Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 21: Tin tức căn cứ

Chương 21: Tin tức căn cứ

Cuối cùng "người đẹp ngủ" Ôn Trác đã tỉnh!

Từ đầu, Ôn Dao không đem tinh lực đặt ở trong biệt thự, cho nên không biết Ôn Trác đã tỉnh từ lúc nào, xem kịch được bao lâu rồi.

Cô quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Hạ Uyển sóng vai cùng Ôn Trác từ cửa, bước ra đi về phía cô.

Dù đã năm ngày không ăn không uống vẫn giữ được sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, tinh thần dồi dào, tinh thần lực đảo qua thân thể của anh cũng không có phát hiện có cái gì không ổn.

Ôn Trác đi đến bên người Ôn Dao đưa tay sờ lên đầu của cô, cười nói: "Dao Dao, chơi đùa vui vẻ không?"

Chơi đùa vui vẻ? Con mắt nào của ba thấy con chơi?

Ôn Dao âm thầm liếc mắt, trực tiếp trốn sau lưng Hạ Uyển, Bạch Tiểu Tiểu cũng giống như chủ nhân của nó nhanh chóng rời xa người đàn ông mà nó cảm thấy đáng sợ này.

Ôn Trác tốt tính cười cười, ngược lại nhìn về phía Tần Thiếu Minh.

"Mấy vị không mời mà đến cũng thôi đi, còn đυ.ng hư hàng rào nhà tôi, đè chết hoa cỏ nhà tôi, quan trọng nhất là dẫn đến một đám Zombie hù dọa con gái của tôi."

Mắt anh mù rồi hả? Con gái của anh nơi nào bị dọa sợ chứ?! Anh không phát hiện cô bé rất hung tàn sao! Còn đặc biệt trợn mắt nói dối nữa!

"Tuy con gái của tôi bị sợ hãi nhưng con bé vẫn cùng tiểu đồng bọn cùng chung một chỗ cứu được các người, các người có cái gì để nói không?" Ôn Trác cười càng ngày càng ôn hòa, vô cùng chân thành nhìn bọn hắn.

Ánh mắt Tần Thiếu Minh ám trầm, giọng điệu kéo dài khó có được: "Chuyện này hoàn toàn chính xác là lỗi của chúng tôi, một xe vật tư này chúng tôi sẽ chia một nữa đền bù tổn thất cho cô bé."

"Lão đại!" Những người khác nóng nảy, vật tư ở tận thế là trọng yếu nhất, lần này lại chia một nửa ra ngoài!

Tần Thiếu Minh đưa tay ngăn những người khác lại: "Mạng của chúng ta quả thật do người ta cứu, đây là người ta nên được."

Tuy những người khác vẫn còn có chút căm giận bất bình, nhưng lão đại đã mở miệng nói như thể, bọn hắn cũng chỉ có thể đồng ý.

"Nửa xe vật tư ah..." Ôn Trác dùng ngón trỏ sờ sờ cằm, giống như đang suy nghĩ có nên tiếp nhận không.

"Xem ra các người dường như còn chưa đi ra ngoài, không biết tình hình bên ngoài, tôi có thể nói cho các người một chút tin tức." Nhìn thấy Ôn Trác còn đang suy nghĩ, Tần Thiếu Minh còn nói thêm.

Ôn Trác thả tay xuống, trong mắt hiện lên một tia hứng thú: "À? Tin tức? Tin tức gì có thể đánh đồng với tính mạng của các người?"

"Tất nhiên là..."

"Lão đại! An Tử sắp không xong!"

Tần Thiếu Minh lập tức đi đến xem tình huống của An Tử, chỉ thấy sắc mặt của hắn ẩn ần phát xanh, trong miệng không ngừng nhổ ra máu tươi, cả người đều run rẩy, hô hấp cũng càng ngày càng yếu.

Ôn Dao nhìn thiếu niên kia, trong lòng vòng vo vài vòng, cuối cùng nhìn về phía Ôn Trác.

Ôn Trác phát hiện cô nhìn chăm chú, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt Ôn Dao quăng về phía đám người kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Muốn cứu hắn sao?"

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ôn hòa trước sau như một, nhưng Ôn Dao cảm giác mang theo ác ý nào đó, làm sao lại cảm thấy Ôn Trác tỉnh lại có chút không giống với lúc trước?

"Hử? Muốn cứu hắn sao?"

Thấy Ôn Dao không nói chuyện, Ôn Trác lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa.

Ba muốn cứu thì cứu, hỏi con làm cái gì, nói rất hay cứ như xem trọng ý kiến của con lắm vậy.

Trong lòng Ôn Dao muốn quăng một cái liếc mắt.

"Tùy ý." Muốn cứu thì cứu.

"Ừ... Vậy thì cứu một chút, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ mà."

Ôn Trác đi thẳng về phía bọn hắn, kiểm tra vết thương của hắn.

"Tôi có thể cứu hắn, nhưng các người trả nổi thù lao không?"

"Ông muốn cái gì?" Tần Thiếu Minh nhìn người đàn ông trung niên tao nhã trước mắt được bảo dưỡng vô cùng tốt, trầm giọng hỏi.

Ôn Minh suy nghĩ, nói ở bên tai hắn mấy câu, đồng tử Tần Thiếu Minh co rụt lại, trầm mặc một lát, nhẹ gật đầu.

Tay phải Ôn Trác nhẹ nhàng bao trùm lên miệng vết thương ở phần bụng An Tử, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, tay phải của hắn phát ra ánh mắt nhàn nhạt màu trắng, trong ánh sáng mơ hồ xen lẫn một vài tơ vàng, mà miệng vết thương của An Tử lấy mắt thường có thể trông thấy từ từ khép lại.

