Chương 13: An Bình
Từ Dương cùng Cố Minh Duệ đi vào nhà xưởng, trong phòng hơi mất trật tự, nơi hẻo lánh cũng có không ít vết máu, cũng không biết chủ nhân nơi này có bị biến thành Zombie hay đã chạy trốn tránh khỏi cái chết rồi.
Bên trong phòng, sắp xếp các loại xe máy, cũng có không ít xe vừa nhìn đã biết đã trang bị lại, mà trên đài trang trí còn dựng một chiếc xe máy đang tân trang lại.
"Quá ngầu ~" Từ Dương huýt sáo, hưng phấn nhào đến, trái sờ phải nhìn, quả thực yêu thích không buông tay: "Sao Ôn Minh biết được nơi này? Cái này cũng quá ngầu à nha!"
"Nhà sáng lập này là hai năm trước chính phủ hưởng ứng phía trên xây dựng văn hóa mà xây dựng đấy, có điều bởi vì các loại nguyên nhân, hấp dẫn người đến xây dựng xí nghiệp cũng không nhiều, cơ bản có thể nói là hoang phế, hiện ở bên trong chỉ có một vài Studio nhỏ, người bình thường cũng không nhiều."
Ôn Minh vừa đi đến vừa giải thích nói: "Năm trước quen biết một người bạn, hắn rất yêu thích xe máy, dẫn tôi đến đây một lần."
"Nơi này là một câu lạc bộ xe máy, cơ bản đều là xe máy cải tạo lại." Ôn Minh đến gần một chiếc xe máy đen trắng giao nhau, vỗ lên đệm màu đen, giương cằm về phía bọn họ: "Đều chọn một chiếc đi."
Hai người chọn xong xe, đội mũ bảo hiểm, theo âm thanh rầm rầm của động cơ xe máy, ba người điều khiển từng người từng xe lao ra khỏi nhà sáng lập.
Nhà Ngô Hạo ở nội thành Thành Tây cũ, trên đường đi gặp được không ít Zombie du đãng bên ngoài, chúng bị âm thanh chói tai của động cơ xe hấp dẫn, nhưng chúng chưa kịp đến gần, xe máy đã lao đi mất hút, chỉ để lại một làn khói. Có khi cũng sẽ gặp phải người chạy nạn hoặc thu thập vật tư, ngẫu nhiên còn gặp được nhân viên vũ trang đang chiến đấu.
Càng đến gần khu nội thành cũ, Zombie càng nhiều, hơn nữa nhìn quần áo, đa phần đều là người già.
Xuyên qua con đường chật hẹp, toàn bộ khu nội thành cũ hỗn độn và quạnh quẽ, trong không khí khắp nơi đều tràn ngập mùi máu tươi và mùi hôi thối.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện Ngô Hạo ở một hẻm nhỏ thập tự gần nhà cậu ta.
Chỉ thấy hai mắt Ngô Hạo đỏ bừng, ánh mắt hung ác, cầm trong tay một con dao găm, càng không ngừng gϊếŧ chết Zombie chung quanh. Dường như cậu ta đã thức tỉnh dị năng tốc độ, dưới chân như có gió, nhanh chóng xuyên thẳng qua Zombie, chuẩn xác cắm dao găm vào đầu hoặc cổ Zombie.
Bên trên chiếc áo sơ mi T -shirt màu xám của câu ta dính đầy hỗn hợp hồng đỏ trắng, dưới chân chồng chất không ít thi thể Zombie, chung quanh Zombie tụ tập càng lúc càng nhiều, cậu ta cũng hoàn toàn không để ý, chỉ điên cuồng không biết mỏi mệt công kích chúng.
"Bà mẹ nó, Hạo Tử không muốn sống nữa sao!" Từ Dương vội vàng nhảy xuống xe, rút ra thanh đường đao treo ở bên hông đi hỗ trợ.
Cố Minh Duệ theo sát phía sau, mà Ôn Minh thì xoay người, đi giải quyết mấy con Zombie đi theo sau bọn họ đến đây.
