Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 36: Bị nuôi nhốt?

Chương 36: Bị nuôi nhốt?

Ôn Trác ở ven đường tùy tiện tìm chiếc xe còn cắm chìa khóa xe, theo phương hướng Ôn Dao chỉ đi phía trước mở. Trên đường thấy cửa hàng hữu dụng thì dừng lại vào xem, nhưng kỳ quái chính là, mặc kệ là cửa hàng gì, cho dù thói quen về ăn uống, giống như là bánh bích quy, bánh mì, mì tôm, đồ ăn vặt các loại đều không còn, chỉ còn chút ít thức ăn gia công, trên mặt đất còn có thể trông thấy không ít dấu chân động vật mất trật tự, xem ra chắc là chó mèo rồi.

Ôn Dao đều thu những gì có thể sử dụng, đặc biệt là gạo, bột mì, đồ gia vị các loại, những thứ này lúc trước mua không đủ nhiều, trên đường nấu cơm lại dùng không ít, nếu không bổ sung về sau lại không đủ dùng.

Trên đường còn nhìn thấy tiệm thuốc lớn, đương nhiên cũng không thể buông tha, trước đó chỉ gom góp một ít ở phòng y tế trường học, dù sao nơi nhỏ, chủng loại dược phẩm không nhiều lắm. Ôn Dao gần như chuyển trống không tiệm thuốc tây, giống như có quỷ càn quét, cặn bã đều không thừa lại

Một đường chạy đến cao ốc Ôn Dao nói, bọn họ đều không gặp một con Zombie, đương nhiên, cũng không có bất kỳ động vật nào, toàn bộ thị trấn nhỏ đều im lìm, giống như là một thành phố chết.

Ôn Dao cùng Ôn Trác xuống xe, đánh giá kiến trúc trước mắt. Đây là một tòa cao ốc văn phòng chính phủ, xây dựng rất tráng lệ, thật sự có chút không ăn khớp với nhà cửa cũ nát thấp bé chung quanh. Trước lầu quảng trường hai bên chồng chất không ít thi thể Zombie —— đều bị đào tinh hạch.

Tinh thần lực Ôn Dao đảo qua cả tòa cao ốc, phát hiện nhiều phòng bên trong cao ốc đều giam giữ một ít Zombie, ở lầu năm còn có mười người sống sót, cũng bị phân chia nhốt khác nhau trong phòng, những người kia tinh thần lực đều rất yếu ớt, đợi một chỗ không nhúc nhích, đây là đang nuôi nhốt sao?

"Làm sao vậy?" Ôn Trác thấy sắc mặt Ôn Dao cổ quái, tò mò hỏi.

Đợi nghe xong Ôn Dao miêu tả, Ôn Trác cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị rồi.

"Nuôi nhốt người và Zombie?" Ôn Trác sờ cằm đầy mong chờ: "Đi, vào xem."

Ôn Dao ấn xuống Mạn Mạn đang muốn leo ra khỏi túi, thú con nên ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn đợi đi! Sau đó đi theo sau Ôn Trác vào cao ốc.

Lầu một đại sảnh rất trống trải, nhưng trên mặt đất tràn đầy máu đen, ở trong góc hẻo lánh còn có hài cốt, xem ra có chút giống là người đấy.

Hai người theo cầu thang đi đến lầu hai, không có ánh đèn lối đi nhỏ rất lờ mờ, còn có chút ẩm ướt, trên vách tường pha tạp vết máu. Từ hai bên có thể nghe được tiếng gầm gừ của Zombie trong phòng, còn phát ra tiếng đập cửa bang bang.

Xem ra công trình của chính phủ không phải bã đậu nha, nhìn xem cái này, thật kiên cố, sức lực lớn như vậy đều không thể làm hư cánh cửa.

Mỗi gian phòng đều có không hơn ba con Zombie, trong phòng còn thịt vụn cùng xương cốt, nhìn hình dạng dường như là tứ chi của con người, thật sự càng lúc càng quỷ dị rồi.

Bọn ho lên thẳng lầu năm, tìm một phòng giam giữ một người, trực tiếp dùng bạo lực phá cửa xông vào.

Gian phòng kia hẳn trước đó là văn phòng lãnh đạo, lắp đặt thiết bị rất xa hoa, ở trên ghế sa lon rộng thùng thình bằng da thật, bên trên có một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò đang nằm. Hắn đối với người tiến vào không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà.

Ôn Trác đi đến trước, thò tay quơ quơ trước mắt hắn, một hồi lâu hắn mới dần dần đem đầu chuyển qua.

Trần Tử Hiên chớp chớp con mắt khô khốc, lại dùng sức nhắm chặt mắt rồi mở mắt ra, mới xác định hắn thật không phải sinh ra ảo giác, thật sự có người đến cứu bọn họ rồi!

Ánh mắt của hắn thoáng phát sáng, giãy dụa rồi mới nhớ đến cơ thể mình, thân thể hắn quá mức suy yếu khiến hắn thoáng chốc cắm xuống mặt đất, may màn sàn nhà có trải thảm, ngược lại không cảm thấy đau bao nhiêu.

