Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 29: Tên bị dấu

Chương 29: Tên bị dấu

"Nên được sao?" Tôn Vũ Triết không hiểu ý của Ôn Trác.

Ôn Trác đưa cái túi trong tay cho hắn, nhìn thấy hắn vẫn còn câu nệ, liền giải thích với hắn: "Cậu không bỏ rơi vợ con của mình, mà lựa chọn ở lại, cậu là người chồng người cha tốt."

Mặt Tôn Vũ Triết đỏ lên, có chút ngượng ngùng, nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra hạnh phúc, ngọt ngào cười: "Lúc Tiểu Quyên đi theo tôi, tôi cái gì cũng không có, vì kết hôn với tôi mà suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ cùng gia đình, bây giờ cô ấy chỉ có một mình tôi, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô ấy!"

"Ừ, hi vọng cậu luôn luôn làm được như lời cậu nói." Ôn Trác không biết nghĩ tới điều gì, giọng điệu thoáng hoài niệm.

"Tôi nhất định sẽ!"

Tôn Vũ Triết đang chuẩn bị đi về, lại nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé bên cạnh đưa đến, nắm trong tay một chai thuốc, bên trên ghi vi-ta-min B.

Tôn Vũ Triết kinh ngạc, hắn có chút luống cuống chân tay nhìn về phía Ôn Trác, lại nhìn vật trong tay cô bé kia, không biết nên làm sao bây giờ.

Hắn rất muốn tiếp nhận, mấy ngày nay vợ ăn uống không tốt, dinh dưỡng cũng không theo kịp, cũng không biết con có vấn đề gì không.

Nhưng đây là tận thế, đồ ăn đều khó tìm, huống chi là thực phẩm chức năng bảo vệ sức khoẻ, càng là vật phẩm khan hiếm, hơn nữa hắn đã cầm không ít đồ ăn của người ta rồi.

"Cầm đi, con quan trọng hơn." Nhìn ra hắn do dự, Ôn Trác đã mở miệng.

Nghe nhắc đến con, Tôn Vũ Triết vẫn đưa tay nhận lấy, lúc này, Hạ Uyển lại cho hắn một chiếc thảm: "Trong đêm lạnh, cầm lấy đi đắp."

Khoản nợ nhiều đè xuống người, một tia ý thức của Tôn Vũ Triết đều nhận lấy, hắn chỉ cảm thấy con mắt nóng lên, cái mũi cay xè, yết hầu như có cái gì chắn lấy, ngực cũng nở ra.

Hắn không biết nên nói cái gì biểu đạt tâm tình của mình, chỉ có thể không ngừng nói cám ơn.

"Được rồi, trở về đi, vợ của cậu còn đang chờ cậu đấy." Hạ Uyển nghe không nổi nữa, trực tiếp "đuổi" hắn đi.

Tôn Vũ Triết trở lại bên cạnh Dư Quyên, trước lấy chăn bông phủ lên bụng cùng trên đùi của cô, sau đó mở hộp cháo bát bảo đút cho cô ăn.

Dư Quyên ăn một miếng, vào lúc hắn đút muỗng thứ hai đểu tay hắn trở về cố gắng để hắn cũng ăn, Tôn Vũ Triết không có cách nào khác, chỉ đành phải tùy ý mấp máy, hai người cứ như vậy anh một miếng em một miếng ăn hết hộp cháo bát bảo.

Ôn Dao nhìn thấy một màn này, nhớ đến đại lục Ella. Ở đại lục Ella, có rất nhiều nước nhỏ, quanh năm chinh chiến, không chỉ có người với người đánh nhau, còn có người đánh với ma thú, người cùng với chủng tộc khác.

Trừ phi đại thù sống chết, bình thường cũng không gϊếŧ chết thú con và phụ nữ của đối phương, chỉ bắt làm tù binh, bởi vì sinh mệnh cần kéo dài, mà trẻ con là hy vọng của tương lai.

Xem như lúc săn gϊếŧ ma thú, gặp được thú cái mang thai cùng thú con, đa phần sẽ bỏ qua.

Không nghĩ tới tận thế ở trái đất, đứng đầu bị vứt bỏ chính là người giàm phụ nữ cùng trẻ con không có sức chiến đấu.

Tuy nói không có gì đáng trách, dù sao mọi người đều là ích kỷ, nhưng Ôn Dao rất muốn biết, nếu tận thế chấm dứt, lại phát hiện người lớn không có con nữa, phụ nữ càng ngày càng ít đi, lúc đó lại là tình cảnh gì...

Có điều... vấn đề này phải thật lâu thật lâu về sau mới có thể biết được, bây giờ cô vẫn nên tập trung nghiên cứu cách tăng thực lực dị năng lên thôi!

Sau nửa đêm rất nhanh liền trôi qua, lúc trời sáng lên, một nhà Ôn Dao trở về chiếc nhà xe đánh răng rửa mặt, trên bàn có một đống nhỏ tinh hạch, đó là đêm hôm qua Bạch Tiểu Tiểu nhặt về đấy.

Bạch Tiểu Tiểu cuộn tròn trên ghế sô pha, dường như ngủ say. Ôn Dao kiểm tra, cảm thấy rất giống lúc ma thú tiến cấp, chắc là ăn nhiều tinh hạch, nên năng lượng bão hòa rồi.

