“Vừa nãy em cũng đã nói trong nhà không còn lương thực rồi, tự nhiên bây giờ lại lòi ra hai cái túi, không phải sẽ khiến cho người ta nghi ngờ à? Mẹ anh sẽ nghĩ thế nào đây? Trước hết cứ để ở đây đã, ngày mai hoặc ngày mốt anh giúp em chuyển sang nhé, cứ nói là em dùng tiền còn dư để đổi lấy lương thực.” Khương Điềm Điềm hào hứng nói.
Trần Thanh Phong gật đầu: “Như vậy cũng được.”
Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng bật cười.
Cô nuốt nước bọt, nói: “Thật tốt quá, không ngờ là nhà em thật sự có lương thực.”
Trần Thanh Phong cũng cảm khái từ tận đáy lòng: “Ba em thật đúng là người lợi hại.”
Khương Điềm Điềm gật đầu: “Đúng thế.”
Cô cúi đầu suy nghĩ, ba không nhắn nhủ chuyện lương thực trong thư, có lẽ chủ nhân cơ thể này đã biết được chỗ giấu lương thực. Có điều, cô chỉ là thứ hàng “dởm” xuyên tới đây, cho nên mới chẳng biết gì mà thôi.
Khương Điềm Điềm thở dài một hơi.
Trần Thanh Phong thấp giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Khương Điềm Điềm cũng không thể nói rõ là mình bị làm sao, nhưng mà trong lòng cô lại có một cảm giác khó diễn tả thành lời. Cô gái Khương Điềm Điềm này, thật là hạnh phúc!
Ba mẹ thật sự suy nghĩ cho cô ấy rất chu đáo, ra sức giúp cô chuẩn bị tất cả mọi thứ, có điều Khương Điềm Điềm lại giày vò bản thân đến chết. Nhưng thật ra cô cũng có thể hiểu được.
Chủ nhân cơ thể này mới chỉ mười bảy tuổi thôi, ba mẹ đều không còn trên đời, người thân cũng chẳng có ai.
Thậm chí ngay cả mẹ kế cũng muốn rời đi, chắc là cô ấy đã cảm thấy sợ hãi lắm nhỉ?
Khương Điềm Điềm thật sự đã nhận được rất nhiều yêu thương từ người thân, cho nên mới sinh ra trạng thái vô cùng tiêu cực sau khi họ ra đi, bản thân cũng đánh mất ý chí sống.
Cho dù ba Khương đã để lại vô số của cải và chuẩn bị tất cả, nhưng chủ cơ thể này cũng không có dũng khí để tự sống tiếp một mình.
Từng cảm nhận được càng nhiều sự chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ, thì càng không có can đảm để sống đơn độc một mình.
Mà Khương Điềm Điềm thì từ bé đã không có người nào thật lòng với mình, cho nên cô mới có khả năng đối phó với một cuộc sống như vậy.
Thậm chí cô còn cảm thấy chuyển kiếp đúng là một chuyện tốt, dẫu có phải sống một mình, dẫu không có thức ăn ngon, đồ dùng tốt và cũng chẳng có nhà cửa cao đẹp, nhưng lại được thoải mái và tự do, không cần phải thận trọng chú ý đến cảm giác của người khác.
Bỗng nhiên cô thấy thật nhẹ nhõm biết bao.
“Điềm Điềm?”
Trần Thanh Phong thấy cô ngây người nãy giờ, nhỏ giọng hỏi: “Có phải em nhớ ba không?”
Khương Điềm Điềm gật đầu: “Dạ.”
Cô nhỏ giọng nói: “Thật đáng tiếc, ông ấy đã không còn nữa.”
Trần Thanh Phong an ủi vuốt vuốt tóc cô: “Không sao, sau này còn có anh mà!”
Hắn cười nhẹ nhàng, rất chói mắt: “Mặc dù anh không lợi hại được như ba của em, chuẩn bị cho em nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhưng anh cũng sẽ cố gắng mang lại cho em một sống tốt hơn.”
Khương Điềm Điềm giương mắt nhìn hắn: “Ừm.”
Trần Thanh Phong: “Thật mà, anh sẽ cố gắng hết sức.”
Đôi mắt của hắn rất sáng, Khương Điềm Điềm nhìn vào đôi mắt đó, cảm thấy long lanh hơi nước, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt hắn một cái, nói: “Anh phải giữ lời hứa đó.”
Trần Thanh Phong nắm chặt bàn tay cô, nghiêm túc trả lời: “Chắc chắn rồi!”
Khương Điềm Điềm cũng mau chóng lấy lại tinh thần: “Thế bây giờ anh giúp em thu dọn một chút nha.”
Cô vô cùng hào hứng: “Gạo với bột mì mỗi thứ bỏ ra bên ngoài một ít, sáng mai em muốn nấu cho mình một ít cháo.”
Lại ngẫm nghĩ điều gì đó, dường như rất vui vẻ.
Cô nói: “Sáng mai anh cũng tới ăn nhé.”
Trần Thanh Phong nhìn bộ dáng hoàn toàn không có khoảng cách của cô, đáp: “Điềm nhóc con, sao mà em lại ngây thơ như vậy chứ!”
Khương Điềm Điềm: “Em không phải nhóc con!!!”
Cô duỗi tay lay người Trần Thanh Phong, hắn bật cười nói: “Đây là lương thực ba đã để lại cho em, anh không thể ăn! Nếu không, ba tới tìm anh báo mộng thì phiền lắm.”
Khương Điềm Điềm: “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Trần Thanh Phong nghiêm trang: “Em thử nghĩ mà xem, đêm hôm khuya khoắt, ba em nhảy nhảy tới trước mặt anh, bóp cổ anh lay lay, hỏi, Trần Thanh Phong, tại sao mày có thể để một đứa con gái nuôi mình chứ, mày dựa vào đâu mà đòi ăn lương thực của Điềm Điềm nhà tao, mày thật đáng chết, đáng chết, đáng chết…”
Khương Điềm Điềm phì cười, cả người lăn lên giường đất, bả vai run rẩy: “Anh cũng buồn cười quá đi.”
Trần Thanh Phong: “Thế nên anh không thể ăn đồ của em được! Em chịu khó chờ đi, chờ đến ngày nào đó anh kiếm được tiền, sẽ mua đồ ngon cho em ăn!”
Khương Điềm Điềm chẳng tin, cô lầm bầm: “Anh lười thế thì kiếm tiền làm sao được?”
Trần Thanh Phong ưỡn ngực, trông càng đứng đắn hơn.
“Em quá xem thường anh rồi, sao anh lại không thể kiếm tiền? Anh vốn chỉ lười kiếm thôi, không phải là không muốn kiếm tiền nha.”
Khương Điềm Điềm “ồ” một tiếng thật dài, làm bộ quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười hì hì: “Vậy anh nói thử xem, anh muốn làm gì nào? Đừng nói là anh muốn đi chợ đen đấy nhá?”