậu.

“Chị chưa từng được xem diễn trực tiếp tại phim trường đúng không? Rất thú vị đó.” Ôn Hải Đồng nhìn thoáng qua đồng hồ, “Đến lúc đó nhớ đi theo trợ lý, đừng chạy lung tung.”

Ngày hôm qua Nguyễn Thu Thu tìm thông tin về đoàn phim này, nhớ tới ảnh chụp trên sân khấu kia, mắt cô sáng lên, giữ chặt cánh tay Ôn Hải Đồng.

“Lý Thành Ngọc cũng ở đó đúng không?”

“...”

Nghĩ đến chính mình có thể tận mắt nhìn thấy nam diễn viên kia, khó kìm chế được sự hưng phấn, bộ dạng như thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng tự trọng mẫn cảm của người nào đó.

Hình như lúc cô nhìn thấy cậu cũng không phấn kích như thế?

Fans weibo của cậu nhiều gấp mấy lần tên Lý gì đó mà!

Ôn Hải Đồng vô cảm rút cánh tay ra: “Tôi đổi ý rồi, chị vẫn nên ở yên trong phòng này đi.”

Nguyễn Thu Thu: “???”

Chuyện này không trôi qua yên ả như thế, Ôn Hải Đồng vẫn luôn hỏi cậu và Lý Thành Ngọc ai đẹp hơn, Nguyễn Thu Thu đành phải trả lời có lệ với cậu, nhưng ai ai cũng nhận ra, trên mặt Ôn Hải Đồng có ba chữ ‘không vui vẻ’ to đùng.

Nguyễn Thu Thu đi theo nhân viên công tác đứng ở phía sau, nhìn bọn họ trang điểm cho diễn viên. Trì Lệ mặc bộ trang phục màu đỏ tươi, khuôn mặt diễm lệ, khí thế bức người, làm cho những nữ diễn viên khác trong phim trường trở nên mờ nhạt.

Đạo diễn nhìn màn hình, vừa lòng gật đầu: “Có thể bắt đầu.”

Một tiếng ‘action’ vang lên, các diễn viên đã vào đúng vị trí của mình.

Nữ chủ bị vướng vào một âm mưu, may mắn có người đến cứu viện kịp thời, Trì Lê diễn vai đích tỷ ‘tương sát tương ái’ của nữ chính, tính tình nóng như lửa phượng hoàng.

“Dám đυ.ng đến người trên tay ta, người ngại mình mạng lớn sao.” Trì Lệ hơi nâng cằm, cười lạnh một tiếng, nâng Thịnh Nhu - người diễn vai nữ chính lên.

‘Khuôn mặt Trì Lệ lạnh lùng, ngữ khí cuồng ngạo khinh thường chúng sinh, đẹp đến nỗi không ai sánh bằng, làm cho mọi người ở đây một phen kinh sợ.

Kỹ thuật diễn của cô, đúng là xuất quỷ nhập thần! Tinh tuý của nhân vật được cô phát huy đúng chỗ, giống như thật sự có một cô gái mang ngọn lửa phượng hoàng bước ra từ màn ảnh!

Trời ạ, nếu so sánh thì kỹ thuật diễn của bọn họ đúng là thua xa!’

Một đoạn khích lệ vô cùng xuất sắc bị giọng điệu vô cảm của Tự Thuật Quân làm cho giống y hệt bài diễn văn chán ngắt.

Nguyễn Thu Thu: “???”

Này là….

Cô lập tức hiểu ra —— đây chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết của nữ chủ! Do cô không phải nhân vật trong thế giới này, cho nên không bị cuốn vào sao?

Toàn phim trường say mê, không gian an tĩnh hồi lâu, chỉ có Nguyễn Thu Thu không biết làm thế nào. Ôn Hải Đồng vẫn luôn chú ý đến cô, thấy cô cứng đờ bắt chước biểu cảm say mê của người khác, cười thành tiếng.

“Cut!”

‘Tiếng cười của cậu ta là tỏ vẻ khinh miệt sao? Trì Lệ nhìn sườn mặt đẹp trai của Ôn Hải Đồng, bỗng nhiên trong tim cháy lên một ngọn lửa.’

Cảm giác cứ ấy ấy, cô gái này hình như hơi thích tự bổ não.

Một phân đoạn diễn kết thúc, Ôn Hải Đồng kéo cổ áo Nguyễn Thu Thu, ngăn cản cô quay người rời đi: “Tôi muốn uống nước.”

