Bị Ôn Minh nhắc đến, lúc này Ôn Dao đang ung dung tỉnh lại, vì giả bộ bất tỉnh, cô có thể thật sự che đậy khu ý thức của mình đấy.
Nhìn chung quanh, bây giờ cô đang ngủ trên chiếc giường đôi trong chiếc nhà xe, quần áo cũng được đổi thành áo ngủ, đang định xuống giường, Hạ Uyển lại bước vào được.
Ôn Dao lập tức lộ ra một nụ cười nhuyễn manh, chớp mắt to nhìn Hạ Uyển, Hạ Uyển một bụng hỏa khí cảm giác không có chỗ phát, chỉ đành phải đi đến trước dùng sức đâm đâm vào trán của cô.
"Con nha! Bị thương còn không rên một tiếng, còn thay quần áo, nếu không phải ngất xỉu có phải dấu diếm cả đời luôn hay không hả?"
Bị thương? Cô bị thương lúc nào?
Ôn Dao có chút khó hiểu, có điều rất nhanh cô kịp phản ứng, chắc là trước đó bị đυ.ng trúng, phần lưng bị tổn thương.
Ôn Dao không cảm thấy cái này có gì, trước kia ra ngoài lịch lãm rèn luyện bị thương còn nghiêm trọng nhiều hơn, lần này quả thật không thể xem như bị thương.
Có điều Ôn Dao vẫn nghe Hạ Uyển làu bàu cả buổi: "... Cho nên lần sau con không thể một mình đi đối mặt với nguy hiểm như vậy, có biết không?"
Ừ, lần sau chính mình đi không để cho các người biết. Ôn Dao nhu thuận gật đầu.
"Còn có, sau này không được sử dụng tinh thần lực với người trong nhà!" Hạ Uyển nói đến cái này đã thấy tức giận, chị biết rõ con gái mình có năng lực không tầm thường, nhưng cô vẫn còn nhỏ, cần phải dạy dỗ thật tốt, có một số việc là không đúng, như sử dụng dị năng với người trong nhà là không thể bỏ qua đơn giản như vậy.
Cái gì? Ai sử dụng tinh thần lực với người trong nhà rồi hả? Ôn Dao nhớ đến lời nói trước đó của Hạ Uyển, cái nồi này không thể vác!
Ôn Dao ngẩng đầu đáng thương nhìn Hạ Uyển, lại cúi đầu dùng giọng điệu ủy khuất nói ra: "Con không có... Không có đối với ba ba..." giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nghe rõ nói cái gì.
Hạ Uyển nhíu chân mày, chần chờ hỏi: "Con nói, con không sử dụng tinh thần lực với ba ba của con?"
Ôn Dao gật gật đầu, dùng ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhanh chóng nhìn lén Hạ Uyển, lại cúi đầu xuống nhỏ giọng nói thầm: "Ba ba nói tin tưởng con nhất định có thể làm được."
Hạ Uyển đứng bật dậy, chị nhớ đến lúc còn trẻ thường xuyên bị anh lừa gạt xoay quanh, không nghĩ đến bây giờ bản tính không đổi lại lừa gạt chị, lại còn giày vò con gái của mình! Hạ Uyển xoay người một cái, lại đi ra ngoài tìm Ôn Trác tính sổ.
Ôn Dao vuốt ve cái trán bị đâm đỏ hồng của mình, ngã xuống giường nằm, đắc ý kéo khóe miệng, bắt đầu phóng thích tinh thần lực xem xét tình hình.
Bạch Tiểu Tiểu cuộn tròn dưới đáy bàn ngủ, Mạn Mạn ở trên đầu nó nhảy đến nhảy đi, xem ra rất ưa thích đại gia hỏa này.
Trong phòng bếp, Hạ Uyển đâm đâm vào ngực Ôn Trác khiển trách anh, xem ra rất là tức giận, Ôn Trác đeo tạp dề cầm cái xẻng không ngừng nhận tội với Hạ Uyển, có điều cuối cùng vẫn bị lệnh cưỡng chế đêm nay ngủ ghế sô pha.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hạ Uyển mở cửa xe, Tôn Vũ Triết đứng ở trước cửa, bên chân cũng không có ít thiếu thùng và túi.
