Khương Điềm Điềm dậy muộn(・∀・)
Nhưng điều đó cũng hiển nhiên thôi, hôm qua cô đi sớm về muộn, rất mệt.
Khương Điềm Điềm thầm nghĩ, không có việc gì tốt nhất không cần đi công xã, lộ trình hai giờ này, có thể làm người ta mệt mỏi đến phát điên.
Tô Tiểu Mạch cùng Đại Hổ, Nhị Hổ cũng không ở trong nhà, cũng không biết là đi từ khi nào. Bất quá Khương Điềm Điềm thấy nồi nước đã được nấu, bây giờ vẫn còn nóng hổi.
Khương Điềm Điềm rửa mặt, lấy hai cái bánh bao cùng một trái trứng gà luộc làm bữa sáng, từng ngụm từng ngụm ăn hết.
Khương Điềm Điềm vui rạo rực ăn xong, trong lòng yên lặng cảm khái, nếu bữa ăn mỗi ngày đều phong phú như vậy thì thật tốt.
Bất quá, cô nhìn đồ ăn mình dự trữ, bánh bao chỉ còn lại hai cái, trứng gà một cái. Nếu không phải, ngày hôm qua bọn họ không ăn trứng gà Trần đại nương cho thì hiện tại ngay cả trứng gà cũng không có mà ăn đâu.
Tội nghiệp.
Khương Điềm Điềm uống nước xuôi cơm, nghe thấy âm thanh bên ngoài cổng có người gọi tên cô: "Điềm nha đầu, còn chưa bắt đầu công việc đi?"
Khương Điềm Điềm chạy nhanh ra cửa, nhìn thấy Trần đại nương vội vàng mang hai con gà tiến vào, Khương Điềm Điềm đôi mắt lập tức trừng lớn, nói: "Đại nương, gà này là của con sao?"
Trần đại nương gật đầu: "Còn không sao! Mấy ngày hôm trước không phải nói, ta kiếm gà cho con sao? Nhìn bộ dạng này của con, lại đây ta chỉ con, hai con gà này, đều là gà mái đang đẻ trứng. Nuôi dưỡng cho tốt, có thể luôn có trứng gà mà ăn."
A Di Đà Phật, như vậy tên tiểu tử Vương bát đản Trần tiểu Lục ấy không trộm trứng gà của bà nữa!
Trần đại nương ở bên trong bổ sung một câu, theo sau, bà nói: "Bất quá con gà này được bắt từ Bắc Trấn Đại đội tới, đột nhiên đổi địa phương, mấy ngày nay sẽ không đẻ được trứng. Tốt nhất là con nên bắt sâu, côn trùng gì đó cho ăn, cho tụi nó bình tĩnh dần, rồi mới đẻ trứng được."
Khương Điềm Điềm chưa từng nuôi sống được con vật gì, cô còn đang nghĩ đến tương lai hai con gà này thế nào, vừa nghe Trần đại nương chỉ dạy. Thái cực kì khiêm tốn làm cho Trần đại nương trong lòng thoải mái a! Bà mỉm cười: "Con có cái gì không hiểu, cứ việc tới hỏi ta."
Khương Điềm Điềm: "Được ạ."
Cô cười KHANH KHÁCH, tựa hồ nghĩ đến cái gì, nói: "Đại nương, ngài chờ con một chút."
Cô rất nhanh chạy vào nhà, lại chạy ra nói: "Ngài nhắm mắt há mồm."
Trần đại nương: "???"
Tuy rằng có điểm khó hiểu, nhưng vẫn làm theo ý của cô, Khương Điềm Điềm lập tức đem một viên đường, đặt ở miệng Trần đại nương, Trần đại nương cảm giác được vị ngọt thanh, lập tức mở mắt ra: "Này!!!"
Khương Điềm Điềm hiến vật quý nói: "Hôm qua con có mua chút đường, ngọt không ah?"
Trần đại nương ngốc lăng nhìn Khương Điềm Điềm, thật lâu, đôi mắt có hơi chút hồng thuận, bà có điểm không được tự nhiên chớp chớp mắt, nói: "Con nha đầu này, cho ta đường ăn làm gì. Ngày hôm qua đưa bánh bao, hôm nay lại cho đường. Thứ tốt không biết để lại cho chính mình ăn! Thật sự là đứa ngốc."
