Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 3: Anh trai

Chương 3: Anh trai

Thoáng chốc đã đến trưa, Hạ Uyển gọi điện thoại trở về nói buổi trưa phải ra ngoài ăn cơm cùng khách, dặn Ôn Dao tự mình gọi thức ăn.

Ôn Dao chính mình tùy tiện nấu một bát mì ăn trưa, với tư cách là con của một cặp cha mẹ vĩnh viễn là tình yêu cuồng nhiệt của nhau, thường thường bởi vì các loại nguyên nhân mà trở thành đồ trang sức, cho nên vẫn có chút kỹ năng cơ bản đủ để kiêu ngạo đây. Ăn mì sợi trong chén, Ôn Dao lại có chút nhớ nhung anh trai rồi, tàu nấu ăn của anh trai không kém hơn ba ba bao nhiêu.

Ăn mì xong, Ôn Dao dọn dẹp bát đũa rồi gọi điện thoại cho Ôn Minh.

"Dao Dao?" Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, trong trẻo nhưng lạnh lùng bên trong mang theo sủng nịch.

"Anh, anh ăn cơm chưa?"

"Vừa mới ăn xong, làm sao vậy Dao Dao? Có chuyện gì sao?"

"Ừm..." Ôn Dao mấp máy miệng: "Anh, anh có thấy bài viết tiên đoán trên diễn đàn không? Nói tận thế sắp đến rồi."

Ôn Minh sửng sốt: "Không có, thì sao, bài viết này có vấn đề gì sao?"

Ôn Minh biết rõ Dao Dao cũng không bắn tên không trúng đích, đã hỏi liền nhất định có đạo lý của cô.

"Em đọc bài viết này có một loại cảm giác, em cảm thấy đây có khả năng trở thành sự thật, anh, anh đọc đi."

"Được, Dao Dao của nhà mình có giác quan thứ sáu rất chuẩn, Dao Dao đã nói như vậy, đợi lát nữa anh sẽ xem."

"Dạ." Ôn Dao trò chuyện vài câu đơn giản cùng Ôn Minh rồi cúp điện thoại, cô suy nghĩ, buổi tối cũng phải nói với ba mẹ một câu, nếu như bọn hắn không tin vậy thì chính mình chuẩn bị ít đồ, dù sao cô có tiền.

————————

Sau khi Ôn Minh trở về phòng ngủ, liền mở Laptop của mình tìm được bài viết Ôn Dao đã nói, bắt đầu đọc kỹ... càng đọc chân mày cậu càng nhíu lại, bài viết này...

"Này, đại thần của chúng ta đang nhìn cái gì đây?"

Vai phải Ôn Minh không ngừng bị vỗ xuống, nhìn lại, Hứa Dương người ngủ đối diện giường cậu đang chớp đôi mắt đầy vô tội nhìn cậu, mặt mũi tràn đầy tò mò viết: "Mau nói cho tớ biết với, tớ tò mò lắm đây."

Từ Dương đứng phía sau cùng với Cố Minh Duệ và Ngô Hạo, trong ánh mắt họ nhìn về phía cậu đều có chút hiếu kỳ.

Ôn Minh lách người tránh sang bên cạnh, để cho bọn hắn có thể thấy rõ nội dung trên màn hình.

"Bài viết này á!" Từ Dương có chút gào to: "Lúc tớ đi học đạ nhìn thấy, tớ nói này Ôn thần văn, cậu sẽ không tin loại tin đồn nhảm này chứ, cái này vừa nhìn liền biết là ghi loạn tầm bậy rồi!"

"Nói không chừng Ôn thần văn của chúng ta đang nghiên cứu tính chân thật của bài viết này đấy?" Trên mặt Ngô Hạo mang theo vẻ mỉm cười bất cần đời, có chút trêu chọc nói.

Ôn Minh thoáng dừng một chút, nhẹ gật đầu: "Tớ cảm thấy thà tin là có, không thể tin là không, thật ra làm chút chuẩn bị cũng không có gì."

"Không thể nào!?" Từ Dương nhảy dựng lên, trên mặt mang theo vẻ nông nổi: "Cậu thật sự tin à, đã nói rồi phải cũng một chỗ tin tưởng khoa học phản phong kiến phản mê tín mà? Cậu rõ ràng từ bỏ tớ rồi ~ "

"Được rồi, đừng diễn nữa." Cố Minh Duệ đứng phía sau cậu đẩy cậu ta ra, tay phải đẩy gọng kính, chậm rãi nói: "Tớ cảm thấy Ôn Minh nói cũng có chút đạo lý, thà tin là có, không thể tin là không. Huống hồ bài viết này cũng viết quá kỹ càng rồi, tin một chút cũng không sao, lại mua chút ít đồ để trong phòng ngủ cũng tốt, có điều..."

Cố Minh Duệ lại đẩy gọng kính: "Nếu như việc này thật sự đã xảy ra, tớ nghĩ chúng ta còn phải chuẩn bị thêm chút vũ khí thuận tay mới được à, bằng không thì không có gì để dùng."

Ôn Minh nhẹ gật đầu, nghĩ một lát: "Có điều quản chế (quản lý, kiểm soát) các loại dụng cụ cắt gọt không được mang vào trường học, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy phải tìm được vũ khí tốt cũng không dễ dàng..."

