Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Lực nắm tay ngày một tăng, thể hiện chủ nhân của nó cực kỳ khó chịu, hắn đưa mặt lại gần để trán mình dán vào trán cô,
“Vật nhỏ, em lại không chuyên tâm, nhớ thương ai đó à?”
Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi tế bào trên da thịt cô khiến hồi thần.
Nhìn gương mặt tuyệt mĩ phóng đại trước mắt, bốn mắt nhìn nhau, cô có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Trên người hắn luôn tỏa ra một mùi hương đặt biệt, bất đồng với mùi của nước hoa Cologne, mùi hương này nhẹ nhàn hơn, chỉ cần hắn xuất hiện cô liền ngửi thấy.
Không biết vì sao mỗi lần cô ngửi thấy mùi hương này lại cảm thấy nó rất gần gủi quen thuộc.
Tư Vân Tà căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, ức hϊếp
“Em chưa trả lời tôi, người em đang nhớ đến? Là Nam Cung Vũ!!!”
Cái người này, hắn thật sự rất đẹp, lúc tức giận cũng yêu diễm đến câu lòng người, chỉ là nếu hắn không làm cho căn phòng cô đang ấm áp trở nên lạnh lẽo thì khá tốt.
Cô im lặng hơi rụt người.
Vẫn không nhận được câu trả lời khí lạnh càng tỏa ra
“Em đưa cho hắn đồ vật kia, là ước bọn họ không thể hòa thuận lại, em đang muốn quay trở lại với Nam Cung Vũ?”
Tuyên Vân Chi nghe vậy tự nhiên bật cười
“Em vốn chính là tính toán làm cho bọn họ không thể nào quay lại với nhau, bằng không hà tất gì phải dùng đủ đoạn này, còn nữa, em đối với Nam Cung Vũ thật sự, Ưm ……”
Lời còn chưa nói xong, cả người cô đã bị áp tới góc giường, tiếp nhận nụ hôn kịch liệt ngang ngược bá đạo của hắn, hơi thở của cô đều bị chặn lại.
Nụ hôn bất thình lình khiến cô không kịp chuẩn bị chỉ có thể bị động thừa nhận.
Tư Vân Tà hôn rất thô lỗ kịch liệt, như muốn xé rát môi cô ra. Cả thân hình hắn áp sát bao phủ lên người cô không chừa một khe hở.
Cô vô lực chỉ biết để hắn căn xé, một tay cô nắm chặt tay áo sơ mi của hắn, tay còn lại bắt lấy khăn tắm.
Khi Tuyên Vân Chi sắp bị hôn đến ngạt thở, hắn mới lưu luyến rời đi.
Đầu hắn gác một bên vai cô, giọng nói trở nên trầm thấp khàn khàn
“Vật nhỏ, em đúng là một tiểu hồ ly.”
Kỳ thật hắn đang thử cô, thử xem hắn còn có một cơ hội nào không.
Nhưng xem ra hắn không cần phải nhọc lòng như vậy, vì vốn dĩ cô là của hắn.
Bên này Tuyên Vân Chi không ngừng thở hổn hển, tay nắm chặt không nói lên lời.
Hắn ôm cô ngồi một lúc mới lên tiếng
“Vật nhỏ, em vẫn còn thích hắn không?”
Từ lúc gặp nhau đến giờ đây là lần thứ hai hắn hỏi cô câu hỏi kiểu này, tất nhiên câu trả lời của cô vẫn như lúc đầu.
“Không còn.”
Không biết vì sao mỗi lần hắn nghe câu trả lời này đều cảm thấy thỏa mãn,
“Tôi cảm thấy lúc nào em cũng để tâm đến hắn.”
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàn hôn từng chút lên môi cô.
Tuyên Vân Chi cố gắng tránh đi nụ hôn của hắn, giải thích
“Vì hắn là kẻ thù của em, chú ý một chút cũng tốt, hơn hết …”
Bất quá thằng nhãi này hiện tại giống như không muốn cô giải thích rõ ràng, luôn tìm cách chặn miệng cô lại.
Tỷ như giờ, toàn bộ thân hình hắn đều dán sát lại đây.
Nụ hôn như gà mổ thóc trên môi cô giờ ngày một sâu, nó không còn hổ báo kiệt liệt câu xé như lúc ban đầu, nụ hôn bây giờ nhẹ nhàn sâu lắng hơn, triền miên hơn như thể hắn đăng cầm trên tay món đồ dễ vỡ nhẹ nhàn nâng niu, cả giọng nói cũng trở nên khàn đặt nhưng vẫn mang theo sự bá đạo
“Tuyên Vân Chi, tôi muốn biến em thành người của tôi.”
Không phải câu hỏi, cũng không phải câu nghi vấn mà đơn thuần chỉ là câu khẳng định, thông báo cho cô một điều là cô sẽ không thể rời giường trong tối nay.
- --------------------oOo----------------------