"Hạo Tử, cậu làm sao vậy? Chú và dì đâu?" Từ Dương vừa ra sức chém Zombie, vừa cố gắng đến gần Ngô Hạo.
Dường như Ngô Hạo giống như không nghe thấy, vẫn đang tái diễn động tác trước đó, nhưng có thể nhìn ra tốc độ của hắn dần dần chậm lại rất nhiều, độ mạnh yếu đâm về phía Zombie cũng giảm dần, xem ra thể lực sắp chống đỡ hết nổi rồi.
"Đừng gϊếŧ nữa, chúng ta phải đi rồi, bằng không muốn đi cũng không được!" Sau khi Ôn Minh tiêu diệt hết đám Zombie theo đuôi, phát hiện cách đó không xa lại kéo đến không ít nữa, ở đây con đường quá chật hẹp, nếu họ không đi sẽ bị bao vây.
Từ Dương lập tức đưa tay bắt lấy cánh tay Ngô Hạo: "Hạo Tử! Chúng ta cần phải đi!"
Ai ngờ Ngô Hạo một phát hất tay cậu ấy ra, không muốn sống xông thẳng về phía trước, còn chưa đi được hai bước, đã bị Cố Minh Duệ đánh ngất xỉu rồi.
Cố Minh Duệ đỡ lấy cả người Ngô Hạo vừa ngã xuống, nói với Tử Dương còn không kịp phản ứng: "Đi!"
Từ Dương vội đỡ bên kia, đồng thời một cước đá bay Zombie đến gần sau đó chạy về phía Ôn Minh.
Để Ngô Hạo ngồi đằng sau Ôn Minh rồi cột chắc lại, ba người điều khiển xe máy mạnh mẽ vọt đến phía trước, chạy ra khỏi khu nội thành cũ.
Không biết chạy bao lâu, cuối cùng dừng trước cửa một siêu thị. Nơi này đã bị dọn dẹp qua, cũng không thấy có Zombie.
Ôn Minh tháo mũ bảo hiểm xuống, nói với hai người: "Bây giờ trời sắp tối rồi, tiếp tục đi cũng không ra khỏi thành phố, hơn nữa buổi tối khá nguy hiểm, chúng ta trước tìm một chỗ qua một đêm, sáng sớm ngày mai lại đi tiếp."
Mấy người đỡ Ngô Hạo xuống xe, Từ Dương chủ động vác cậu ấy lên người, sau đó đi đến siêu thị.
Đến gần siêu thị, bọn họ mới phát hiện bên trong giống như đã có người, cửa kính của siêu thị đã khóa lại, bên trong có không ít thùng hàng cùng giá đỡ chắn cửa. Bên trong không mở đèn, từ cửa ra vào nhìn vào bên trong, mơ hồ có bóng người lay động.
"Cốc cốc cốc." Cố Minh Duệ gõ lên cánh cửa kính, có điều gõ cả buổi cũng không có người đến.
"Tôi cảm thấy tốt nhất chúng ta nên đổi chỗ khác, người bên trong chắc là lo lắng chúng ta cướp đồ của họ." Cố Minh Duệ quay đầu nói.
Ôn Minh nhẹ gật đầu, hoàn toàn chính xác, bọn họ không nhiều người, còn mang theo Ngô Hạo đang bất tỉnh, nên tìm một nơi an toàn vẫn tốt hơn.
Cuối cùng bọn hắn chọn một cửa hàng trang sức gần ngã tư, cẩn thận kiểm tra tất cả các phòng, không phát hiện vấn đề gì, tiếp theo đóng kỹ cửa lại, đem tủ ngăn chặn ở cửa ra vào đề phòng Zombie hoặc người tiến vào.
Sau khi bố trí ổn thỏa, mỗi người lấy ít thức ăn trong ba lô ra vỗ về cái bụng đã sớm đói meo.
Lúc ăn cơm, ngoài cửa truyền đến âm thanh ô tô, Từ Dương lập tức nhảy dựng lên, đến gần cửa nhìn ra ngoài xem xét.