Bởi vì xác định vua chó đã bị Ôn Dao gϊếŧ chết, trong trấn cũng không có thú biến dị và Zombie khác, quả thật chính là một tòa thành trống nha. Cho nên những người khác lại lần nữa tiến vào thị trấn nhỏ thu thập vật tư, lần này có thể nói là thắng lợi trở về, xe mỗi người đều tràn đầy, có thể nói đi đến căn cứ Hoa Nam bọn hắn đều không cần lo lắng vấn đề đồ ăn.
Tôn Vũ Triết cũng tìm được rất nhiều thứ, thậm chí hắn còn chuyên môn đi góp nhặt không ít sữa bột và quần áo cho trẻ nhỏ, bây giờ hắn cũng đã nhẹ lòng một nửa, không cần lo lắng sau khi con mình sinh ra không có đồ dùng rồi.
Bởi vì lúc trước đã nói cho nhà họ Ôn một nửa vật tư, cho nên hắn còn cố ý đi tìm một ít mỹ phẩm dưỡng da còn có quần áo cô bé, cùng một ít đồ ăn... tất cả đều đem hết đến.
Ôn Trác cũng không từ chối, đều nhận. Tôn Vũ Triết thấy đồ chính mình mang đến đều không bị từ chối, cũng vui mừng hớn hở đi trở về, tuy vợ của hắn không bị chó biến dị làm bị thương, nhưng cũng bị Đại Bạch xà nhà họ Ôn làm cho hoảng sợ, bây giờ còn có chút ít bất an đây này, hắn phải nhanh trở về cùng cô mới được.
Bởi vì bây giờ thị trấn nhỏ khá an toàn, bọn hắn tính toán ở lai đầu trấn qua đêm, sáng sớm ngày mai xuất phát.
Mọi người trong đoàn xe đều vây quanh môt chỗ nấu cơm tối, bởi vì thu hoạch tương đối khá, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, ngay cả gia đình có người chết cũng không còn bi thương như vậy. Bọn hắn không biết từ nơi đâu tìm được bài mạt chược, chuyển mấy bàn lớn lại bắt đầu đánh bài, vô cùng náo nhiệt, vui vẻ làm cho mọi người quên đi bây giờ là tận thế.
Nhà họ Ôn cũng ăn cơm, rất nhanh, Ôn Dao đã biết hậu quả đắc tội với đầu bếp trong nhà...
Nhìn một chén cháo hoa trước mắt, Ôn Dao lặng yên rồi, cho dù chén cháo hoa này được nấu nồng đậm thơm ngát, nhìn bên trên óng ánh sáng long lanh, nhưng cũng không che dấu được nó chỉ thật sự là một chén cháo gạo mà thôi! Cô muốn ăn thịt!!
Ôn Dao ngẩng đầu mặt không biểu tình nhìn về phía Ôn Trác, trên mặt Ôn Trác cười đầy ôn nhu với Ôn Dao: "Dao Dao, con bị thương, tốt nhất là ăn cháo, dễ dàng hấp thu." Nói xong còn kẹp một khối xương sườn cho Hạ Uyển.
Không, cô cự tuyệt, cô không có bị thương. Hơn nữa, những thịt này đều lấy từ chiếc nhẫn không gian của cô đấy!
Ôn Dao lại nhìn sang Hạ Uyển, Hạ Uyển trừng mắt nhìn Ôn Trác, vẫn gắp một khối xương sườn nhỏ cho cô: "Ba ba của con nói đúng lắm, bị thương nên ăn đồ thanh đạm thì tốt hơn."
Ôn Dao tức giận ăn xong bữa tối thanh đạm vô vị nhất này, vào lúc ngủ rốt cuộc cũng lấy lại được cân bằng... cô ngủ giường lớn, mà Ôn Trác phải ngủ ghế sô pha, làm bạn với Bạch Tiểu Tiểu.
Yên ổn trôi qua một đêm, sáng sớm hôm sau, đoàn người rửa mặt chuẩn bị xuất phát, lại nhìn thấy mấy chiếc xe chạy từ trong trấn ra, sau khi xe dừng lại, người cầm đầu xuống xe là một người đàn ông gầy gò, chính là Trần Tử Hiên đã gặp trước đó.
Ánh mắt Trần Tử Hiên ảm đạm u ám, trước đó hắn đã tìm được cha mẹ của hắn, thế nhưng bọn họ đã biến thành Zombie, cuối cùng hắn tự tay kết thúc tính mạng của bọn họ. Sau đó hắn thả hết những người sống còn lại, mọi người tìm được môt ít đồ ăn, tiếp đó bàn bạc ngày hôm sau đi.