Nói là nói như vậy, nhưng thật ra không che giấu nỗi ý cười trên khuôn miệng đang nhếch lên, bà cười rất thật tâm, vẻ mặt cười lên nếp nhăn co quắp lại, sáng lạn như một đóa cúc. Trần đại nương: "Ngày hôm qua, con đi một đường như thế, mệt muốn chết rồi đi? Như vậy, hôm nay con đừng đi làm, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Việc làm ở chuồng heo. Ta giúp con làm."
Khương Điềm Điềm: "Di? Hả!"
Không đợi cô trả lời! Trần đại nương SƯU SƯU SƯU liền rời đi, cước bộ mau thật sự.
Khương Điềm Điềm: "?"
Hả ha ha, con người thời đại này, quả nhiên thật thuần phác a!
Thật sự là, dân phong giản dị lại đơn thuần, thời đạt tuyệt vời!
"Tiểu thẩm..."
Một trận âm thanh nho nhỏ vang lên, Khương Điềm Điềm nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy một tiểu nhóc con gầy tong teo, tóc vàng hoe trốn ở cách đó không xa, trộm nhìn Khương Điềm Điềm, vẻ mặt khát vọng.
Khương Điềm Điềm suy nghĩ một chút, nhận ra đây là Tam Nữu, con gái của tam phòng Trần gia.
Khương Điềm Điềm đối với tiểu hài từ này của Trần gia không có ấn tượng sâu sắc. Tuy nhiên cũng biết được, Tam Nữu năm nay 5 tuổi, bất quá thoạt nhìn tựa 4 tuổi, mái tóc mỏng và vàng với thân hình chưa được hai lạng thịt.
"Tam Nữu, con có chuyện gì sao?"
Tam Nữu không nghĩ tới Khương Điềm Điềm đột nhiên cùng nó nói chuyện, tự đọa sợ chính mình, nó vốn nghĩ rằng, chính mình là kêu trong bụng, không nghĩ tới thế nhưng lại nói ra miệng mất rồi. Nó lui lui thân hình nhỏ của mình, có điểm hơi sợ nhìn nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm lại hỏi một câu: "Con có chuyện gì sao?"
Mắt thấy nó không trả lời, Khương Điềm Điềm quyết đoán: "Không nói, ta đi ah."
Chính cô chỉ mới là "Cục cưng" 17 tuổi mà thôi, cho nên đối với tiểu hài tử cũng không quá để tâm, cũng không có như nữ nhân xuyên không bình thường có tình thương của mẹ gì gì đó. Chính cô cũng rất cần có tình thương của mẹ đây.(灬º‿º灬)
Tiểu hài tử rất mẫn cảm, Khương Điềm Điềm đối bọn họ không có quá thân cận, Tiểu cô nương cũng cảm giác được, mắt thấy Khương Điềm Điềm phải đi, nó nghĩ đến biểu tình vừa nãy của nãi nãi, cố hết sức lấy dũng khí nói, nói: "Con, con giúp người làm việc! Tiểu, tiểu thẩm, người, người có thể cho con ăn đường không?"
Một câu, nhưng nói đứt quãng không xuôi.
Khương Điềm Điềm: "Hả?"
Cô quay đầu lại, nhìn về phía tiểu hoàng mao(đầu vàng nhỏ).
Tam Nữu sợ cô không cần mình, lập tức cam đoan: "Con bắt được trùng trùng!"
Nó lập tức học theo bộ dáng thường ngày của các đường ca(anh họ), tận lực tranh thủ: "Mỗi ngày con sẽ bắt thật nhiều trùng trùng, đem cho gà ăn, con chỉ muốn ăn đường..."
Khương Điềm Điềm nhìn Tiểu cô nương bé nhỏ này, lại cúi đầu nhìn con gà, nói: "Được a."
Tam Nữu kinh hỉ nhìn Khương Điềm Điềm, không dám tin!
Khương Điềm Điềm: " Tốt quá, ngày nào con cũng bắt trùng, còn không đủ trùng thì hái rau, ngày nào cũng phải cho hai con gà ăn, tiểu thẩm sẽ cho con viên đường".
Tam Nữu: "Hảo!"
Nó cao hứng lắc lư nhéo nhéo ngón tay, chắp tay sau lưng, thật nghiêm túc đáp: "Con nhất định sẽ hảo hảo làm tốt."