Hắn thở hổn hển, dùng sức lực toàn thân trở mình, nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu hỏi:: "Anh... các anh là đến... đến cứu tôi... chúng tôi sao?"

Ôn Trác lắc đầu, xoay người nâng hắn dậy để hắn tựa vào trên ghế sa lon: "Chúng ta chỉ đến tìm vật tư, vì sao cậu lại ở đây?"

Ánh mắt Trần Tử Hiên thoáng cái mờ đi rất nhiều, hắn không có trả lời vấn đề của Ôn Trác, lại lo lắng hỏi: "Các người có bao nhiêu người vào được?"

"Ừ... Không đến hai mươi."

"Dị năng giả nhiều không?"

"Một nửa, tôi cũng không quá rõ ràng."

Ánh mắt Trần Tử Hiên triệt để u ám xuống, hắn cúi đầu thì thào tự nói: "Không đủ, các người đánh không lại chúng, đánh không lại..."

Đột nhiên hắn lại ngẩng đầu lên, tay cũng ra sức đẩy Ôn Trác, trong miệng lo lắng hô: "Nhanh! Các người đi mau! Đợi chúng trở về các người lại không đi được nữa! Nhanh! Tranh thủ thời gian ra khỏi thị trấn này! Nhanh lên!!"

"Đi không được nữa." Ôn Dao đứng bên cửa sổ, chậm rãi nói.

Ôn Trác đi đến xem xét bên ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy đội xe tiến vào trong trấn đều chạy về hướng này, phía sau có hơn mười con chó biến dị đang đuổi theo bọn họ, có người từ trong xe phóng dị năng ra ngoài, thế nhưng tốc độ của những con chó biến dị này thật sự quá nhanh, căn bản đánh không trúng.

Nhìn một lúc, Ôn Trác liền phát hiện những con chó biến dị kia lại đuổi tất cả mọi người hướng về cao ốc này, đây là chuẩn bị bắt bọn hắn nuôi nhốt cùng một chỗ rồi hả?

À, thú vị.

Ôn Trác đi trở về bên người Trần Tử Hiên, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói với hắn: "Những con chó biến dị kia đuổi tất cả mọi người hướng vào trong tòa cao ốc này, dù sao bây giờ cũng không ra được, nếu không cậu nói tình hình nơi này cho tôi biết?"

Giọng nói Ôn Trác rất ôn hòa, mang theo một loại ma lực trấn an lòng người, làm cho người ta không tự chủ an tĩnh lại, muốn dựa theo lời anh nói mà đi làm.

Ôn Dao cảm thấy nếu anh ở đại lục Ella, tuyệt đối thích hợp nhất đi đến Quang Minh thần điện làm thần côn đấy! Hồng y giáo chủ đều không có giọng nói như anh có thể đầu độc lòng người! Nhất định có thể giúp bọn hắn mang đến phần đông giáo đồ! Nói không chừng còn có thể lừa dối không ít kiếm sĩ gia nhập đoàn kỵ sĩ đây này!

Dường như Trần Tử Hiên cũng muốn thổ lộ hết du͙© vọиɠ, hắn nuốt nước miếng, hơi khô chát chát mở miệng: "Trên thị trấn chúng ta có rất nhiều chó lang thang..."

Trên thị trấn Hoàng Lâm có rất nhiều chó lang thang, chính phủ vẫn luôn ra sức chỉnh đốn chúng, cho nên có không ít chó lang thang không phải bị gϊếŧ thì chính là lên bàn ăn, mỗi con chó lang thang còn sống đều trốn đông trốn tây.

Lúc tận thế tiến đến, bởi vì chính phủ trên thị trấn không đủ tư cách, rất nhiều người đều biến thành Zombie, có ít người chạy thoát đi ra ngoài, tựa như những nhân viên chính phủ kia, cũng có người đi ra ngoài gϊếŧ Zombie cướp đoạt vật tư, cũng có mọi người trốn trong nhà, hy vọng có bộ đội tới cứu viện.

Trần Tử Hiên thoáng dừng lại, liếʍ đôi môi khô khốc, chuẩn bị nói tiếp, lại nhìn thấy bên cạnh có bàn tay nhỏ bé đưa qua, cầm trong tay một chai nước.

Là cô bé đi cùng người đàn ông này, Trần Tử Hiên tiếp nhận chai nước uống vài ngụm rồi tiếp tục kể.

Vốn tất cả đều rất yên bình, Trần Tử Hiên và cha mẹ đều ở trong nhà, bởi vì bài viết tận thế kia, hắn ở nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đầy đủ chèo chống một tháng, hắn cho rằng không đợi đến lúc cứu viện, không phải là bị Zombie ăn tươi, không nghĩ tới, bọn hắn lại gặp phải tình huống thứ ba, lại giống như cơn ác mộng.

Chương 37: Có một con chó Quốc Vương