Chương 6: Tận thế?
Trong vali không phải thứ gì khác, chính là mấy khẩu súng, cô từng thấy ảnh chụp trên mạng, trong đó có một khẩu nghe nói là kiểu số mới nhất đầu năm nay mới ra.
Từ nhỏ Ôn Dao đã biết cha mẹ bây giờ của mình không đơn giản.
Đầu tiên, hai người biểu hiện thu nhập trung bình mà không có làm thêm công việc gì khác, không chỉ mua nổi biệt thư xa hoa giá cao, còn những phương diện khác như: ăn, mặc, ở, đi lại... cũng không phải gia đình bình thường trả được đâu.
Hơn nữa chính mình và anh trai từ nhỏ được tiếp nhận giáo dục tinh anh, ngoại trừ học tập bình thường, thậm chí còn phải học thêm một vài thuật vật lộn. Theo cô quan sát, hình như trình độ của ba mẹ không thấp.
Càng quan trọng hơn là, cô chưa từng gặp thân thích hai bên của cha mẹ mình, những người này phảng phất đều giống như biến mất, cô từng nghĩ bọn họ đều là cô nhi.
Có điều những vấn đề này cô cũng không miệt mài theo đuổi, dù sao mỗi người đều có bí mật của mình, cô chỉ cần biết rằng hiện tại bọn họ là người một nhà là được rồi.
Tuy bọn họ thường xuyên bởi vì ân ân ái ái mà quên mất sự có mặt của cô... Nhưng với tư cách là đại pháp sư sống hơn trăm tuổi, cô quyết định tha thứ hai người họ, không so đo tính toán với "thanh niên trẻ"...
Ngày thứ ba, Ôn Trác và Hạ Uyển vẫn như trước ra cửa, Ôn Dao tiếp tục tìm kiếm tư liệu trên máy vi tính.
Ôn Dao quen tay làm nhanh tiến vào đường quen phía sau hệ thống mạng, điều tra một chút những nơi chủ yếu trong thành phố Giang, phía trên nhìn rất bình thường, nhưng cẩn thận quan sát qua camera lại phát hiện có không ít người nhiều lần xuất hiện trong cùng một tấm hình, hơn nữa dòng người đến nơi này còn có không ít người là cảnh sát đến tuần tra.
Tiếp tục tiến vào bên trong mấy bệnh viện lớn trọng điểm theo dõi, trong bệnh viện người lên cơn sốt đến khám rất nhiều, có đội ngũ xếp hàng rất dài, toàn bộ bệnh viện đều vô cùng bận rộn. Đồng thời lực lượng bảo vệ bệnh viện cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí còn có thể trông thấy một vài cảnh sát vũ trang mang súng lục đi tới đi lui.
Ôn Dao duỗi tay phải sờ sờ cằm, xem ra... Người bên trên quả thật đã nhận được tin tức gì đó, hơn nữa còn tập trung nhân lực tiến hành cảnh giới, chỉ là không nói cho dân chúng bình thường.
Cô nghĩ, nói không chừng những nhân vật trọng yếu cũng đã sớm được bảo vệ rút lui khỏi đây rồi...
Ôn Dao không tiếp tục điều tra nữa, phải biết đã cũng biết rồi, bây giờ muốn làm cũng chỉ có thể chờ đợi thôi.
Nói chuyện với anh trai qua điện thoại, biết rõ anh ấy đã chuẩn bị khá tốt, ngày mai thứ năm không lớp quan trọng gì, chuẩn bị cùng bạn cùng phòng trốn học ở trong phòng ngủ. Sau khi cô bị dặn dò phải ngoan ngoãn ở trong nhà đợi cha mẹ, Ôn Dao cúp điện thoại bắt đầu chơi trò chơi.
Thứ năm, ngày 11 tháng 04 năm 20XX.
Sáng sớm, Ôn Trác đã làm xong điểm tâm, người một nhà lặng yên ăn xong, sau đó Ôn Trác chuẩn bị đi làm.
"A trác..." Hạ uyển có chút chần chờ gọi anh lại: "Nếu không hôm nay xin phép nghỉ đừng đi..."
Ôn Trác đi đến, đưa tay khẽ nhéo lên sống mũi Hạ Uyển, cười nói: "Các học sinh đều đi học, sao thầy có thể xin phép nghỉ chứ? Hơn nữa, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, với thân thủ của anh, em vẫn không yên tâm? Hơn nữa..." Ôn Trác nhấc túi xách trong tay lên, ý tứ hàm xúc nói: "Nhưng anh có mang theo trang bị tốt rồi đây này."
Ôn Dao dùng tinh thần lực "Xem" bên trong, Ừm, cha của cô đem khẩu súng mới nhất đặt ở bên trong...
Hạ Uyển thở dài, đứng lên giúp anh sửa sang cổ áo: "Vậy anh phải cẩn thận một chút."
"Ừ, em và Dao Dao ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về." Ôn Trác hôn lên trán Hạ Uyển, sau đó nhìn về phía Ôn Dao, ánh mắt sâu thẳm.
Gương mặt Ôn Dao không biểu tình nhìn thẳng anh, nửa ngày mới nhẹ gật đầu.
Ôn Trác rất nhanh ra cửa, Hạ Uyển cùng Ôn Dao đều đợi trong phòng khách, trên TV đang chiếu phim cổ trang, Ôn Dao tiếp tục mở diễn đàn xem lời bình luận.