Xe dừng đối diện với bọn họ, chỉ chốc lát sau từ trên xe có hai người bước xuống, một nam một nữ, tuổi cũng không lớn lắm. Đột nhiên, cô gái quay đầu nhìn về hướng Từ Dương, dọa Từ Dương nhảy dựng, đồng thời dựa vào ánh sáng lờ mờ của sắc trời, cậu ấy cũng nhìn rõ mặt của cô gái.
"Này này này, các người đoàn xem người đến là ai." Từ Dương tiến vào giữa Ôn Minh và Cố Minh Duệ, bát quái mà hỏi.
Ôn Minh liếc mắt nhìn cậu ấy, cũng không để ý đến cậu ấy, chỉ có Cố Minh Duệ phối hợp hỏi: "Ai thế? Chúng ta quen sao?"
"Cũng không gọi là quen, nhưng cũng biết về cô ấy. Các cậu còn nhớ tân sinh viên được bầu là hoa hậu giảng đường năm trước không?"
"Chẳng lẽ là hoa hậu giảng đường?"
"Không sai biệt lắm đâu, một trong hoa hậu giảng đường, hoa khôi của khoa máy tính —— An Bình."
"Ah."
"Có điều cô ấy cắt tóc ngắn, suýt chút nữa nhận không ra, nhưng nhìn vẫn rất hoạt bát đấy, quả nhiên người đẹp thì để kiểu tóc nào cũng đều là người đẹp nha." Từ Dương thoáng bùi ngùi, cậu gãi gãi đầu, lại có chút nghi hoặc: "Có điều sao cô ấy lại chạy đến đây? Không phải đi theo bộ đội ra khỏi thành phố rồi à?"
"Cậu quản người ta đến nơi này làm gì, chúng ta cũng không ra khỏi thành phố, còn đến chỗ này đây."
"Được rồi." Từ Dương nhún nhún vai: "Tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi." Nói xong lại chạy đến trước người Ngô Hạo, xem tình huống của cậu ấy, có thể trước đó tiêu hao thể lực quá lớn, bây giờ còn chưa tỉnh lại nữa.
An Bình dẫn theo An Cát đi vào một tiệm trang sức, sau khi kiểm tra cẩn thận rồi đóng kỹ cửa, cô đi vào tận cùng bên trong, đem quần áo trải xuống mặt đất, ngồi thẳng xuống.
An Cát vẫn luôn theo sau cô, càng không ngừng xoắn hai tay với nhau, trên mặt mang theo áy náy bất an, muốn nói gì đó lại không mở miệng được.
Nhìn An Cát muốn nói lại thôi, trong lòng An Bình thở dài, bây giờ tận thế mới bắt đầu, cô cũng không thể yêu cầu quá nhiều với An Cát, từ từ rồi sẽ đến. Cô đã từng thề qua, kiếp này, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.
"Được rồi, đừng ủ rũ cúi đầu nữa, đến đây ngồi." An Bình vỗ vỗ bên phải mình: "Chị nghỉ ngơi trước, em gác đêm, đến 0 giờ thì gọi chị dậy."
An Cát lập tức gật đầu: "Chị, hôm nay chị quá mệt mỏi rồi, chị nghỉ ngơi trước đi, để em trực đêm được rồi."
An Bình cũng không nhiều lời, lấy bánh mì cùng nước trong không gian ném cho cậu rồi nằm xuống.
An Cát cầm bánh mì cùng nước, nhìn bóng lưng An Bình, hốc mắt từ từ đỏ lên, cậu thật là đáng chết, nếu không phải vì cậu cứ khăng khăng một mực, chị cũng sẽ không đến nơi này, còn suýt chút nữa bị quái vật cắn bị thương, chị đã sớm ra khỏi thành phố rồi.
Mà những người kia... Những kẻ lấy oán trả ơn kia... Cậu cũng sẽ không bỏ qua bọn hắn đâu!
Chương 14: Chuyện cũ