Sau đó một lần nữa gặp được người tiến vào thị trấn thu thập vật tư, mới biết rõ tất cả chó biến dị đều chết hết, sau đó có mấy người cho rằng ở đây đã không còn nguy hiểm gì nữa, có ý định ở nhà, còn những người khác quyết định ngày hôm sau đi theo người đoàn xe cùng đi đến căn cứ Hoa Nam.
Trần Tử Hiên đi đến trước trò chuyện với Hồ Hải Phong, xác định hành trình phía sau có một vài quy định, lại đi đến trước chiếc nhà xe nhà họ Ôn cẩn thận nói cảm ơn với Ôn Trác, dù sao cũng là bọn họ cứu hắn, hơn nữa thoạt nhìn bọn họ có thực lực rất mạnh, xây dựng mối quan hệ tốt cũng rất cần thiết.
Mọi người sửa sang lại mọi thứ rồi lên đường, lần này chiếc xe nhà họ Ôn bị dồn vào chính giữa, cũng may trên đường đi cũng không có chuyện gì lớn, có đôi khi sẽ có Zombie xuất hiện, không ít dị năng giả cướp gϊếŧ đi, mọi người đều biết chuyện căn cứ thu thập tinh hạch, nên muốn thừa dịp nhiều người tương đối an toàn gϊếŧ thêm nhiều một chút, đáng tiếc có đôi khi còn hỗn loạn hơn, mấy người dị năng giả cùng đánh chết một con Zombie, cũng vì vấn đề phân chia tinh hạch mà nhiều lần xảy ra xung đột.
Cũng may Hồ Hải Phong vẫn có uy tín, hắn phân phối mấy lần, sau đó mọi người bắt đầu từ từ thay phiên nhau gϊếŧ, phân phối theo lao động. Người nhà họ Ôn không có ra tay, bọn hắn đã biết Ôn Dao lấy hết của cải của vua chó rồi, trên cơ bản toàn bộ trấn Hoàng Lâm tất cả tinh hạch Zombie đều ở trên tay cô, cũng không cần tranh đoạt với người khác ít đồ kia.
Hạ Uyển lái xe, Ôn Trác tinh lọc tinh hạch, Ôn Dao tiếp tục tu luyện, cô quyết định phải nắm chặt thời gian khai phá đường kinh mạch của mình mở rộng khoảng cách như bình thường. Cô cảm thấy khả năng công kích của cô vẫn chỉ đơn nhất, không giống như ma pháp hệ thủy có phương thức công kích đa dạng.
Nhưng có đôi khi muốn biến hóa hình thái của nước vẫn cứ luôn gặp lực cản, Ôn Dao cảm thấy chuyện này có liên quan đến cấp độ dị năng, cho nên vẫn vội vàng tu luyện để nhanh chóng trở thành dị năng giả cấp ba chính thức.
Cứ như vậy trên đường chạy hai ngày, lại đến chạng vạng tối, Hồ Hải Phong đúng lúc biết gần đó có một thôn nhỏ, nhân khẩu không nhiều lắm, rất nhiều người đi ra ngoài làm việc, trong nhà cơ bản chỉ còn lại người già và trẻ con, hắn và đoàn người bàn bạc nghỉ ngơi ở chỗ đó một đêm, dù sao bọn hắn cũng không phải chiếc nhà xe kia, mỗi ngày đều ngủ trên chỗ ngồi vẫn rất mệt mỏi nha.
Ôn Trác cũng đã đồng ý, mấy ngày nay đều ngủ ở ghế sô pha, đổi một chỗ cũng là một cơ hội nha.
Vì vậy mọi người đổi một con đường khác, hơi có chút xóc nảy chạy về hướng thôn nhỏ kia.
Thôn nhỏ cũng không tồi tàn, nhiều người đi làm công về xây biệt thự, tuy không ở được vài ngày rồi lại đi. Cho nên từ xa xa nhìn lại, từng tòa biệt thự với các kiểu dáng khác nhau đứng sừng sững ở đó, chung quanh thanh sơn lục thủy càng làm nổi bật con đường vô cùng tĩnh mịch.