Có đôi khi thực hâm mộ loại phương thức ăn rồi ngủ cũng có thể tu luyện tiến cấp nha.

Đêm qua cuối cùng Ôn Dao cảm giác dị năng mình thăng cấp rồi, ngược lại cũng không có khó khăn quá lơn, lúc ấy cảm giác có một dòng nước ẩm chạy về toàn thân, sau đó chính mình còn chưa hiểu thấu thì thăng cấp rồi...

Xem ra con đường nghiên cứu dị năng dài dằng dặc ah...

Lúc làm vệ sinh cá nhân xong liền ngồi ở ghế sa lon chuẩn bị xem đống tinh hạch kia, đã nhìn thấy Tôn Vũ Triết dìu Dư Quyên đi ra, trước tiên hắn để Dư Quyên ngồi vào trong xe nhỏ của mình, đồ vật trong xe đều bị mẹ và chị gái lấy đi hết, cũng may xe vẫn còn dùng được.

Sắp xếp xong Dư Quyên, hắn lại cầm theo chăn bông đi đến trước chiếc nhà xe, thoáng do dự, vẫn bước đến gõ chỗ cửa lái, nhìn thấy Ôn Dao liền hỏi: "Cô bạn nhỏ, ba của em đâu rồi?"

"Sao thế?" Ôn Trác nghe được âm thanh liền đi ra từ khu phòng bếp, trên người còn buộc tạp dề, nhìn thấy là Tôn Vũ Triết liền hỏi.

Nhìn thấy bộ dạng này của Ôn Trác, Tôn Vũ Triết giật mình, sau khi lấy lại tinh thần lập tức nói ra: "Đây là chăn của các người, trả lại cho các người." Nói xong đưa chiếc chăn đã được xếp ngay ngắn đưa đến.

Ôn Trác nở nụ cười: "Tặng cho các người rồi, không cần trả lại."

Tôn Vũ Triết đỏ mặt thu tay về, do dự cả buổi, cuối cùng dưới ánh mắt cổ vũ của Ôn Trác, khẩn trương mở miệng: "Thế này... các người cũng đi đến căn cứ Hoa Nam à? Chúng tôi có thể đi theo phía sau các người hay không..."

Dường như sợ bị cự tuyệt, giọng điệu của hắn dồn dập hơn: "Cái kia các người yên tâm, chúng ta chỉ đi theo phía sau, các người không cần quan tâm đến chúng tôi, gặp nguy hiểm cũng không cần cứu, nếu như cần chúng tôi cũng có thể xông lên phía trước mở đường, rồi còn..."

"Có thể." Ôn Trác đã cắt đứt hắn.

"A..." Tôn Vũ Triết lờ mờ, hắn vẫn còn rất nhiều lời chưa nói hết đâu, thế mà đã đồng ý rồi?

"Các người cứ tùy ý đi theo, dù sao chúng tôi cũng không phải lần đầu tiên bị đi theo, có điều ngược lại cậu là người đầu tiên nói thẳng ra đấy." Ôn Trác cười cười, lại chỉ vào cách đó không xa một chiếc xe lật ngang đang chồng chất thi thể Zombie nói: "Trong thùng sau chiếc xe kia có lẽ có chút đồ ăn, cậu có thể lấy."

"Nha..." Tôn Vũ Triết sững sờ, ngẩn người sững sờ nhẹ gật đầu, đầu óc hắn còn không kịp trở về, đợi phản ứng kịp Ôn Trác nói cái gì, trong lòng vui vẻ: có đồ ăn!

Bây giờ hắn lo lắng nhất chính là vấn đề đồ ăn, hắn không ngừng nói cảm ơn, rồi đi đến chiếc xe kia.

Chung quanh xe đều là thi thể Zombie, Tôn Vũ Triết chịu đựng mùi tanh tưởi quanh người, giẫm lên thi thể khó khăn đi đến bên cạnh xe. Cả thân xe đều có vết trầy xước, còn dính không ít thịt thối cùng chất lỏng không biết.

Tôn Vũ Triết mở thùng xe phía sau, liền thấy đầy đồ ăn: có mì tôm, bánh bích quy, nước, đồ hộp các loại... còn có đồ ăn vặt, thậm chí ở nơi hẻo lánh này còn nhìn thấy một ít chocolate nhập khẩu.

Một nhà Ôn Dao vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị đóng cửa xuất phát, lại nhìn thấy Tôn Vũ Triết xuất hiện ở cửa xe.

Không đợi Ôn Trác mở miệng nói cái gì, Tôn Vũ Triết trực tiếp nhét một túi lớn đồ đạc trong tay vào trong ngực Ôn Trác, nói rất nhanh: "Chỉ là tôi nhìn thấy cô bé thích ăn chocolate, bên trong chiếc xe kia có không ít, chúng tôi đều không thích ăn, cho cô bé ăn đi."

Nói xong quay người bỏ chạy, cũng không đợi Ôn Trác đáp lại, sợ anh không nhận.

Ôn Trác nhìn túi lớn trong ngực, có chút buồn cười lắc đầu: "Xem ra là người có ơn tất báo đây."

Chương 30: Mạn Mạn