Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 7: Bị cắn

Chương 7: Bị cắn

Hạ Uyển vụt một tiếng đứng lên, bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại.

Lúc này, ti vi vốn đang chiếu phim truyền hình, đột nhiên xen vào truyền bá một tin tức. Chỉ thấy một MC xinh đẹp khuyên bảo mọi người cố gắng đợi ở trong nhà, hiện tại virus lan truyền mạnh mẽ, nhưngà vẫn nằm trong phạm vi khống chế, bây giờ đã thành lập tổ nhỏ nghiên cứu loại virus kiểu mới này tiến hành nghiên cứu nó, rất nhanh sẽ có vắc-xin phòng bệnh, xin quần chúng nhân dân không cần phải sợ. Đồng thời trong nhà nếu có người bị dính virus, bắt giam bọn họ lại rồi treo bên ngoài một tấm vải đỏ, cảnh sát vũ trang gần đó sẽ đến trợ giúp mọi người...

Điện thoại Hạ Uyển không thông, chị không quan tâm trên TV nói gì, trực tiếp cúp điện thoại, vẻ mặt thận trọng nghiêm túc nhìn Ôn Dao: "Dao Dao, con có thể thông qua camera của trường học tìm được ba ba của con không? Không biết ba của con như thế nào rồi..."

Ôn Dao gật gật đầu, ngón tay cực kỳ nhanh gõ gõ trên bàn phím, chỉ chốc lát đã tiến vào hệ thống camera của trường học Ôn Trác.

Bởi vì Ôn Trác đi dạy ở trường học quý tộc nổi tiếng địa phương, cho nên biện pháp an ninh ở đây rất đầy đủ, cơ bản đa phần các nơi đều có camera.

Ôn Dao không biết vị trí cụ thể của Ôn Trác, chỉ có thể tìm trong từng đám, cũng may cô có tinh thần lực cường đại, thoáng nhìn qua đã thấy rõ từng hình ảnh, sau khi vượt qua nhiều hình ảnh, rốt cuộc đã tìm được.

"Ở đây." Ôn Dao phóng lớn cửa sổ, chỉ vào môt người rồi nói với Hạ Uyển.

Đây là một dãy hành lang, trong màn hình, có thể nhìn thấy bóng dáng mấy thầy cô đang che chở cho một đám học sinh chạy xuống, Ôn Trác cũng ở trong đó.

Anh đi ở phía sau cùng, trong tay không cầm súng, mà cầm côn sắt giống những người khác, trên đỉnh đầu côn sắt đã biến thành màu đen, mà cách đó không xa có mấy con Zombie đang chậm rải đi đến gần bọn họ.

Hạ Uyển nhẹ nhàng thở ra, những con Zombie này nhìn chung cũng không có gì lợi hại, với thân thủ của Ôn Trác chắc không có vấn đề gì, bây giờ chỉ cần chờ anh trở về là tốt rồi.

Một đám người rất nhanh đi ra khỏi góc độ camera, lập tức Ôn Dao chuyển sang camera kế tiếp, ngay tại lúc bọn họ sắp đi qua một góc, đột nhiên từ trong ngã rẽ có hai con Zombie lao ra, nhào đến nhóm học sinh.

Phía sau cùng, Ôn Trác chân dài đá một cước, đá lui con Zombie đứng phía trước lui vài mét, sau đó tay phải vung côn sắt đập vào con Zombie thứ hai. Đúng lúc này, đột nhiên trong nhóm học sinh xảy ra bạo động, không biết sao, một nữ sinh bị đẩy mạnh ra ngoài, mà hướng cô ta bị đẩy lại đúng ngay sau lưng Ôn Trác.

Dường như Ôn Trác cảm nhận được cái gì, muốn tránh cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể hơi nghiêng người, giảm bớt độ mạnh yếu khi bị va chạm. Vì nữ sinh bị phản tác dụng, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, đồng thời Zombie công kích cũng đến rồi, mà đầu Ôn Trác bại lộ dưới mống vuốt của Zombie.

Ôn Trác giơ côn sắt lên chặn công kích, đồng thời chân trái lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách rồi sau đó đánh mạnh về đầu Zombie, ngay sau đó lại gϊếŧ chết Zombie kia trước khi đá bay nó.

Ôn Dao thả lỏng trái tim xuống, ai ngờ đúng lúc này, nữ sinh vừa ngã ngồi dưới đất kia, đột nhiên ngẩng đầu, một phát bắt được tay Ôn Trác cắn xuống...

"Mẹ kiếp!" Hạ Uyển phát ra câu nói tục, đồng thời đập tay xuống bàn trà!

Chỉ thấy trong màn hình nữ sinh dường như kịp phản ứng, dồn sức bỏ tay Ôn Trác ra, co rúc trên mặt đất, thân thể không ngừng phát run, dường như đang cố gắng nhẫn nại gì đấy, xem ra mới bắt đầu hóa Zombie.

Mà đám người kia bắt đầu rối loạn cả lên, hơn nữa đồng thời lui cả về sau, cách Ôn Trác một khoảng cách lớn.