Khương Điềm Điềm tùy ý: "Chủ yếu là phải bắt trùng trùng, không được thay thế bằng đồ ăn khác, nếu con ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu ta liền thay đổi người."
"Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu?" Tiểu cô nương không hiểu lắm.
Khương Điềm Điềm: "Chính là con cố ý lừa gạt ta, tất cả đều lấy toàn rau cải! Căn bản đào trùng."
Tam Nữu nhanh nhảu cam đoan: "Con sẽ không!"
Khương Điềm Điềm gật đầu: "Được."
Một lớn một nhỏ, quyết đoán đạt thành giao dịch.
Tam Nữu vui vẻ: "Hảo! Con đi liền đây!"
Nó một khắc cũng không dám trì hoãn, lập tức SƯU SƯU SƯU chạy đi.
Nó muốn bắt trùng, nó phải ăn đường!
Tiểu cô nương chạy đi, Khương Điềm Điềm ngồi xổm trong viện, nhìn hai con gà mắt miệng lẩm nhẩm, "Các ngươi phải nhanh đẻ trứng cho ta, ngươi xem xem, vì dưỡng tốt hai ngươi, ta hao tổn bao nhiêu tâm tư. So với các con gà khác trong thôn, các ngươi hạnh phúc biết bao nhiêu! Các ngươi hiểu không?"
Hai gà mái già: "Khanh khách khanh khách lạc!"
Khương Điềm Điềm: "Các ngươi còn cười ta, ta nói cho các ngươi, không thể ngây ngô cười! Tốt nhất là ăn nhiều đồ ngon, đẻ trứng thật nhiều cho ta! Mỗi ngày đều phải đẻ trứng! Bằng không, ta liền nướng các ngươi thành gà lõa thể." ᕦ(ò_óˇ)ᕤ
Hai gà mái già: "Khanh khách khanh khách lạc!"
Khương Điềm Điềm: "Đều hảo hảo ăn cho ta, ngoan ngoãn đẻ trứng!"
Khương Điềm Điềm giáo dục hai con gà, sau đó đứng dậy, cô cầm hai bao đường, đi qua cách vách: "Vương đại thẩm."
Vương đại thẩm đang chuẩn bị đi làm, liền nhìn thấy Khương Điềm Điềm cười KHANH KHÁCH đứng ở cửa, bà hỏi: "Điềm nha đầu tới rồi, có chuyện gì sao?"
Khương Điềm Điềm vào sân, đem hai bao đường đã chuẩn bị tốt đưa cho bà, nói: "Đại thẩm, hôm qua con đi huyện, mua ít đồ, liền người hai bao đường. Chuyện tình hôm trước, cảm ơn người đã hỗ trợ nga."
Vương đại thẩm: "Con làm cái gì vậy! Bà con xa không bằng láng giềng gần, đều là người cùng thôn, nhà ai có khó khăn mà không giúp ah? Nói sau chúng ta cũng không có làm gì! Chỉ ra mặt chống lưng cho con. Con đây là làm gì, mau cầm lại đi."
Khương Điềm Điềm kiên định lắc đầu: "Không, con cầm đến đây là để cho người!"
Cô quyết đoán vùi vào trong tay Vương đại thẩm, THÙNG THÙNG ĐÔNG bỏ chạy khỏi sân!
Vương đại thẩm: "Ai, đứa nhỏ này! Đứa nhỏ này thật sự là..."
Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì mới tốt, bà cúi đầu nhìn bao đường trong tay, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn nhận. Nếu đứa nhỏ đã kiên định đưa như vậy, như vậy bà cũng không chối từ. Bất quá, trong lòng bà cũng hiểu được, sau này phải chiếu kháng tiểu cô nương này nhiều hơn chút.
Khương Điềm Điềm trở về nhà, thở một hơi thật sâu.
Nhân tình lui tới, thật phức tạp ah.
Bất quá tiểu Phong Ca Ca nói rất đúng nha, hai nhà gần như vậy, có cái gì, cũng có thể nhanh chóng giúp đỡ. Nếu đã kết giao, cũng không thể keo kiệt. Khương Điềm Điềm ngồi trên băng ghế, nhìn hai thành viên mới trong nhà ―― hai con gà, cân nhắc chuyện nuôi gà này có thật sự khó không.
Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ một chút nga, một khối đường 1 phân tiền, cô mỗi ngày đều dùng đường để đổi đồ ăn cho gà, như vậy thật sự không hợp lý lắm.
