Nghe Tôn Hồ nói đến việc của Chu Tuệ, Trương Ninh lúc này mới nhớ tới còn phải sắp xếp việc của Chu Tuệ nữa.
“Đúng rồi, nàng ta bên đó như thế nào?” Trước khi đi, nàng cùng Tôn Hồ đã sắp xếp xong, tính toán trong khoảng thời gian này, mấy ngày nay chắc là cũng sắp có động tĩnh.
Tôn Hồ cười nói: “Xưởng quần áo Chu Tuệ dùng rất nhiều kiểu dáng của các xưởng quần áo sản xuất trang phục khác, còn đầu nhập thị trường bên trong, bị người tố báo. Hôm nay người đã bị bắt, lần này nhà máy phải bồi thường không ít tiền, bọn họ cũng lấy không ra, hiện tại nhà máy bọn họ cũng đình công.”
“Người cùng nàng làm buôn bán, không bị bắt được chứ.”
“Đều đi rồi, tìm không ra.” Đến nỗi đi nơi nào, tự nhiên cũng chỉ có hắn cùng Trương Ninh biết. Thanh âm Tôn Hồ cực nhỏ, hiển nhiên là sợ người nghe được. “Vốn là cho 5000 khối, thời điểm hai nhóm người tới tìm nàng, nàng cũng đều đáp ứng.”
Trương Ninh nghe Chu Tuệ làm chuyện ngu xuẩn này, cười lạnh nói: “Chuyện sau này cũng không cần nhúng tay, để cho nàng nhận kết cục này đi.”
“Được, ta đây liền thanh thản ổn định chuẩn bị chuyện nhà máy.”
Sau khi gọi điện thoại xong, trên mặt Trương Ninh vẫn còn có chút ý cười.
Ban đầu nàng để Tôn Hồ tìm người giả bộ là thương nhân bán sỉ trang phục ở nơi khác, cầm kiểu dáng tới để Chu Tuệ sản xuất. Mà kiểu dáng đó, trên thực tế đã có ở thị trường nơi khác. Sau khi tạo thành trang phục, xưởng quần áo đối phương tự nhiên sẽ truy cứu trách nhiệm. Đương nhiên, vì bảo đảm thành công, nàng tìm tận ba người.
Vốn dĩ cho rằng chỉ cần một trong đó số ba người thành công là được, Chu Tuệ này cũng nên nhận được giáo huấn. Không nghĩ tới lần này cử ba đợt người, Chu Tuệ thế nhưng đều muốn ăn hết, thật đúng là lòng tham không đáy.
Người chưa từng làm ăn bao giờ, lung tung học làm buôn bán, lúc này nàng ta phải ăn cho đủ.
Trương Ninh trong lòng đối với việc tính kế Chu Tuệ thành công như vậy, cũng không cảm thấy đuối lý một chút nào. Lúc trước Tống Kiến Quốc nếu không phải mạng lớn, có khi hiện tại đã sớm không còn, cho dù muốn Chu Tuệ lấy mạng tới đổi cũng chưa đủ đâu. Sau này lại đến chuyện của nhà máy, nếu không phải nàng đã trải qua cả một đời trước đó, còn có thể xử lí được loại trường hợp này, bằng không nguy cơ của nhà máy cũng không dễ dàng vượt qua như vậy. Nếu Chu Tuệ toàn tâm toàn ý yếu hại* nàng, nàng cũng không ngại ra tay tàn nhẫn, làm nàng ta không được yên thân.
[*]Yếu hại là quan hệ lợi cho ta và thiệt hại cho địch. Ở đây chính là lợi cho Chu Tuệ, hại cho Trương Ninh.
Lúc này bên trong Cục Công An ở huyện thành, Chu Tuệ đang ở bên trong phòng thẩm vấn khóc nửa ngày, mọi người đi rồi, liền ghé mặt vào trên bàn tiếp tục khóc. Nàng không nghĩ tới, vốn dĩ muốn nhà máy có hy vọng, như thế nào lại xảy ra những việc này đâu.