Trong diễn đàn rất náo nhiệt, tất cả mọi người rất sinh động, thậm chí có vài bè phái vạn năm lặn xuống nước đều bốc lên cả, cũng đang bàn luận về tận thế.
Một cây một bồ đề: hôm nay tôi ở nhà chờ tận thế đến, tôi muốn nhìn xem tận thế đến cùng là cái dạng gì.
Tiểu tinh tinh: trong nhà vật tư đã chuẩn bị tốt, ngồi đợi tận thế.
Ta là Zombie ta sợ ai: +1
Trái tim dũng cảm: +2
Thực vật đại chiến Zombie: +10086
...
Ta vì chính mình mang muối: thảm quá, các người đều ở nhà à, khổ thân tôi, còn phải đi làm...
Khfvkkg: ha ha ha, chúng ta công ty nhỏ, lãnh đạo bảo hôm nay nghỉ, để cho chúng ta ở nhà vượt qua "Tận thế" ~ vẫn được hưởng lương đấy ~
Không có cái gì: mẹ kiếp, công ty của các người còn thiếu người không? Có cần người quét dọn vệ sinh không?
Manh Manh heo: hâm mộ ghen ghét hận à, tôi cũng muốn nghỉ ~ hu hu hu
...
Đa phần mọi người đều trêu chọc nhau, xem ra mọi người cũng không tin, chỉ là thói quen đậu đen rau muống.
Ôn Dao xem đại khái, liền không hề nhìn nữa, mà mở ra chỗ giám sát ngày hôm qua.
Đôi mắt Hạ Uyển nhìn chằm chằm vào TV, nhưng nhìn kỹ lại hai mắt vô thần, dường như đang ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì. Đợi đến khi chị lấy lại tinh thần, liền phát hiện trên màn hình máy tính của con gái phủ kín các cửa sổ nhỏ, tập trung nhìn vào, thật đúng là camera giám sát từng đường đi của thành phố Giang, còn có bệnh viện...
Hạ Uyển lặng yên rồi, cái này...
Rất nhanh chị liền ném những suy nghĩ lung tung trong đầu đi, ngồi qua cùng xem với Ôn Dao.
Trên đường phố, người so bình thường có giảm bớt một chút, nhưng nhiều hơn những người mặc đồng phục giữ gìn trật tự đô thị và cảnh sát, còn có cảnh sát vũ trang mang súng lục. Quần áo bọn họ mặc đều vô cùng kín kẻ, còn đội mũ bảo hiểm, nhìn thấy đều rất nóng. Mà bệnh viện người càng ngày càng nhiều, giống như có chút hỗn loạn, có điều vẫn còn trong pham vị có thể khống chế.
Ôn Dao thấy Hạ Uyển cảm thấy hứng thú, liền đưa Laptop cho chị, chính mình cầm lấy điện thoại tiếp tục xem diễn đàn.
Một bài viết mới dẫn đến sự chú ý của Ôn Dao ——[Tận thế thật sự đến rồi! Tôi tận mắt nhìn thấy!]
Nhấn vào, chủ bài viết nói người bạn cùng thuê phòng với hắn phát sốt, biến thành Zombie, hiện tại đang va chạm vào cửa phòng của hắn, hắn không biết nên làm sao bây giờ, lời viết có chút nói năng lộn xộn, ngẫm thấy giống như thật sự xảy ra.
Nhưng mọi người bên dười đều cười toe toét trả lời lại, không thể nào tin được, trả lời bài viết đều là: "Chủ topic đùa giỡn tinh quái quá, thật biết diễn mà." "Thiếu chút nữa tôi tin rồi đấy" "Đừng lừa gạt tôi, tôi chỉ là một bé con." "Không hình không sự thật" ...
Thời gian dần qua, bắt đầu xuất hiện những thanh âm khác, rất nhiều người bắt đầu trả lời bài viết nói thật sự, thật sự có Zombie.
Rất nhanh, toàn bộ diễn đàn tràn ngập loại không khí khủng hoảng, rất nhiều người bắt đầu phát bài viết cầu cứu, còn có người kêu gọi người viết lời tiên đoán đến thuyết minh... Toàn bộ diễn đàn lộn xộn đấy.
"Dao Dao!" Đột nhiên, Hạ Uyển lớn tiếng gọi. Ôn Dao ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt Hạ Uyển đầy khϊếp sợ, đáy mắt còn sự sợ hãi không kịp tiêu tán.
Ôn Dao đến gần xem xét, trong camera trên đường cái xuất hiện một vài thân ảnh lung la lung lay, tốc độ của bọn hắn rất chậm, màn ảnh trắng đen giám thị nhìn không rõ bộ dáng, nhưng rất nhanh bọn hắn đã bị nhóm cảnh sát vũ trang trang bị đầy đủ chế ngự, thân thể bọn hắn đều bị trói, đầu cũng bị trùm bao vải màu đen, sau đó bị bắt lên xe cảnh sát, không biết bị mang đến nơi nào, còn có vài người không bị bắt, mà bị trực tiếp bắn một phát vỡ đầu gϊếŧ chết...
Ôn Dao và Hạ Uyển liếc nhìn nhau, đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nữ thê lương:
"A ———— "
Chương 7: Bị cắn