Dù sao cô năm nay hẳn là sẽ lập gia đình, gả cho người, vậy gà này cũng không cần cô phải quản. Cứ tưởng tượng như vậy, bất quá chỉ dưỡng mấy tháng, mấy tháng, cô vẫn có thể kham nổi. Nếu như gà này ăn của cô mà dám bãi công không đẻ trứng!
Khương Điềm Điềm lạnh buốt nhìn chằm chằm con gà, cân nhắc là gà nướng ăn ngon hay gà hầm ngon hơn.
Hai con gà: "Khanh khách lạc."
Nhanh chóng chuồn đi!
Khương Điềm Điềm: "Cảm nhận được sát ý của ta đi? Hừ!"
Khương Điềm Điềm tùy ý ngả lưng, tựa vào tường, cô chống cằm, tiếp tục xem con gà.
Thế nhưng trong đầu lại bắt đầu nghĩ tới tiểu đồng bọn của cô, không biết, tiểu Phong Ca Ca đang làm gì ah, có phải đang làm việc không. (Ôi sức mạnh của con dũy tềnh iu, làm con ngtar sến hẳn ra) (~‾▿‾)~
Trần Thanh Phong đang làm việc?
Không, đương nhiên là không thể rồi.
Trần Thanh Phong lấy danh nghĩa "Mệt muốn chết rồi", nằm trong nhà giả chết.
Ngày thường đã lười, càng không nói đến hôm nay thực sự mệt mỏi.
Tuy rằng lười biếng, Trần Thanh Phong cũng không phải là không làm gì hết, hắn kêu hai đứa cháu trai lớn nhất nhà cùng hai đứa cháu gái.
"Một rổ nấm lớn đổ hai khối đường, một rổ nấm nhỏ đổi một khối đường. Các con nếu làm, tìm xong đưa cho tiểu thẩm; nếu không làm, ta tìm người khác. Các con hiểu được đi, đây là tấm lòng tiểu thúc ta hướng về các con, mới đem cơ hội này cho các con, nếu các con không muốn. Ta đây đi chọn..."
Trần gia tổng cộng có chín đứa nhỏ, bốn đứa nhỏ lớn nhất điên cuồng gật đầu, nói: "Nguyện ý, tụi con nguyện ý."
Thế nhưng Đại nữu rốt cuộc cũng là đứa nhỏ lớn nhất, nó nhẹ giọng nói: "Chỉ là chúng ta nếu không đem nấm về, nãi nãi sẽ mắng người."
Đại Nữu là chị ruột của Đại Hổ cùng Nhị Hổ, Đại Hổ: "Mắng thì cũng không mất khối thịt nào, đã vậy còn có đường ăn ah!"
Trần Thanh Phong lười biếng tựa không xương, nghiêng người về một bên dựa vào cửa, nói: "Đầu óc của các con chứa toàn đá a. Thế nào lại đi đổi hết toàn bộ lấy đường, không biết chừa lại một ít sao?"
"Đúng đúng nga!"
Bốn đứa trẻ háo hức chuẩn bị đi, thình lình nhìn thấy người đứng ngoài cửa. Lập tức hoản sự, tề soát(đồng loạt) hô: "Ngũ thẩm."
Tô Tiểu Mạch cũng không ngờ đến, thời điểm mình về lấy đồ, liền gặp được hiện trường kẻ xấu xúi giục trẻ nhỏ như vậy. Cô xấu hổ nhìn thoáng qua mấy đứa trẻ, lại nhìn nhìn Trần Thanh Phong, gật gật đầu ra hiệu, rồi xoay người rời đi.
Mấy nhóc con lập tức líu ríu: "Tiểu thúc, làm sao đây?"
Trần Thanh Phong da mặt dày, không chút nào để ý: "Tính thế nào thì cứ làm thế ấy! Dù thế nào? Các con không muốn ăn đường sao?"
"Muốn muốn!". Vài người tề soát đáp.
Trần Thanh Phong mỉm cười: "Vậy còn có gì để nói? Muốn lấy đồ ăn từ chỗ ta, há có thể không trả giá?"
Nói đến đây, mấy đứa nhỏ lập tức kiên định đứng lên, quyết đoán lắc đầu: "Không dám, nghĩ cũng không dám nghĩ."
Tiểu thúc nhà bọn họ, cho tới bây giờ chưa bao giờ cho không bọn họ cái gì.