Buôn bán đang tốt đẹp, không nghĩ tới thế nhưng đều là kẻ lừa đảo.
Chu Tuệ hung hăng nắm chặt tay, trong lòng hận ý từng luồng xuất hiện ra.
Nàng biết, lần này cần bồi thường tiền, nàng nếu còn không trả được. Trước mắt cũng chỉ có một còn đường ngồi tù.
Ngồi tù……
Nàng nghĩ đời trước làm chuyện như vậy, đời này thế nhưng lại phải ngồi tù, vì cái gì hai đời đều là cái dạng này. Vì cái gì mỗi lần trong thời gian tốt đẹp, luôn sẽ có những vận đen đó quấn vào trên người?
“Không được, ta không thể ngồi tù, ta không thể ngồi tù.” Chu Tuệ hoảng loạn ôm chặt chính mình, cắn môi đến chảy máu.
Đột nhiên, nàng như nghĩ tới cái gì, đứng lên đột nhiên gõ cửa đi, “Ta muốn giải thích, ta muốn giải thích.”
Trưa hôm đó Chu Tuệ giải thích xong, Chu Cường đã bị người bắt đi từ trong nhà và kết thúc vụ án.
“Nhi tử nhà lão Chu bị bắt.” Tống mẫu ngồi ở trong nhà Lý Đại Hồng nói chuyện, nói đến việc này. Từ sau khi biết Chu Tuệ đối với nhà bọn họ ra tay, Tống mẫu trừ bỏ đi Chu gia náo loạn hai lần, thì vẫn luôn chú ý động thái nhà bọn họ, đề phòng thời điểm nào đó bị xuống tay. Cho nên sau khi Chu Cường bị bắt, nàng liền biết trước tin tức này.
Lý Đại Hồng đang xe chỉ, nghe lời này, kinh ngạc nói: “Sao bị bắt, không phải bắt là khuê nữ nàng sao?”
“Cho nên nói a, Chu Tuệ này lòng dạ rất đen tối. Trước đó nàng là người phụ trách nhà máy, cho nên liền bắt nàng, không nghĩ tới đến khi vào cục cảnh sát, nàng mới nói nhà máy kia người chịu trách nhiệm pháp lí là ca nàng, cho nên người ta liền đi bắt Chu Cường. Ngươi nói một chút, nha đầu này có phải trước đó đã tính kế tốt rồi hay không phía, xảy ra chuyện liền lấy ca nàng làm lá chắn.”
“Có thể thật sự ca nàng làm hay không?”
“Sao khả năng a, Chu Cường đó chính là đồ ngu xuẩn, có thể có bản lãnh này?” Tống mẫu trong lòng cực kì khẳng định, việc này tuyệt đối cùng Chu Tuệ thoát không được can hệ.
Trong lòng nàng may mắn Chu Tuệ đã đi rồi, bằng không loại người có lòng dạ đen tối như vậy ở trong nhà, nàng ngủ cũng ngủ không được.
“Được rồi, ta phải trở về đây, đợi lát nữa đi thắp cho lão tổ tông nhà chúng ta nén hương thôi.”
Nàng vừa ra khỏi cửa sân, Lý Đại Hồng liền gọi nàng lại, “Ai, nhớ viết thư nói cho Ninh Ninh việc này.”
Tống mẫu nghe xong, suy nghĩ một chút, cười nói: “Ngươi suy nghĩ chu đáo, đúng là nên cùng Ninh Ninh nói việc này.”
Thời điểm Trương Ninh nhận được thư Tống mẫu, đúng vào ngày nhà máy ở thành phố B bên này chính thức khởi công.
Sau khi nhận được thư, nhìn tin tức, trong lòng nàng cười lạnh, liền đem thư đặt trong ngăn tủ.
Đời trước, Chu Tuệ đã sai lại càng sai, chúng bạn xa lánh, sau này cả đời cũng chưa xuất hiện. Hiện tại Chu Tuệ đã tiếp tục đi dọc theo quỹ đạo đời trước, nàng tự nhiên cũng không cần tốn nhiều tâm tư.