Hệ trị liệu!

Nhìn thấy luồng ánh sáng tơ vàng như ẩn như hiện, Ôn Dao cảm thấy có chút quen thuộc, chẳng lẽ nguyên nhân do nước Thánh?

Lúc miệng vết thương khép lại không kém lắm, Ôn Trác thu tay về, lau mồ hôi trên trán, thoáng áy náy nói: "Thật ngại quá, dị năng đã tiêu hao hết, có điều bây giờ đã không có vấn đề gì rồi, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi."

Tần Thiếu Minh nhìn thấy sắc mặt An Tử từ từ dịu lại, trong lòng đã có cách nghĩ mới, nếu nói như vậy, chuyện hắn vừa đồng ý cũng không coi vào đâu, hơn nữa, lộ ra tin tức cũng hơn bên trên một chút rồi...

Hạ quyết tâm, Tần Thiếu Minh nói cảm ơn, dặn dò những người khác chăm sóc tốt An Tử, cũng bảo bọn hắn đem nửa xe vật tư ra ngoài đặt xuống đất, liền dẫn Ôn Trác đi qua sân nhỏ bên kia thực hiện việc vừa hứa hẹn.

Thấy bọn hắn đi qua một bên, Ôn Dao cảm giác mình vẫn nên lẫn vào, trước khi tinh thần lực đảo qua cũng là lúc Ôn Trác nhìn về phía mình, trong mắt không rõ ý gì, lại giống như phát hiện cái gì.

Hơn nữa cô phát hiện tinh thần lực của Ôn Trác cường đại hơn rất nhiều, có thể nói đã đạt đến trình độ ma pháp sư sơ cấp, chẳng lẽ anh đã nhận ra?

Nhưng theo lý thuyết chính mình mạnh hơn anh rất nhều, có lẽ không phát giác ra mới đúng chứ, hay là có dị năng gì?

Ôn Dao chỉ có thể kiềm chế tâm tư muốn nghe lén, ở một bên trêu đùa Bạch Tiểu Tiểu.

Đợi đến lúc hai người nói xong, trời cũng không sớm, Tần Thiếu Minh mang theo những người còn lại chuẩn bị trở về biệt thự tối hôm qua nghỉ ngơi, mà một đám người vẫn luôn cố gắng giảm bớt khả năng tồn tại của mình đem chính mình trở thành vách tường cũng đuổi sát theo sau.

"Vào đi thôi." Chứng kiến bọn hắn đi rồi, ba người nhà họ Ôn cũng đi vào nhà, Ôn Dao thuận tiện muốn Tiểu Tiểu ném hết thi thể Zombie ra bên ngoài, sau đó nhặt "thứ tốt" về.

Sau khi tiến vào phòng khách ngồi xuống, Ôn Trác bắt đầu đánh giá Ôn Dao, tốt nhất phải nhìn thật kỹ một lần, Ôn Dao thấy vậy trong lòng sợ hãi. Chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu quăng về hướng Hạ Uyển.

Hạ Uyển hé miệng cười cười, dùng khuỷu tay đẩy anh một phát: "Hôn mê năm ngày tỉnh lại, không biết con gái của mình rồi hả? Ánh mắt kia của anh là gì?"

"Không có, chỉ là bây giờ phát hiện con gái của mình lợi hại như thế, cảm thấy vui mừng mà thôi." Ôn Trác ngã người ra sau nằm, cười chế nhạo nói.

Ôn Dao cho rằng cứ giả bộ không nói gì, ba không nhắc đến con, đừng nói đến con.

"Anh cùng người trẻ tuổi kia nói gì với nhau??" Hạ Uyển hỏi, thuận tiện giải vây giúp Ôn Dao.

"Nói một chút tình huống bên ngoài, còn có một chút tin tức về căn cứ." Ôn Trác giải thích, đại khái nói cho bọn hắn một vài thứ.

Thật ra quốc gia vào mấy tháng trước đã nghe được tiếng gió, làm đi một chút chuẩn bị, nhưng thật không ngờ virus khuếch tán nhanh chóng như thế, căn bản không cho nhân loại nhiều thời gian phản ứng.

Bởi vì đã đề phòng tốt lúc chưa xảy ra, chính phủ đã sớm thành lập căn cứ lớn ở năm phương hướng Đông Tây Nam Bắc Trung, tuy tận thế tiến đến lúc đó người ở trong căn cứ có lẽ cũng bị Zombie hóa hoặc bị tấn công, nhưng rất nhanh đã ổn định cục diện, hơn nữa trong căn cứ còn có một lượng lớn vật tư cùng trụ cột sản xuất thiết bị, bây giờ đa phần nhân loại may mắn còn sống sót đều hướng đến năm căn cứ này.

"Đương nhiên, nghe nói rất nhiều nơi cũng có không ít căn cứ tư nhân nhỏ, trước đó các người có liên hệ với thằng nhóc Ôn Minh kia không."

Hạ Uyển nói hẹn gặp nhau ở căn cứ gần nhất giữa hai thành phố.

"Vậy là căn cứ Hoa Nam rồi... Chà, căn cứ này à." Ôn Trác thoáng cảm khái, xem ra phải đi gặp cố nhân rồi.

"Căn cứ Hoa Nam thế nào?"

"Người phụ trách quân đội ở căn cứ này là người quen cũ của chúng ta, lần này xem ra không tránh khỏi rồi."

Hạ Uyển sửng sốt: "Ai?"

"Đến đó rồi em sẽ biết, dù sao cũng không phải người quan trọng."

Chương 22: Tinh hạch