Muốn thì tự mình đi lấy!

Trong lòng Nguyễn Thu Thu tức giận róng lên, bề ngoài lại ngoan ngoãn nhận nước khoáng từ tiểu trợ lý, còn không quên vặn nắp ra cho cậu, cô nhìn thấy Lý Thành Ngọc đang ngồi trên ghế uống nước, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh.

Đột nhiên, một chai nước khoáng xuất hiện chặn tầm mắt của cô.

Cô lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lẽo của Ôn Hải Đồng, hỏi: “Sao vậy?”

“Cầm giúp tôi.”

Bọn họ đứng trên ban công, có toà nhà cao lớn phía trước che đậy, vừa lúc có bóng mát. Ôn Hải Đồng cúi đầu ngồi trên khán đài, cậu tập lại lời thoại phức tạp một chút,câu từ rất trừu tượng, Nguyễn Thu Thu nghe thấy có chút hoảng sợ, khó như vậy làm sao cậu ta có thể nhớ nhanh như vậy?

Nghĩ lại, tiếp xúc với Trì Lệ càng nhiều thì nghe được lời tự thuật càng nhiều, nhưng trước mắt thì không có thông tin có ích nào hết.

—— trừ bỏ việc bị tiểu thịt tươi theo dõi.

Cảm nhận được ánh mắt quái dị của Nguyễn Thu Thu, Ôn Hải Đồng cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Chị nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Không có gì không có gì” Cô uống nước, che giấu tâm tư.

Lần này Ôn Hải Đồng lại ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nói: “Đây không phải là nước của tôi sao?”

“Khụ khụ khụ…” Nguyễn Thu Thu thiếu chút nữa phun hết nước ra.

Trì Lệ đứng trên khán đài chờ nhân viên trang điểm đến sửa sang lại, trong lòng nghĩ đến nên diễn kết cục này như thế nào, cơ hội đều do tự mình tìm lấy, ngồi chờ không phải phong cách của cô.

‘Trì Lệ không biết rằng, ác ý nguy hiểm đang chậm rãi đến gần cô.’

Nguyễn Thu Thu nheo mắt.

Chỗ Trì Lệ đang đứng…

“A!”

Tiếng thét của phụ nữ vang lên, có đồ vật từ chỗ hóng gió đang rơi xuống! Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Thu Thu đó là đẩy Ôn Hải Đồng ra, tính toán lấy bản thân ra làm đệm thịt, không ngờ người phía sau rùng mình, cánh tay dài túm lấy, Nguyễn Thu Thu lập lức lảo đảo ngã vào trong ngực Ôn Hải Đồng, hai người cùng lăn vài vòng xuống đất.

“Đông!”

Nữ chủ chưa kịp phản ứng, bị vật nặng rơi gần trúng, vang ầm một tiếng trên mặt đất.

Trì Lệ, nằm liệt giữa đường.

Nguyễn Thu Thu vốn chuẩn bị lấy mình làm đệm thịt, giúp nữ chủ giải quyết tai hoạ này, ai ngờ động tác của Ôn Hải Đồng nhanh hơn cô nghĩ. Cô được cậu ta ôm chặt chẽ vào trong ngực, trong khoang mũi đều là mùi hương dễ ngửi, đôi môi mềm mại đυ.ng vào sườn mặt bên phải của cậu.

Cơ thể cô rất mềm, giống như cục bông, tóc đen xõa tung trên cổ và mặt cậu, tim cậu như bị cào một chút, ngứa.

Hô hấp Ôn Hải Đồng cứng lại, mặt đỏ lên. Nguyễn Thu Thu vội vàng ngẩng đầu, may mắn là trong phim trường không có phóng viên, nếu bị chụp thì xong đời, cô còn không quên xoa xoa gương mặt Ôn Hải Đồng, hình như có nước miếng dính lên mặt cậu.

Ánh mắt Ôn Hải Đồng lập loè, phản chiếu ảnh ngược gương mặt hoảng hốt của Nguyễn Thu Thu: “Chị không sao chứ?”

Nhân viên công tác rất nhanh chạy lại đỡ hai người, bọn họ không có chuyện gì, chỉ là Trì Lệ…

Bác sĩ vội vàng chạy đến kiểm tra, báo cho mọi người tin xấu: “Bị gãy xương, phải nghỉ ngơi mấy tuần.”

Gãy xương?

Một đám người còn ở lại, một đám người lại rời đi.