Hạ Uyển cứng đờ nhìn chằm chằm vào màn hình, kéo căng khóe miêng, dường như chuẩn bị làm cái gì đó, bình thường luôn cảm thấy chị là một người mẹ dịu dàng sáng sủa thích cười, lúc này lại nổi bật một cỗ khí thế khác hẳn.

Một đám người không biết nói gì đó, rất nhanh bọn họ bỏ lại nữ sinh kia và Ôn Trác rồi rời đi, Ôn Trác nhìn bọn hắn đi xa, mang trên mặt trước sau như một sự nhiệt tình và vui vẻ.

Một lát sau, anh cúi đầu xem tay của mình, lẳng lặng đứng ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì, cả người dường như để lộ một luồng hoang vu cô tịch...

Hạ Uyển đột nhiên đứng lên, trực tiếp chạy lên lầu. Ôn Dao tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính, liền nhìn thấy Ôn Trác vốn đang cúi đầu lại ngẩng đầu, ánh mắt hơi lạnh nhìn thẳng vào camera, đối mắt trực tiếp với Ôn Dao, trong lòng Ôn Dao không tự chủ dâng lên cảm giác rét lạnh.

Rất nhanh Ôn Trác thu hồi ánh mắt, móc súng lục ra, bình tĩnh chĩa súng về đầu nữ sinh trên mặt đất, bóp cò súng...

Sau đó Ôn Trác ném côn sắt trong tay đi, súng ngắn dắt vào bên hông, hai tay nhét vào túi quần, quay người đi về một hướng khác.

Ôn Dao thở ra một hơi, vứt bỏ những suy nghĩ khác, điều tra bản vẽ trường học, căn cứ vào hướng Ôn Trác đi qua, bắt đầu phán đoán nơi anh muốn đi.

Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Uyển thay bộ quần áo khác, lưng đeo ba lô đi xuống lầu, chị đi đến trước mặt Ôn Dao, hai tay nắm lấy bờ vai của cô, thấp giọng sắc bến nói:

"Dao Dao, mẹ muốn đi tìm ba ba của con, mẹ đã đồng ý với ba con có chết cũng chết cùng một chỗ... Thật xin lỗi Dao Dao, con phải ngoan ngoãn ở nhà, đóng cửa kỹ càng, trong nhà còn có rất nhiều thứ, có thể chèo chống rất lâu. Không bao lâu nữa, có lẽ sẽ có quân đội đến, đến lúc đó con lại đi cùng bọn họ, sau đó đi tìm anh của con. Mẹ biết rõ con hiểu rất nhiều chuyện, cũng tin tưởng vào năng lực của con, mẹ không thể đi cùng con rồi, thật xin lỗi..."

Đôi mắt Hạ Uyển đỏ hoe, giọng điệu nghẹn ngào, đằng sau thậm chí nói không ra lời.

Ôn Dao mím môi, nhẹ gật đầu, cô chỉ vào bản vẽ trường học trên màn hình máy tính: "Ma ma, có lẽ ba ba đi đến phòng y tế của trường học vụ rồi, ở chỗ này."

Hạ Uyển nhìn về phía máy tính, sau khi nhớ kỹ nơi đó, lại quay đầu nhìn Ôn Dao, há to miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói được, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, sau đó rời đi cũng không quay đầu lại.

Ôn Dao đi đến bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn chiếc Jeep ở cửa ra vào phóng nhanh ra khỏi biệt thự. Chân ở trên người mình, Hạ Uyển không mang theo cô, chẳng lẽ một mình cô không thể đi? Nói như thế nào cũng là cha mẹ của cô ở thế giới này, sao cô có thể vứt bỏ bọn họ?

Ôn Dao lên lầu chuẩn bị mang theo vài thứ, cô không quá sốt ruột, dù sao cô từng cho bọn họ uống Sinh Mệnh Chi Thủy.

Ở bên trong Sinh Mệnh Chi Thủy ẩn chứa nguồn sinh mệnh vô cùng lớn, tuy đã pha loãng, có điều hiệu quả vẫn còn, chỉ giảm chút công hiệu mà thôi.

Nếu cái gọi là virus Zombie phá hư tế bào thân thể, khiến bọn họ chuyển hóa sang một hình thức khác... cô nghĩ với thân thể của Ôn Trác cũng có thể chống cự được một lúc lâu, ít nhất sẽ không giống trong bài viết bị biến hóa trong vòng hai tiếng đồng hồ.

Ôn Dao đi vào phòng của ba mẹ, điều động tinh thần lực, rất nhanh đã tìm thấy tủ sắt trong phòng, lợi dụng tinh thần lực chuyển động bánh răng bên trong, rất nhanh đã mở được khóa an toàn.

Bên trong trừ một ít đồ trang sức châu báu, còn có xấp văn bản tài liệu, Ôn Dao liếc thấy ở tận trong cùng có ba cây súng.

Ôn Dao lấy một cây trong đó ra, trên tay xoay chuyển vài vòng, thu nó vào không gian.

Trước kia Ôn Trác thường dẫn Ôn Minh đi câu lạc bộ tập bắn súng, cô cũng đi theo chơi đùa vài lần, lợi dụng kiệt tác tinh thần lực hoàn toàn có thể bắn ra được.

Chương 8: Yếu đến phát nổ