Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 10: Lâm Thế Bưu

Chương 10: Lâm Thế Bưu

Hạ Uyển gật gật đầu, hạ cửa kính sau xuống, Trương Vĩ Quốc sửng sốt, hắn phát hiện cô bé chạy ra ngoài trước đó, tưởng rằng đã chết ở bên ngoài, lúc này đang ngồi ở đó, thì ra là đi ra ngoài tìm mẹ...

Trương Vĩ Quốc nhìn, cảm thấy không có vấn đề gì, Hạ Uyển nhìn hắn, có chút nghi hoặc sao hắn lại không phát hiện Ôn Trác hình như...

Về đến nhà, Ôn Dao và Hạ Uyển cùng dìu Ôn Trác lên lầu, không biết vì sao, tuy sắc mặt Ôn Trác hồng nhuận phơn phớt, ngủ vô cùng an ổn, nhưng giày vò như thế nào cũng không tỉnh, Ôn Dao chỉ có thể xác định anh còn sống, những thứ khác cũng không rõ chuyện gì xảy ra, dù sao cô cũng không phải bọn thần côn kia ở thần điện Quang Minh, cũng không phải Mục Sư.

Đỡ Ôn Trác lên giường xong, Hạ Uyển đi vào toilet lấy nước chuẩn bị lau người cho anh, Ôn Dao thừa dịp Hạ Uyển không ở đây trả lại cây súng đã lấy trước đó vào chỗ cũ.

Trở lại phòng khách, Ôn Dao mở ti vi cùng máy tính, trên TV đang đưa tin về virus kiểu mới lan tràn khắp toàn cầu, người MC nhấn mạnh mọi người phải tin tưởng chính phủ, tai nạn nhất định sẽ đi qua, nếu như trong nhà có người phát sốt thì mau chóng đưa đến bệnh viện khám...

Bởi vì trước đó chính phủ phản ứng nhanh chóng, cứu chữa kịp thời, vừa bắt đầu xuất hiện Zombie cũng không tạo thành hỗn loạn quá lớn. Trên internet nội dung đều rất lạc quan, tất cả mọi người tin tưởng trận tai nạn này rất nhanh sẽ đi qua, mặc dù có người nhảy ra trước tiên đoán bài viết kia không có đơn giản như vậy, nhưng đa phần mọi người vẫn tin tưởng chính phủ, thậm chí đã có người đang hỏi phải chăng có người đã thức tỉnh dị năng, bởi vì trong bài viết từng nói đến người bị sốt cũng có khả năng thức tỉnh dị năng, rất nhanh mọi người bắt đầu bàn tán về dị năng.

Hạ Uyển gọi Ôn Dao đi thu xếp lại vật tư trước đó chuẩn bị, dù sao không biết rõ sau này sẽ như thế nào, trước tiên đem đa phần vật tư bỏ vào không gian của Ôn Dao, đặc biệt sau khi biết rõ thời gian trong không gian là bất động, liền đem tất cả rau quả thịt cá còn tươi đều nhét vào trong đó.

Đồng thời Hạ Uyển còn lấy tất cả các vật lớn nhỏ trong nhà đều chứa đầy nước, đề phòng sau này nguồn nước ô nhiễm hoặc không có nước mà dùng.

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, Ôn Trác còn không tỉnh lại, Hạ Uyển cho anh uống chút sữa bò, cố gắng hết sức giúp anh bổ sung nước cùng dinh dưỡng.

Ngày hôm sau Ôn Trác còn không tỉnh lại, mà virus lây lan số người càng ngày càng tăng, giá hàng bắt đầu tăng nhanh, lương thực dầu mỏ các loại vật tư bắt đầu xuất hiện hạn chế mua, rất nhiều nơi đều xuất hiện cướp bóc, chính phủ không có đủ nhân lực vật lực để khống chế tất cả các nơi, chỉ có thể tập trung binh lực trọng điểm trông coi trạm xăng dầu, các cửa hàng trọng yếu.

Trên internet cũng bắt đầu xuất hiện rất nhiều bình luận bi quan tiêu cực, thậm chí có không ít bài viết kích động lòng người, nói mọi người phải tranh thủ thời gian đi cướp đồ chạy trốn. Có điều loại bài viết này vừa xuất hiện đã bị quản lý xóa bỏ, xem ra chính phủ vẫn tận lực khống chế dư luận, còn có một số ít người công bố chính mình đã có dị năng, cũng không biết thiệt giả.

Hạ Uyển đi ra ngoài một chuyến, lúc trở lại còn dẫn theo mấy người đàn ông.

Dẫn đầu là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt cường tráng, trên mặt có vết sẹo dài, từ lông mày bên trái kéo dài đến má bên phải, khiến cho bộ mặt của hắn có chút dữ tợn. Trên người mặt bộ âu phục được cắt may vừa vặn, dáng người khôi ngô, khí độ bất phàm, có một cỗ khí thế hơn người.

Đi theo phía sau hắn có hai người trẻ tuổi, trong tay bọn họ đều cầm cái hộp lớn, cũng không biết đựng gì.

"Dao Dao, đây là bác Lâm, mau chào bác đi con, rất nhiều quần áo, đồ chơi của con đều là bác ấy tặng cho con, khi còn bé đã từng ôm con rồi đấy." Hạ Uyển vừa mời người vào nhà vừa nói với Ôn Dao.