Nguyễn Thu Thu thần sắc phức tạp nhìn xe cứu thương chạy đi xa: “...”

Đây là biến khéo thành vụng?

“Lần sau đừng lo cho tôi, lúc đó là tôi muốn cứu Trì Lệ.” Nguyễn Thu Thu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ôn Hải Đồng đang ngồi xổm bên cạnh.

Cậu đang làm bài, nghe tiếng, bút dừng lại một chút, không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Ý chị là tôi xen vào chuyện của người khác?”

“Không phải, tôi có bị thương cũng không quan trọng, Trì Lệ cô ấy rất muốn đóng phim.”

“Mạng người không có đắt rẻ, cần gì phải phân biệt ai sống ai chết.”

Ôn Hải Đồng đưa bài thi cho cô, ngữ khí trầm ổn: “Đó là nguyên tắc gần đây của tôi.”

Thằng nhóc này tính tình rất lớn, rất khó ưa.

Nguyễn Thu Thu nhận bài thi, đang chuẩn bị nói gì đó thì cửa phòng bị gõ: “Hải Đồng?”

Là Lý Thành Ngọc, anh ta muốn đối diễn với Ôn Hải Đồng một phân đoạn trong kịch bản, nghe được cậu đang ở phòng hoá trang liền đi qua đây. Lý Thành Ngọc đối với việc đóng phim trước giờ đều rất nghiêm túc, lúc anh nhìn thấy trong phòng có hai người sửng sốt, sau đó mỉm cười với Nguyễn Thu Thu.

“À tôi nhớ rồi, cô là giáo viên dạy bổ túc cho Hải Đồng đúng không? Khi nãy đã thấy cô ở bên ngoài.”

“Là tôi là tôi!”

Ôn Hải Đồng đen mặt nhìn Nguyễn Thu Thu đỏ mặt xin chữ ký Lý Thành Ngọc, hai người còn chụp ảnh chung.

Lớn từng tuổi này rồi, sao lại giống như mấy nữ sinh theo đuổi thần tượng vậy? Lý Thành Ngọc có cái gì đẹp?

Cô bị Ôn Hải Đồng giữ chặt cánh tay, tỏ vẻ bây giờ hai người phải đối diễn, không thể làm bài, Nguyễn Thu Thu buồn bực đi ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn Lý Thành Ngọc lưu luyến không rời, lại bị Ôn Hải Đồng ‘bang’ một tiếng, cửa đóng lại.

“Thằng nhóc ích kỷ này…”

Nguyễn Thu Thu nói thầm, tim có chút đau, cô thay đổi sắc mặt, chào tạm biệt trợ lý Trịnh rồi rời khỏi phim trường.

Về nguyên nhân, Tự Thuật Quân lặp đi lặp lại nãy giờ trong đầu.

‘Cảnh báo! Cảnh báo! Cản trở tình tiết chuyện xưa sẽ bị trừ tuổi thọ!’

Nguyễn Thu Thu mơ hồ nhìn thấy trên đầu mình không ngừng hiện lên dòng chữ ‘HP - 1’

Tim cô đau đớn co rút lại, còn chưa đi được vài bước thì chuông điện thoại reo lên, Nguyễn Thu Thu miễn cưỡng nhìn, là Hứa Triết.

“Em ở đâu? Anh có việc tìm em.”

Vừa lúc không thể đi nổi nữa, cô báo địa chỉ cho anh ta.

“Em có phải thấy không khoẻ không? Giọng nói Hứa Triết có chút nôn nóng, “Đừng đi lung tung, anh lập tức đến đó.”

Cùng thời điểm.

Ôn Hải Đồng đối diễn xong liền phát hiện Nguyễn Thu Thu không còn ở đây, hỏi trợ lý Trịnh: “Cô giáo đâu? Sao không thấy chị ấy ở đây.”

“À cô ấy nói cơ thể có chút không khoẻ, đã về trước.” Trợ lý Trịnh có bệnh nghề nghiệp ghi ghi chép chép gì đó, dường như nhớ lại cái gì mà nói thêm, “Cô gái nhỏ chắc bị doạ rồi, nhìn giống như sắp khóc tới nơi vậy. Vì thế sau này ít dẫn cô ấy tới phim trường đi, không nên tiếp xúc quá nhiều.”

Khóc?

Trong đầu Ôn Hải Đồng hiện lên đôi mắt hạnh nhân màu nâu nhạt mật đường, không khỏi mím môi.

_______

🐣: ಠ︵ಠ

19.08.2021