Hiện tại nhà máy đã tới thành phố B, quy mô so với trước kia cũng lớn, Chu Tuệ cho dù có cái tâm tư gì cũng vô dụng. Mà giữa nàng cùng Tống Kiến Quốc liền càng không thể bị Chu Tuệ chen chân.
Sau khi nhà máy khởi công, Thư Tinh cũng vài lần tới đây, rất cần mẫn.
Trương Ninh phát hiện, Thư Tinh người này mặt ngoài lười nhác, nhưng thời điểm nếu thật sự nghiêm túc làm một việc, cũng rất chịu khó bỏ công sức.
Thư Tinh nhìn nhà xưởng Trương Ninh sau khi quy hoạch, nghiên cứu đã lâu, mới chịu buông tay cho nhóm sư phó kiến trúc.
“Ngươi này xưởng khu quy hoạch rất hợp lý, ta trước đó còn tưởng rằng nhà xưởng lớn này đến lúc đó sẽ rối loạn đâu, ngươi phân chia như vậy, cũng càng ngày càng rõ ràng.”
Trương Ninh nhìn khu xưởng đã khởi công nghỉ ngơi chỉnh đốn, trên mặt mang theo tươi cười, “Chỗ càng lớn, quy hoạch lên mới càng tốt, chúng ta chỉ cần đem khu vực tiến hành phân chia, về sau khởi công xong, mới có thể trật tự rõ ràng.”
“Phương diện này ta còn không rõ lắm, sau này ngươi lại dạy ta đi.” Thư Tinh cười kéo tay nàng.
Trương Ninh cười nói: “Dù sao ngươi mỗi ngày tới, trực tiếp nhìn quá trình dựng lên không phải càng thêm rõ ràng sao?”
“Ta thích lý luận kết hợp thực tế. Như vậy đi, giữa trưa mời ngươi ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Trương Ninh thấy nàng như vậy, cũng biết chính mình đây là bị không trâu bắt chó đi cày*. Tuy nhiên người này chính là đối tác chính mình về sau, cũng không cần cố tình giấu diếm.
[*]Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc làm việc mà không người ta đủ khả năng, làm khó.
Sau khi xem xong nhà máy, Thư Tinh đã gấp gáp chờ không nổi lái xe cùng Trương Ninh cùng đi phụ cận tìm tiệm cơm ăn cơm.
Thời điểm ăn cơm, Trương Ninh lại tùy ý nhìn hoàn cảnh tiệm cơm.
Lúc này tiệm cơm cũng đều là vừa mới mở ra, bố cục bên trong cùng bài trí đều rất thô sơ, căn bản nhìn không ra bất kì loại mỹ cảm nào. Nhưng còn đồ ăn lại một chút cũng không chiếm được lợi.
Vật quý vì ít, tiệm cơm thiếu, giá tự nhiên cũng tương đối cao một chút.
“Hương vị rất không tồi, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Còn được.” Trương Ninh uống một ngụm nước sôi để nguội. Trong lòng nàng tuy rằng có ý tưởng, nhưng lúc này cũng không dám lại mở miệng. Không nói Thư Tinh như một học sinh yêu thích hỏi về các vấn đề ngồi ở bên người, nếu nàng mở miệng không chừng sẽ có rất nhiều vấn đề, chỉ nói đến việc tiệm cơm này nhiều người như vậy, vạn nhất nàng một khi mở miệng, lại giống như lần trước ở trong quán trà Thư Tinh nói người ta không kiếm được tiền, bị bắt được tại trận thì không hay. Cho nên lần này nàng cũng thành thành thật thật ăn cơm.
Thư Tinh tuy rằng chuẩn bị hỏi Trương Ninh về vấn đề quy hoạch xưởng khu, nhưng sau khi tới tiệm cơm, phát hiện bên này quá nhiều người, không có tiện nói chuyện, cũng liền nói đến chuyện này.