Ôn Dao ngẩng đầu lặng yên đánh giá hắn, Lâm Thế Bưu nhướng nhướng mày, nhếch môi cười cười với Ôn Dao, xuyên qua vết sẹo trên mặt càng làm nụ cười này trở nên kỳ quái hơn, cũng có chút dọa người.

Ôn Dao chỉ nháy mắt, giọng điều nhàn nhạt gọi: "Bác Lâm." Rồi chuyển ánh mắt nhìn về màn hình máy tính.

Lâm Thế Bưu nhịn không được cười rộ lên: "Em dâu, thật không hổ là hạt giống của lão Ôn, điệu bộ này, có phong độ của một đại tướng đây!"

"Được rồi, đừng khen nữa, tính tình con bé cứ như vậy, em dẫn anh đi xem A Trác." Hạ Uyển mời hai người kia, rồi dẫn theo Lâm Thế Bưu lên lầu.

Trong phòng, Lâm Thế Bưu nhìn xem Ôn Trác giống như "Người đẹp ngủ", chậc chậc hai tiếng: "Năm đó anh nói cậu ta là tiểu bạch kiểm, cậu ta còn không thừa nhận, em nhìn xem, mẹ con các em đều không có việc gì, cậu ta ngược lại đã xảy ra chuyện."

Hạ Uyển cười khổ lắc đầu, trước đó cô cũng không có nói nguyên nhân hôn mê cho Lâm Thế Bưu biết, chỉ nói phát sốt hôn mê.

"Anh nói nếu không anh dẫn hai mẹ con em đi, để một mình cậu ta ở đây là được rồi, ai bảo cậu ta không đáng tin như vậy."

Hạ Uyển phì cười: "Nếu anh dám nói lời này lúc A Trác tỉnh, và nói trước mặt anh ấy, em sẽ đi cùng anh."

Lâm Thế Bưu nghĩ đến dáng điệu tươi cười đầy dịu dàng kia của Ôn Trác, nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng xua tay: "Em có thể đừng nói với cậu ta, bằng không cậu ta lột da của anh mất, nhà em thế mà là kẻ tâm độc tàn nhẫn ra tay hung ác, chỉ ở trước mặt em mới thu lại thôi."

Hắn thoáng dừng, nói tiếp: "Trước đó trên đường anh nói em suy nghĩ? Bây giờ lão Ôn như thế này cũng không biết sẽ như thế nào, hiện trong thành quá nguy hiểm, em mang theo lão Ôn cùng con gái đi cùng anh đi. Ngày mai anh dẫn theo các anh em ra khỏi thành phố, bây giờ tình hình không rõ, cũng không biết cuối cùng chính phủ có thể khống chế được hay không, nói là đang nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh nhưng cũng không có chứng cứ chứng thực. Anh cảm thấy sau này sẽ càng bết bát hơn, quái vật cũng càng ngày càng nhiều, người trong thành đông như vậy, nếu bây giờ không ra khỏi thành phố thì sau này sẽ càng khó khăn hơn. Hơn nữa có anh ở đây, nhất định bảo đảm cả nhà các em an toàn!"

Hạ Uyển không lên tiếng, chỉ là đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán của Ôn Trác, rồi giúp anh đắp lại chiếc chăn.

Lâm Thế Bưu chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ: "Ít nhất trước tiên các em cùng anh ra khỏi thành phố, chờ đến nơi an toàn anh sẽ để các em ở đó, em xem con của em còn nhỏ như vậy, hù dọa cô bé thì phải làm sao đây? Anh tin nếu như lão Ôn tỉnh cũng đồng ý cách làm của anh."

"Anh Bưu, em biết rõ anh vì suy nghĩ cho chúng em, nhưng tình hình bây giờ của A Trác, trên đường cũng không tiện chăm sóc, chúng em ở lại đây, anh cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của bọn em, người chung quanh biệt thự này cũng không nhiều lắm, cho dù có Zombie em cũng có thể đối phó, vật chất em cũng đã chuẩn bị rồi."

"Nếu như lão Ôn vẫn không tỉnh..."

"Không! Em tin tưởng anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại! Anh ấy đã đồng ý với em rồi."

"Còn Dao Dao..."

"Dao Dao sẽ ở cùng với chúng em!"

"Được rồi..." Lâm Thế Bưu thở dài, cũng không khuyên nữa: "Thế thì anh đi trước, trong bang còn một đống chuyện phải sắp xếp."

Hạ Uyển cảm kích cười với hắn: "Phiền anh Bưu phải đi một chuyến đến đây, nhiều năm như vậy vẫn luôn được anh chiếu cố, đặc biệt vào thời điểm lúc này của em và A Trác, nếu không có anh, chúng ta..."

"Ai ai ai, đừng nói cảm ơn, là anh em đừng nói cảm ơn gì hết, hơn nữa, năm đó là các em cứu mạng anh, người một nhà đừng nói hai lời." Lâm Thế Bưu xua tay, không để ý nói.

Ra khỏi cửa phòng, Lâm Thế Bưu quay đầu nói với Ôn Trác đang nằm trên giường: "Lão Ôn, anh đi trước đây, cậu nên tranh thủ thời gian tỉnh lại, bằng không cô vợ như hoa như ngọc cùng con gái thông minh lanh lợi sẽ tiện nghi người khác đấy!"

Hai người đi ra khỏi cửa phòng, ai cũng không chú ý đến, ngón trỏ tay phải của Ôn Trác giật giật...