Có điều... nhìn thấy phía trước bãi đất trống mấy căn biệt thự có vài chiếc xe con, đã biết bọn họ đã đến chậm, đã có người đi vào ở rồi.
Đoàn người trao đổi với nhau, cảm thấy vẫn cứ vào trong thôn, tính ra bọn hắn nhiều người hơn, cũng không sợ đối phương ăn cướp.
Xe theo thứ tự tiến vào thôn, có thể cảm giác được có không ít người từ một nơi bí mật gần đó rình xem bọn hắn, đột nhiên, Ôn Dao phát giác được một ánh mắt vô cùng âm tàn quăng về phía xe của bọn họ. Tinh thần lực quét qua, ơ, người quen à.
Chu Đại Vĩ đứng bên cửa sổ ở nơi hẻo lánh, âm trầm nhìn chăm chú chiếc nhà xe lái qua trước mặt hắn, mấy người này vẫn còn sống khá tốt đấy.
Ngày đó trong đêm đó, sau khi bọn hắn trực tiếp lao ra khỏi vòng vây của Zombie, chạy không bao lâu lại gặp hai con thú biến dị!
Cảnh ban đêm tối đen như mực, cộng thêm tốc độ của chúng quá nhanh, căn bản không thấy rõ chúng là động vật gì, chỉ trong nháy mắt, một chiếc xe đã bị chúng đυ.ng bay văng lên vách núi, mà bọn hắn căn bản đánh không trúng nó.
Một hồi chiến đấu anh dũng, sau cùng chỉ có bốn chiếc xe trốn thoát, hắn đã bị tổn thất một người anh em! Tiếp đó trên đường lại gặp mấy chiếc xe, rồi kết bạn mà đi.
Lần này ở chỗ này nhìn thấy người và xe nhà họ Ôn, khiến cho hắn nhớ đến trước đó bị làm nhục, Chu Đại Vĩ đem khoản sổ sách này tính toán ở trên đầu người nhà họ Ôn, xem ra giống như đã có cách rồi...
"Ầm!" Đồ đạc ngã xuống vang lên tiếng động cực lớn cắt ngang mạch suy nghĩ của Chu Đại Vĩ, hắn bực mình quát lên: "Sấu Tử! Lúc làm ít giày vò một chút, chỉ còn một đứa như vậy, chết rồi sẽ không còn."
Ở trong phòng khác Sấu Tử không nói gì, hắn cũng không nói được lời nào. Kể từ khi bị Ôn Dao cắt đứt đầu lưỡi, tính tình hắn càng ngày càng táo bạo, thường xuyên ra sức giày vò cô gái trẻ kia, dù sao cô cũng không chút phản kháng.
Nhìn thấy cô bé kia mặt mũi bầm dập, thấy làn da trắng nõn trên người cô bị hắn làm ra từng vết sẹo, thậm chí đầu cô gái bị đập chảy máu, hắn đều cảm thấy hưng phấn, cảm thấy máu huyết trong thân thể như đang bị thiêu đốt, cả người dường như đang ở Thiên Đường.
"Kẹt!" một tiếng, cửa bị đẩy, Quách Đào đi vào nhìn, cau mày đem cô gái toàn thân trần trụi kéo qua, ném thẳng lên trên giường, vừa cởϊ qυầи vừa phàn nàn nói: "Tao nói Sấu Tử à, mỗi lần mày có thể không cần hành hạ như thế hay không, mày xem mày đi, trở thành bộ dạng gì rồi hả? Ngược lại không thấy chán à! Đây cũng không phải một mình mày dùng đâu."
Sấu Tử lạnh lùng nhìn hắn, quay người ra cửa, mang theo vẻ hung ác ra ngoài.
Quách Đào không để ý, từ khi Sấu Tử bến thành người câm cả ngày đều âm dương quái khí, nhìn mọi người đầy u ám, hắn thấy hắn ta thật đáng đời!
Quách Đào lên giường, nằm ở trên người cô gái, rất nhanh, trong phòng đã truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ của người đàn ông.
Toàn bộ khuôn mặt cô gái đều sưng phồng lên, trên mặt xanh xanh tím tím, nhìn không ra dung mạo vốn có, trên con mắt sưng vù chỉ còn lại một đường chỉ nhỏ nhưng trong đó chỉ là một mảnh hư vô, ngốc trệ nhìn qua trần nhà trên đỉnh đầu...