“Ai nha, không phải đại tiểu thư Tinh Tinh của chúng ta sao?”
Hai người đang an an tĩnh tĩnh ăn cơm, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam. Trương Ninh nghe giọng điệu này, cảm thấy chỉ có thể dùng cảm giác tiện để tới hình dung. Ít nhất sắc mặt Thư Tinh hiện tại rất không tốt.
Nàng dựa theo phương hướng Thư Tinh trừng mắt nhìn qua, liền nhìn thấy một nam nhân tướng mạo anh tuấn trẻ tuổi, đang cùng vài người đi tới. Nam nhân kia ăn mặc một thân áo khoác màu đen, tóc dài ba bảy phân, rất phù hợp phong cách thẩm mỹ niên đại hiện tại.
Chẳng qua, đôi mắt người này thời điểm nhìn Thư Tinh, mang theo mười phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Trương Ninh đều có thể nhìn ra đôi mắt Thư Tinh thiếu chút nữa phun ra lửa.
Trương Ninh còn không có tới kịp hỏi Thư Tinh đây là người nào đâu, liền thấy nam nhân trẻ tuổi này cùng những người khác nói gì đó, những người khác liền đi trước, chính hắn một mình đi đến gần cái bàn bên cạnh.
Tới bàn bên cạnh, trực tiếp kéo ghế ra ngồi dựa vào.
Thư Tinh vẫn luôn trừng mắt nhìn hắn lúc này rốt cuộc không thể nhịn được, cắn răng nói: “Trịnh Khải, ngươi tới làm cái gì, ta nhưng không cho ngươi ngồi xuống!”
Trịnh Khải thấy nàng tức giận, càng thêm tươi cười đến cong đôi mắt. “Đừng như vậy, tốt xấu chúng ta cũng là thanh mai trúc mã……”
“Nói ít thôi, ngươi chính là vị hôn phu của Lưu Điềm Điềm, chúng ta thế bất lưỡng lập, lăn xa một chút.” Thư Tinh trực tiếp đuổi người.
[*]Thế bất lưỡng lập: Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.
Vị hôn phu Lưu Điềm Điềm?
Trương Ninh theo bản năng nhìn thoáng qua cái người trẻ tuổi gọi là Trịnh Khải này, thấy hắn mặt mày dễ nhìn, một bộ dáng bất cần đời, trong lòng suy nghĩ, hai người này thật đúng là tuyệt phối. Một cái điêu ngoa, một cái nhìn không đứng đắn. Thật là xứng đáng ở bên nhau.
Tuy nhiên da mặt Trịnh Khải này cũng rất dày, Thư Tinh cũng đã trực tiếp đuổi người như vậy, hắn thế nhưng còn có thể dường như không có việc gì mà móc ra thuốc chuẩn bị hút.
Thư Tinh cũng phát hiện hành động hắn muốn hút thuốc, nhanh chóng nói: “Đừng hút thuốc, Trương Ninh cũng không thể ngửi mùi thuốc.”
Trịnh Khải sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Trương Ninh, như là phát hiện cái gì, cười đem thuốc thu vào, “Ngượng ngùng.”
Trương Ninh lễ phép cười lắc đầu, “Không có việc gì.”
Thư Tinh hiển nhiên rất không thích Trịnh Khải, thấy hắn tới cũng không muốn ăn cơm, “Được rồi, tự ngươi ở chỗ này ngồi đi, ta cùng Trương Ninh còn có chuyện.” Nói xong liền xách theo túi đứng lên đi.
Trương Ninh thấy thế cũng đứng lên đi theo.
Trịnh Khải nhưng không tính toán từ bỏ, đi theo phía sau bọn họ, “Ta biết các ngươi nói chuyện gì, nghe Thư a di nói, ngươi cùng Trương Ninh chuẩn bị kết phường làm xưởng?”
Thư Tinh đang đi ở phía trước, nghe lời này, cũng dừng bước chân lại quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, nàng cũng không náo loạn, bĩu môi nói: “Việc này sao, cha nương ta đều đã biết, cho nên ngươi có cái kiến nghị gì đều không cần phải nói.”