Nói xong, ánh mắt Ôn Minh ném sang Ngô Hạo, Cố Minh Duệ cũng nhìn về phía Ngô Hạo, mà Từ Dương này hết nhìn trái lại nhìn phải, dường như còn có chút không hiểu tình huống gì.

Ngô Hạo nhún vai: "Được rồi, giao cho tớ, hai ngày nữa liền đưa đến cho các cậu."

Ngô Hạo là người địa phương thành phố H, lại thêm lúc còn trẻ vô tri bởi vì nhân tố gia đình nên lăn lộn ở bên ngoài hai năm, một vài thứ gì đó cũng có chút phương pháp, cho nên giao cho cậu ấy là không có vấn đề.

Từ Dương chứng kiến cậu có ý kiến cũng đều không ảnh hưởng đến quyết định của ba người kia, bất đắc dĩ nhếch miệng. Tuy phòng ngủ có bốn người, trong đó Ôn Minh nhỏ nhất, lại thật ra là lão đại ẩn hình, cậu ấy mà nói thì Cố Minh Duệ rất ít phản bác, mà Cố Minh Duệ đồng ý cũng liền ý nghĩa chuyện này nhất định phải làm rồi.

Vì vậy cậu đề nghị nói: "Cho nên nếu không bây giờ chúng ta đi đến siêu thị nhỏ trong trường học mua chút ít lương thực dự trữ?"

Bốn người ra khỏi ký túc xá đi về hướng siêu thị nhỏ của trường học, trên đường đi có không ít nữ sinh chỉ trỏ với bọn họ, thậm chí còn có tiếng kinh hô trầm thấp.

Ngô Hạo trêu đùa: "Khoa Văn chúng ta phong quang không giảm ah, chậc chậc, tớ xem như dính ánh sáng, nhận thức được cảm giác của minh tinh."

"Thôi đi." Từ Dương liếc mắt: "Đều đã đến năm ba mà cậu còn không quen à, hơn nữa..." cậu sửa sang cổ áo của chính mình, hếch ngực nói: "Chúng ta cũng không kém được không?"

Ôn Minh không để ý hai người trêu chọc, nhìn không chớp mắt đi vào siêu thị nhỏ, kết quả phát hiện dòng người bên trong siêu thị còn đông hơn rất nhiều.

"Cái này... Woa" Từ Dương từ sau lưng Ôn Minh thò đầu ra, bị người trước mắt làm cả kinh: "Sao lại nhiều người như vậy? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều tin? Đây là chuẩn bị chuyển hết cả siêu thị à!"

"Có cái gì kỳ quái, trước kia vừa xuất hiện virus gì đó không biết, vẫn chưa có tin tức gì, mọi người không phải đều chạy đến siêu thị mua mua mua sao." Ngô Hạo không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, không nên xem thường tâm lý nhân dân nước Hoa, tuy đa phần mọi người đều nói không tin, đối với mấy tin tức này đều xì mũi coi thường, nhưng hành động vẫn nhiều hoặc ít làm chút chuẩn bị gì đấy.

"Chúng ta vẫn nên đi đến siêu thị lớn bên ngoài trường học, tuy nhiên xa một chút, nhưng người không có nhiều như vậy, hơn nữa đồ đạc cũng đầy đủ hơn." Cố Minh Duệ đề nghị.

Vì vậy bốn người quay người ra ngoài trường đi, quả nhiên, ra ngoài siêu thị ngoài trường cũng không có nhiều người, cũng có thể bởi vì bải viết chỉ loan truyền trên diễn đàn, còn chưa triệt để khuếch tán ra ngoài, chỉ có học sinh ở trong trường truyền tai nhau, cho nên cũng không khiến lòng người khủng hoảng.

Sau khi từng người mua xong, mỗi người đều bao lớn bao nhỏ xách trở về ký túc xá, lúc trở về trên đường ngẫu nhiên còn nghe có người bàn tán về lời tiên đoán kia.

"Nếu như là giả dối, tớ cảm thấy vẫn có chút thiệt thòi à." Từ Dương bĩu môi thì thầm nói: "Tớ có thể theo chân Ôn Minh mua không ít đồ dùng bên ngoài, nếu như không cần thì thua lỗ lớn rồi."

Ngô Hạo dùng bả vai đυ.ng vào Từ Dương: "Nếu không mỗi đêm cậu cầu xin Bồ Tát phù hộ tận thế nhất định phải đến, để những vật này của cậu vẫn có chút công dụng, ha ha ha."

"Cái kia thôi đi." Từ Dương thở dài: "Nếu như cái này là như thế này, cái kia vẫn hy vọng tận thế đừng đến, những vật này hiện tại không có không có nghĩa sau này không có, nói không chừng chuyến lữ hành tốt nghiệp của chúng ta còn có thể dùng đây này."

Trong lúc cười cười nói nói rồi trở lại ký túc xá, mọi người rất nhanh từng người làm việc nấy, buổi chiều tất cả mọi người đều đi học theo môn mình chọn, vây giờ phải nắm chặc thời gian nghỉ trưa.

Mà ánh mắt Ôn Minh nhìn về màn hình máy tính tối đen, nhớ đến vài lời của Dao Dao, ánh mắt tối đen, được rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, quan trọng nhất xem ba ngày sau, tận thế có thật sự đến không?

Chương 4: Nhẫn không gian