“Ta chỉ là tùy tiện thử nói mà thôi, cũng không có muốn ngăn cản ngươi.” Trịnh Khải không chút để ý nói.
Thư Tinh lúc này mới vừa lòng cười một chút, “Vậy là tốt rồi, ta đây cùng Trương Ninh đi về trước, về sau có cơ hội thì gặp lại đi.” Miệng nàng tuy rằng nói như vậy, trong lòng lại âm thầm phỉ báng, hy vọng về sau không bao giờ gặp lại.
Lần này Trịnh Khải cũng không có tiếp tục đi theo, chỉ là cứ đứng ở cửa tiệm cơm, nhìn Thư Tinh cùng Trương Ninh lên xe.
Chờ xe đi được một đoạn đường, Trương Ninh mới nói: “Ngươi giống như rất chán ghét hắn.”
“Ngươi nói đúng, ta thật sự chán ghét hắn. Khi còn nhỏ ta khó được về nước một lần, kết quả bởi vì Lưu Điềm Điềm, cùng hắn đánh nhau một trận. Sau này mỗi lần trở về, đều có thể gặp hắn, rất giống con trùng theo đuôi Lưu Điềm Điềm. Hiện tại ta cùng Lưu Điềm Điềm quan hệ kém như vậy, ngươi nói ta có thể đối với hắn có thái độ tốt sao?”
Trương Ninh gật gật đầu, “Ngươi như vậy cũng đúng.”
Thư Tinh vừa xuống xe, đột nhiên nhớ tới một sự kiện liền nói: “Tuy nhiên nghe cha ta nói, gia hỏa này làm buôn bán rất có tài, nếu không phải trước đó có cũ thù, có khi ta lúc trước đã cùng hắn hợp tác rồi. Hiện tại nhớ tới cũng rất may mắn, ta mới vừa xem cách hắn trang điểm kia, liền một trận nổi da gà, vừa thấy liền biết không phải cái người tốt gì. Nếu cùng hắn hợp tác, thật là ngủ cũng không dám nhắm mắt.”
Trương Ninh cũng nhớ tới bộ dáng trang điểm của Trịnh Khải. Bằng lương tâm mà nói, loại trang điểm này kỳ thật rất được lưu hành, nếu là tiểu cô nương khác nhìn khẳng định sẽ cảm thấy rất soái khí. Tuy nhiên thẩm mĩ quan của nàng đã đi trước rất nhiều năm, lại bị Tống Kiến Quốc đầu đinh ảnh hưởng, cho nên không quen nhìn bộ dáng này. Còn Thư Tinh, chắc là cũng là bị ảnh hưởng bởi thẩm mĩ quan nước ngoài.
Sau đó Thư Tinh cũng không có tâm tư đi dạo phố, mang theo Trương Ninh cùng nhau trở về quán trà thương lượng cụ thể chuyện hậu kỳ quy hoạch sau khi nhà máy dời đến.
Lúc này, cách quán trà không xa bên trong thương trường, Lưu Điềm Điềm đang bị Trương An cùng Tống Hồng Mai ngăn chặn.
Lưu Điềm Điềm ngày thường ra cửa sẽ lôi kéo một đám bạn chơi cùng đi theo, hôm nay bởi vì bị lệnh cưỡng chế cùng Trịnh Khải đi dạo phố, cho nên không ai ở bên người, kết quả Trịnh Khải cũng cùng nhau ra đến đây nhưng lúc tới thương trường, liền tự mình đi theo bằng hữu. Để nàng một mình ở lại bên trong thương trường đi dạo phố.
Nàng tuy rằng không thích bộ dáng Trịnh Khải cà lơ phất phơ như vậy, nhưng bị ném ở bên trong thương trường như vậy cũng làm trong lòng nàng rất không thoải mái. Cố nén khó chịu đi dạo qua một vòng, sau khi mua một đống đồ vật, đang chuẩn bị trở về cáo trạng, không nghĩ tới ở cửa liền chạm vào hai người kia.
“Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào, nếu lại không đi, ta liền kêu người.” Lưu Điềm Điềm thở phì phì nhìn hai người.
Trương An thấy thái độ này của Lưu Điềm Điềm, vừa khẩn trương vừa sốt ruột, nhanh chóng nói: “Điềm Điềm, ta thật là ca ca ngươi a.”
“Ngươi còn nói bừa, ca ta chính là ở bộ đội làm quan, ngươi có đi hay không, không đi ta liền kêu lên đó.” Lưu Điềm Điềm đề phòng hướng phía sau lui hai bước, chuẩn bị tùy thời kêu người hỗ trợ. Nếu không phải không muốn ở bên ngoài gây chuyện đến khó coi, nàng đã sớm tìm người tới bắt hai người này.
Tống Hồng Mai thấy Trương An nói không rõ, trực tiếp chụp cánh tay hắn, đem hắn đẩy sang một bên, chính mình vẻ mặt lấy lòng tươi cười đi qua, “Điềm Điềm, ta thật sự là tẩu tử ngươi, ngươi lúc trước là ở bệnh viện trấn trên sinh ra, nương ta vì để ngươi sống những ngày tốt đẹp, liền đổi ngươi cùng với đứa nhỏ Lưu gia. Ngươi nếu không tin, chúng ta liền đi bệnh viện làm kiểm tra đi, hiện tại bệnh viện không phải đều có thể tra ra cái gì quan hệ thân nhân sao?”
“Ngươi, các ngươi nói bừa cái gì a?” Lưu Điềm Điềm nghe Tống Hồng Mai nói, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
“Thật sự, ngươi nếu không tin, ngươi liền cùng chúng ta đi kiểm tra. Bằng không chúng ta cũng sẽ không tới tìm ngươi. Điềm Điềm, ngươi cùng ta là thân huynh muội a.” Trương An thấy Lưu Điềm Điềm buông lỏng, nhanh chóng đi theo nói.
“Ngươi, ngươi…… Các ngươi nói bừa!” Lưu Điềm Điềm theo bản năng xoay người đi, còn chưa đi hai bước, đã bị Tống Hồng Mai kéo quần áo lại, “Điềm Điềm, việc này là sự thật, ngươi nếu không tin, liền trở về hỏi nương ngươi một chút, xem ngươi có phải lúc trước sinh ra ở trấn nhỏ hay không, hơn nữa thời điểm sinh ra rất nhỏ gầy.”
Lưu Điềm Điềm trong lòng loạn loạn, theo bản năng phất tay, “Buông tay, cứu mạng a ——”
Nàng vội vã hô to lên, bên cạnh có người nhìn Tống Hồng Mai ăn mặc rách nát bắt lấy một cô nương trẻ tuổi thời thượng, đều tưởng đã xảy ra chuyện cướp đoạt đồ vật, sôi nổi vây quanh lại đây, còn có người hỗ trợ đi tìm bảo an thương trường.
Tống Hồng Mai cùng Trương An thấy thế, nhanh chóng buông lỏng tay, hướng ra bên ngoài cửa lớn chạy.
Đám người đi rồi, Lưu Điềm Điềm vẫn là một bộ dáng bị kinh sợ, sắc mặt tái nhợt. Nàng thân thể vốn không phải quá tốt, lại bị kinh hách, ngày thường tinh thần được chăm sóc kĩ lưỡng cũng lập tức đều không thấy, lung lay muốn té xỉu.
Nhân viên công tác bên trong thương trường thấy thế, nhanh chóng tới đỡ vào phòng nghỉ, lại hỏi số điện thoại trong nhà nàng, mới thông tri cho Thư Vân lại đây đón người.
Sau khi Thư Vân nhận được tin tức, liền cuống quít lái xe đến đây đón nàng. Tiến vào phòng nghỉ, liền thấy sắc mặt Lưu Điềm Điềm cùng môi đều trắng bệch, gấp đến không được, “Điềm Điềm, làm sao vậy, đây là làm sao vậy, mau nói cho nương biết a?”
Lưu Điềm Điềm thấy nàng đến đây, mới phục hồi tinh thần lại, suy yếu nói: “Nương, ta không thoải mái.”
“Không thoải mái chúng ta liền đi bệnh viện nhìn xem, để Tôn a di ngươi nhìn xem.” Thư Vân đau lòng đem nàng ôm ở trong lòng ngực.
Chờ tới bệnh viện kiểm tra xong, sau khi biết chỉ là bị kinh hách, Thư Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ thời điểm phòng bệnh chỉ còn lại có nương con hai người, Thư Vân mới lau mặt cho nàng, “Điềm Điềm, làm sao vậy? Vừa mới nãy ở bên trong thương trường người ta nói có hai người đoạt đồ vật của ngươi, có phải bị dọa hay không?”
“Ân,” Lưu Điềm Điềm dựa vào trong lòng ngực Thư Vân gật gật đầu.
“Chớ sợ chớ sợ, đợi lát nữa chúng ta liền đi Cục Công An báo nguy, nhất định để người ta bắt lấy hai người này.” Thư Vân trấn an khuê nữ chính mình, lại nghĩ tới trước đó hai người nàng nói đến ở cửa đại viện quân khu, “Điềm Điềm, lần này hai người đó, có phải là người ngươi nói trước đó ở cửa đại viện quân khu ngăn đón ngươi, là hai người nói là ca tẩu ngươi hay không?”
Nàng vừa dứt lời, liền cảm giác được thân mình Lưu Điềm Điềm trong lòng ngực cứng đờ một chút.
“Thật sự là bọn họ?” Thư Vân truy vấn nói.
“Không phải.” Lưu Điềm Điềm nhanh chóng phủ nhận, “Không phải hai người kia, người lần này không phải đến nhận thân, chắc là xem ta một mình mang theo nhiều đồ, cho nên tới đoạt đồ.”
“Một mình ngươi?” Thư Vân nhíu mày nói: “Không phải có Trịnh Khải cùng đi với ngươi sao, người khác đâu?”
Thấy lực chú ý Thư Vân bị dời đi, trong lòng Lưu Điềm Điềm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng nói: “Ai biết a, hắn vừa đến thương trường, liền nói có hẹn với người ta bàn buôn bán, để ta ở thương trường chờ hắn. Nương, ngươi xem hắn đối với ta như vậy, ta mới không cần cùng hắn kết hôn đâu.”
Thư Vân cũng đối với loại thái độ này của Trịnh Khải có chút bất mãn. Mặc kệ thế nào, nếu đã đáp ứng cùng nhau ra cửa, cho dù không muốn đi cùng, cũng nên đem người đưa về nhà. Như thế nào có thể bỏ lại một cô nương một mình như vậy. Nàng thở dài, vẫn là thay Trịnh Khải giải thích nói: “Đứa nhỏ này chắc hẳn rất vội, ngươi cũng đừng quá so đo, nam nhân chú trọng sự nghiệp cũng không có gì. Cữu cữu ngươi cùng cha ngươi, không phải bận đến nổi mấy ngày liền không trở về nhà sao? Nói nữa, nào có cô nương nào không gả chồng.”
“Ta cả đời đều ở lại trong nhà không phải được rồi sao?” Lưu Điềm Điềm bĩu môi nói.
Thư Vân nở nụ cười, “Sao nói lời ngốc như vậy.”
Nương con hai người dựa vào trong chốc lát, Thư Vân mới đỡ nàng nằm ở trên giường.
Thừa dịp cơ hội Thư Vân đắp chăn cho nàng, Lưu Điềm Điềm đột nhiên lôi kéo tay áo nàng, “Nương, thời điểm lúc trước ta sinh ra, là ở bệnh viện trấn trên sao? Ta lúc ấy là bộ dạng gì?”